Kinh thành tháng ba, nắng ấm vẫn còn chớm lạnh. Nhưng xuân năm nay
đến sớm, hai cành lựu trước cửa chính điện Cúc Tuệ Cung đã nở rộ. Tú
Linh nhìn thấy rất hoan hỉ, đây là một điềm lành. Kinh thành Vĩnh An nằm ở hướng bắc, mùa xuân gió lớn ít mưa, thời tiết hanh khô, Phi Tâm đã ở
cung này 4 năm nhưng cũng có lúc không quen. Cứ hễ xuân đến trong nội
điện thường bài trí đài phun, bữa ăn dùng nhiều canh ít muối.
Vì chuyện của Hoa Mỹ Nhân, hậu cung nhanh chóng cảnh giác. Lại thêm
việc ngày mùng 1 tháng 3 hoàng thượng thay đổi thói quen ngày thường,
sủng hạnh quý phi tại Càn Nguyên Cung theo lệ cũ. Quý Phi lấy mình làm
gương, không cậy thế làm càn, mọi việc đều theo đúng bài bản, vả lại
việc của Hoa Mỹ Nhân vẫn còn đọng lại ngay trước mắt nên hậu cung không
ai dám đàm tếu.
Tuy ngày thị tẩm Phi Tâm có sự cố bất ngờ, và thái độ khác thường của hoàng thượng khiến cô đối ứng không kịp, nhưng kết quả sau cùng chính
là điều cô muốn có, giữa y và cô có thần giao cách cảm. Dùng cử chỉ để
tỏ sự ủng hộ đối với cô, dùng lời khen ngợi để khiến Phi Tâm khoan tâm*. Khi cô nhận ra ý nghĩa việc thị tẩm trong Càn Nguyên Cung thì quyết tâm trong lòng cô càng vững chắc hơn.
Việc của Hoa Mỹ Nhân không có bất kỳ thay đổi gì, Tả Hàm Thanh chẳng
qua chỉ muốn gây sự với Lâm Hiếu, chứ không thật lòng muốn ra mặt cho
nhà họ Hoa, huống hồ đây là việc nhà của hoàng thượng, làm gì đến lượt
hữu tướng quân chen vào. Hoa Tán Kỵ cũng đành chấp nhận, tiền đồ bản
thân vẫn quan trọng hơn đứa con gái đã bị gục ngã.
Sau khi hoàng thượng triệu y vào nội đàm, ngày sau y bèn lên biểu
thỉnh tội, tự trách bản thân không biết dạy dỗ con gái. Hoàng thượng tự
khắc không gây khó dễ cho y, chỉ giáo huấn vài lời rồi qua chuyện.
Trong cung tất nhiên không vì sự ra đi của một mỹ nhân mà có bất kỳ
biến hóa nào, ngày tháng vẫn như cũ, vẫn duy trì vẻ bề ngoài thanh bình, hòa hợp.
Mùng 6 thiết dã yến, Phi Tâm lặng lẽ ngồi trong vườn hoa uống trà.
Cô vận chiếc áo bào dài bằng len màu hồng phấn, tóc búi hai bên. Mấy hôm nay thời tiết ấm áp thất thường rồi lại u ám và trút những cơn mưa to.
Trong triều gần đây vẫn còn thảo luận về chuyện Nam tuần, hoàng thượng
đã trú lại Khải Nguyên Điện kể từ hôm mùng 2 và không hề lui tới hậu
cung.
Lúc này Phi Tâm yên ắng như bức tượng, khi cô trở nên im ắng đến mức
chẳng có một chút cảm xúc thì Tú Linh cũng ngấm ngầm lo sợ. Mỗi lần như
vậy, Phi Tâm hệt như con mãnh thú đang ở tư thế sẵn sàng, chỉ chờ đợi
thời cơ tốt nhất để vồ mồi.
“Nương nương. ” Tiểu Phúc Tử khẽ tiến vào, nói nhỏ bên tai cô, “Mọi thứ đã ổn thỏa rồi. ”
“Đã canh mấy rồi? ” Phi Tâm khẽ nhướn mày, hỏi.
“Bẩm nương nương, chỉ còn một khắc thì đến giờ Tuất.” Tiểu Phúc Tử cung kính đáp.
“Ngươi đích thân đi đi, không cần né mặt ai. ” Phi tâm nói, nhẹ nhàng vẫy ngón tay về nơi đặt bức thư.
