Phi Tâm không nhìn thấy gì cả, lúc kịp
phản ứng thì đã bị ánh sáng làm cho chói mắt. Nàng vừa định giãy dụa đẩy đống đồ trên người ra thì hắn đã trực tiếp ôm nàng đi ra ngoài. Cửa sổ
trong tất cả các gian phòng đều đã mở ra.
“Mấy bà ấy đã sớm đi rồi.” Vân Hi ban đầu cũng không kịp thích ứng với ánh sáng bên ngoài, nhưng cơn gió nhỏ vừa
thổi qua đã lập tức xua đi sự oi bức khắp người.
Hắn cúi đầu, hí nửa mắt nhìn Phi Tâm,
bỗng nhiên khẽ thốt ra tiếng: “Mặt của nàng sao lại thành như vậy?” Trên mặt nàng bảy tám phần đều có dấu tay, hơn nữa chỉ nhìn sơ qua cũng đã
biết là do tay mình véo.
Phi Tâm từ từ nhắm chặt hai mắt, hắn hiện giờ lại chạy tới nhà nàng làm chuyện điên rồ, nàng thật cảm thấy thẹn
với tổ tiên. Nhưng lúc này nàng lại rã rời, đành phải trần trụi chịu mất mặt để hắn ôm ra ngoài. Chỉ còn lại một chiêu cuối cùng, nhắm mắt lại
để không thấy phiền nữa. Đột nhiên nghe hắn hỏi, nàng cũng không mở mắt
mà thốt lên: “Cái gì vậy?”
“Tự nàng xem đi.” Hắn thuận tay cầm lấy
một cái gương đặt trên bàn trang điểm trước cửa sổ rồi quay qua nàng:
“Thành mèo hoa rồi.”
Phi Tâm nhanh chóng mở mắt rồi lại nhanh
chóng nhắm lại, cũng không nói gì, làm cho hắn cảm thấy hết sức buồn
cười. Hắn ôm nàng đi về phía đại sảnh, lúc buông rèm xuống thì Phi Tâm
cảm nhận được, nhất thời trợn mắt nhìn. Hắn lại trần như nhộng chạy tán
loạn khắp nơi khiến cho Phi Tâm thật không chịu nổi, không khỏi giãy dụa đứng dậy.
Hắn cười cười không để ý tới, đi thẳng qua sảnh đúng là hướng về phía buồng tắm. Phi Tâm khẽ gọi: “Này, nào có nước…”
“Vừa rồi không có, chút nữa nhất định có. Cái kia không phải hoạt động sao? Có thể lên xuống xoay quanh trục, Tú
Linh thấy tất nhiên là biết làm sao để thêm nước?” Vân Hi nhẹ giọng nói
xong, quả đúng là vừa vào bên trong đã thấy nóng hôi hổi. Trong phòng
tắm có rất nhiều khăn tắm lớn nhỏ các loại, đều là do trong nhà chuẩn bị trước khi tiếp giá. Chẳng qua là phải ngồi chờ nước tới, hắn lại để Tú
Linh đi dạo ở xa, nhưng có lẽ nàng đi không xa.
Bọn họ cùng nhau ngâm mình trong nước
nóng, cả người Phi Tâm cũng nhanh chóng thoải mái. Hắn vẩy nước xoa mặt
nàng, thấp giọng nói: “Làm sao bây giờ? Ngày mai thể nào nàng cũng gặp
bọn họ?” Nàng không có phản ứng gì với cái mặt hoa của mình, hắn lại có
phần lo lắng thay nàng. Nàng xem trọng mặt mũi như vậy, dù sao không thể nói là đêm hôm khuya khoắt nằm mơ mà tự véo vào mặt mình chứ?
Phi Tâm ngâm trong nước đến độ ngủ gật,
lại nghe hắn hỏi, đột nhiên có chút cảm giác được an ủi. Nàng cũng không nghĩ gì, chỉ nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, đánh phấn dày một chút là
được.”
Hắn giơ cánh tay nàng lên nhìn trên người nàng. Vừa rồi tối đen lại buồn bực. Thật ra là sợ nàng gặp nguy hiểm.
Nhất thời hắn lại nâng nửa người nàng lên. Phi Tâm nhẹ nhàng nằm sấp,
cũng không muốn nhúc nhích gì cả. Lực trên tay hắn nhẹ hơn nhiều. Ngón
tay vòng quanh người. Hương thơm mát xua đi mùi mồ hôi trên người, làm
cho nàng càng thấy buồn ngủ. Mỗi khi hắn bỏ qua thân phận mà chăm sóc
nàng, Phi Tâm cảm thấy mình như mật ong trong chiếc bánh, vừa mềm mại
lại ngọt ngào. Lúc đầu thì thấy thật xa lạ lại không quen, hiện giờ thì
cứ như vậy mà miễn cưỡng chấp nhận.
Vân Hi thấy nàng như con mèo đang làm ổ,
không còn dè dặt như ngày xưa mà càng thêm phong tình. Hắn đưa tay chọc
tóc nàng, đột nhiên nói nhỏ: “Ta thấy người nhà nàng cũng không hơn khá
hơn bao nhiêu. Những gì nàng nên làm thì đã làm rồi. Về sau vẫn là ít để ý đến bọn họ thì tốt hơn.”
Phi Tâm nghe xong, hơi mở mắt nhìn hắn.
Thật ra nàng đã sớm minh bạch. Chính là bởi vì nàng hiểu rõ, cho nên
nàng mới nỗ lực phấn đấu. Mưu cầu trở thành vũ khí có trọng lượng nhất,
là công cụ không thể thiếu. Như vậy bọn họ mới có thể chú ý nàng, xem
trọng nàng!
Hắn cũng giống như vậy. So với nàng thì
hoàn cảnh của hắn càng thêm nguy hiểm đáng sợ. Quyền lợi càng nhiều thì
người thân cũng trở nên dữ tợn khác thường. Cho nên hắn cũng có thể hiểu được cảnh ngộ của nàng. Cho dù như vậy, hắn vẫn muốn chăm sóc nàng như
thường. Bằng không, hắn cần gì phải đi thăm thái hậu mà không đại khai
sát giới? Ngoại trừ việc không muốn gây chấn động ra bên ngoài, còn có
tình thân với thái hậu. Mặc dù không phải là huyết thống nhưng dù sao
cũng có công ơn nuôi dưỡng. Chỉ cần không đụng chạm đến lợi ích lớn nhất thì thương yêu một chút cũng tốt. Chẳng qua là không ngờ rằng lại cô
đơn lạnh lẽo như vậy. Chỉ thế thôi!
Tình cảm và quyền lợi đan xen, thật thật
giả giả. Căn bản không cần thiết phải phân biệt. Có quyền lực thì có
tình cảm. Không có quyền lực thì không tình cảm. Sự thật chính là như
vậy. Ai nói là dối trá thì chắc là lừa mình dối người!
Hai người bọn họ đều là người thiết thực, cứ khăng khăng như vậy thì mới có thể thân thiết với nhau. Nàng đối đãi với hắn, bỏ lại thân phận quân thần, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy như tri
âm vậy. Một ở trong cung, một ở ngoài cung, đều trải qua những việc
tương tự như thế.
Hắn bị ánh mắt này của nàng nhìn muốn
thiêu đốt, lại hôn môi nàng: “Nhanh nhanh đem muội muội của nàng cái gì
kia gả ra ngoài, bằng không trẫm cũng mặc kệ nàng ta có phải họ Lạc
Chính hay không, vẫn sẽ chỉnh đốn nàng ta như thường!”
Nghe thấy hắn dùng “Trẫm”, nàng nhẹ nhàng mở miệng: “Hoàng thượng yên tâm, có thần thiếp ở đây một ngày, chỉ cần
cho bọn họ phú quý thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này!” Nàng hiểu
được tâm tư của hắn, hắn hận nhất là ngoại thích lộng quyền kết đảng.
Hắn có thể phong hầu bái tướng cho ngươi, đương nhiên cũng có thể diệt
ngươi thành tro bụi. Hắn tự nhiên cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi, nhưng
không có nghĩa là có thể muốn làm gì thì làm. Ít nhất hắn sẽ giữ nàng
lại, không phải khiến cho nàng khó chịu mà để cho nàng cảm thấy an ủi.
“Lạc Chính” này của nàng, trong mắt hắn đúng là không giống như vậy.
“Nàng vì bọn họ suy nghĩ mọi chuyện, có
thể thấy được nàng không phải là người không hiểu chuyện. Ta không nhìn
lầm!” Hắn mỉm cười, ngón tay khẽ chọt vào lỗ tai, làm cho nàng thấy nhột nhột. Hắn biết rõ, có nàng ở đây một ngày, nàng quyết sẽ không để cho
người nhà đụng chạm hắn mà phản nghịch.
Người của nhà Lạc Chính chắc là không
hiểu được, trên đời này, hạnh phúc nhất thật ra là làm một nhà giàu
không màng thế sự. Chỉ có Phi Tâm biết, mà hắn cũng biết. Hắn cũng rất
thèm muốn, nhưng hắn không có số mệnh này! Cũng may mà hắn còn có thể
tìm được một người tri âm.
×××××××××××××××
Đang lúc ngoài cửa truyền đến tiếng chim
hót lơ thơ, Vân Hi ngồi dậy chuẩn bị đi. Phi Tâm mê man nghe thấy Vân Hi nói chuyện, cái gì mà dậy rồi thì nhanh về đi. Nàng mơ mơ màng màng trả lời đôi câu, ngọ nguậy đứng dậy muốn hầu hạ hắn thay quần áo.
Lúc này không có nô tài, nàng dù sao cũng không thể nằm ngủ như vậy mà làm ra vẻ mặc kệ hắn. Trước đó lúc tắm rửa nàng đã ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại đã trở lại trên giường, làm cho
nàng cảm thấy rất là vô trách nhiệm. Hắn đưa tay ôm nàng một chút: “Ngủ
đi, lấy khăn lạnh đắp lên mặt, tối qua chườm lạnh cũng không bớt được
bao nhiêu, thật là giống mèo.” Nói xong, hắn xoay người qua tủ quần áo,
đêm qua hắn ném hết xiêm y vào trong, bây giờ phải đào lên.
Phi Tâm mơ mơ màng màng, cách rèm che sa
mỏng nhìn bóng lưng của hắn, thoáng chốc hoảng hốt nhưng cũng có vài
phần ngượng ngùng nhìn hắn, tóc dài xoã ra đến thắt lưng, che lại những
đường cong rắn chắc và đôi chân thon dài. Phi Tâm thấy hắn khom người
chui vào trong tủ đào bới, một hồi lại nghe hắn lầm bầm lầu bầu nói: “Ở
đâu vậy? Sao không tìm được giày? Hôm qua thế nào lại đi một mình, Uông
Thành Hải đáng chết này cũng không nghĩ thay ta… Ôi, nơi này sao lại
toàn cột không vậy?”
Nàng nhất thời buồn cười, đêm qua tối như mực hắn cũng không đụng vào. Bây giờ tám cánh cửa mở ra hết bốn năm cái hắn lại đụng vào, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút lo lắng, không khỏi thò đầu ra hỏi: “Hoàng thượng, đụng rồi sao?”
“Nàng tranh thủ ngủ đi? Không thì qua đây giúp ta một cái?” Vân Hi bĩu môi, sau một hồi lâu rốt cuộc cũng đã tìm
được y phục và giày trong đống lộn xộn kia. Hắn vừa mặc quần áo vừa nói, “Lúc ta ra ngoài gọi Tú Linh vào, nàng cũng sớm quay về đi, đừng có ở
đây nói chuyện tào lao.”
“Ừm.” Nàng núp ở bên trong trả lời một
câu, đầu hắn cũng không chải, quần áo thì nhiều nếp nhăn, thế nhưng Phi
Tâm đột nhiên cảm thấy như vậy nhìn cũng thuận mắt. Sau khi hắn mặc đồ
xong, lại qua đây hôn nàng, tay cũng không đứng đắn. Phi Tâm đỏ mặt thở
hổn hển, thấy vẻ mặt trứng thối của hắn cũng nói không nên lời.
Hắn cười cười, xoay người đi ra ngoài.
Phi Tâm thấy hắn không đi về phía thang lầu, ngược lại đi dọc theo cửa
sổ hành lang nhìn xuống, xem xét một chút. Chẳng biết thế nào nàng lại
có phần sợ hãi, cũng bất chấp một thân mỏi mệt, chồm nửa người về phía
hắn: “Hoàng…”
“Ta mà leo thang thì mới ngã chết!” Hắn
quay đầu lại nói, bóng dáng loáng lên một cái liền nhảy ra ngoài. Phi
Tâm phát hoảng, nín thở nghe xong, tựa như có vật gì đè nặng xuống, lúc
này mới thở ra một hơi.
Một lát sau, Phi Tâm nghe thấy tiếng bước chân, âm thanh này rất quen thuộc, là bước chân của Tú Linh. Lúc này
nàng mới hoàn toàn yên lòng, nhưng lại cảm thấy vô cùng khốn khổ mà đứng lên. Nàng cố gắng chống đỡ chờ Tú Linh tiến vào, Tú Linh thấy căn phòng này đã thành một đống hỗn độn, giống như gặp cướp vậy. Kinh khủng nhất
chính là cái tủ kia, toàn bộ mấy cánh cửa đều hỏng, đồ đạc bên trong đổ
ra ngoài hơn phân nửa.
Nàng vội vàng chạy tới: “Nương nương,
hoàng thượng có Quách Trọng An bảo vệ, không có người biết, không sao
đâu.” Nàng cực hiểu tính tình của Phi Tâm, cho nên nói tới điểm mấu chốt trước.
“Đêm qua…” Phi Tâm nghe xong hỏi nhỏ,
nhưng chỉ nói được một nữa. Mặc dù vậy, Tú Linh vẫn hiểu được, nàng đáp
lời: “Hôm qua Quách Trọng An sai Lạc Chính Anh ra ngoài, mấy nô tì thì
vốn ở chỗ tiểu phòng nên nhìn không ra. Nào biết hai vị phu nhân đi vào, sau đó nô tì vội vàng chạy qua đây, mời phu nhân đi xuống, nói nương
nương sau khi uống rượu thì đi tản bộ trong vườn, có chuyện gì ngày mai
nói sau. Hai vị phu nhân nghe xong liền đi! Sau đó tự nô tì đun nước dẫn lên, cơ quan này xây thật khéo.”
“Ngươi hôm qua lên đây?” Phi Tâm có chút
choáng váng, lại có thể mảy may không phát hiện ra hôm qua Tú Linh đã
lên đây một chuyến.
“Nô tì không có đi vào trong, đưa mắt ra
hiệu cho mấy bà trước cửa lầu.” Tú Linh vội vàng trả lời, thật ra ngày
hôm qua nàng có liếc mắt nhìn vào, nhưng không nhìn thấy có người bên
trong, nhất thời còn không biết hai người bị giấu đi đâu rồi, suy đi
nghĩ lại thì tám phần mười là ở trong tủ này, trong lòng cũng cảm thấy
thú vị, chẳng qua là chỉ muốn nhìn thấy mặt mũi của Phi Tâm.
Phi Tâm tất nhiên là hiểu được, Tú Linh
cũng không dối gạt nàng. Dù sao người trong nhà không biết là được, nàng nghe xong liền ách xì một cái nói: “Một hồi cũng không cần thu dọn gì
hết, âm thầm ném hết đi. Nói là bản cung thấy cũ nát không thích, để cho bọn họ đổi sang cái mới.” Nàng biết cái này có thu dọn cũng không thu
dọn được, cũng không thể đem đi giặt hết được?
“Nô tì hiểu rồi.” Tú Linh cách rèm sa
nói, “Nương nương trước tiên hãy nghỉ ngơi đi, một chút sẽ xử lý tốt
thôi. Một chút vết tích không có!” Tú Linh nói xong thì hạ rèm xuống, để cho nàng ngủ, còn mình thì từ từ thu dọn bãi chiến trường. Phi Tâm ở
bên này cảm thấy an tâm nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.