Sáng sớm mùng 7 tháng 3, cung nữ báo giờ phát hiện Linh Tần treo cổ
tự vẫn trong tẩm điện Trú Phương Các. Hậu cung chấn động khi hay tin
này, nghe nô tài Trú Phương Các bảo rằng tối mùng 6 Thường Phúc của Cúc
Tuệ Cung đến gặp Linh Tần đưa chút đồ. Linh Tần nhận xong thì sững sốt,
ngồi im bặt nửa ngày, kết quả là tối đó Linh Tần đuổi mọi người ra
ngoài, sáng hôm sau thì đã treo cổ tự vẫn! Nhưng rốt cục đã đưa thứ gì,
lục tung cả Trú Phương Các cũng không tìm thấy.
Bây giờ thì Quý Phi đã bị dính vào vụ này. Bởi Linh Tần khác với tình trạng Hoa Mỹ Nhân, thêm nữa còn xảy ra án mạng, dù là Quý Phi cũng phải chịu sự điều tra của Tông Đường và Cư An Phủ. Ba ngày liền Tông Đường
cùng Cư An Phủ đã phái thái giám đến Cúc Tuệ Cung, dò xét nhiều lần cô
đã đưa gì cho Linh Tần. Quý Phi chỉ nói muốn xin bí quyết trồng hoa chứ
không có gì khác. Linh Tần đột nhiên tự vẫn, cô hoàn toàn không hay
biết.
2
Phía Tông Đường thật chất cũng không biết nên điều tra từ đâu, chỉ
còn nước bẩm báo thái hậu và hoàng thượng. Vướng phải nội cung là chuyện rắc rối nhất, nên kẻ dưới bèn quẳng vụ việc rối rắm này lại cho chủ
nhân tự lo liệu. Thái hậu nghe rồi cũng chỉ tiếp tục niệm kinh, nhàn
nhạt đáp một lời rằng tất cả nghe theo sắp đặt của hoàng thượng.
Mùng 7 tháng 3, Phi Tâm lại được triệu đến Càn Nguyên Cung thị tẩm,
trong lòng cô nhận ra thị tẩm chỉ là thứ yếu, chủ chốt chính là hoàng
thượng có việc cần hỏi. Ngày hôm ấy cô chỉ đưa hoàng thượng xem gói
thuốc bột, chứ chưa điểm đích danh là phi tần nào, nhưng hoàng thượng đã đoán ra rồi!
Gói thuốc bột đó Phi Tâm đã tìm thấy trong chậu cảnh Vạn Niên Thanh
của Hoa Mỹ Nhân. Sau khi Hoa Mỹ Nhân rời khỏi cung, Phi Tâm vẫn chiếu lệ đến Phất Hương Viện giáo huấn, ở đó vẫn còn hai mỹ nhân khác. Phất
Hương Viện có không ít hoa cỏ, tất cả đều nở rộ khoe sắc. Phi Tâm tò mò, người trong Phất Hương Viện đáp rằng đều do Linh Tần tặng.
Lúc ấy Phi Tâm cũng không để ý, cô vẫn luôn chú ý tới thị nữ Lăng Yên của Hoa Mỹ Nhân. Cô khó lòng lý giải tại sao đột nhiên lại phải đạp Hoa Mỹ Nhân thêm một cú, truyền đệ thi từ vốn cũng không phải tội nặng lắm, nhưng lén giấu thuốc cấm lại là một tội nặng. Lăng Yên theo hầu Hoa Mỹ
Nhân vẫn luôn rất được ưu ái, tại sao lại phản chủ trong thời điểm này?
Trong cung ai cũng biết rằng chủ nhân xảy ra chuyện thì nô tài cũng
chẳng tốt đến đâu. Tại sao cô ta lại mạo hiểm như vậy?
Phi Tâm là người rất tinh tế, từ chậu cảnh đã nhận ra quan hệ giữa
Linh Tần và Phất Hương Viện rất tốt. Hoa Mỹ Nhân xảy ra chuyện, Đức Phi
cũng đến xin tội giúp, Linh Tần cũng có chút thuận theo ý Đức Phi , cũng đôi lúc nói đỡ lời. Phi Tâm từng dò thám thái độ của một số Phi Tần,
nhưng Linh Tần tỏ ra rất lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút gì thể hiện
mối quan hệ hàng ngày giữa họ rất thân thiết!
Và lúc ấy, những chậu cảnh này khiến Phi Tâm sực nhớ, cô chợt nhớ đến chậu cúc của Linh Tần tặng mình hồi tháng giêng, rạng rỡ bắt mắt nhưng
dời về cung chẳng được mấy ngày thì đã héo úa. Lúc ấy Phi Tâm cho rằng
mình không biết chăm sóc, trong lòng rất tiếc nuối, nhưng trong chậu
cảnh của Hoa Mỹ Nhân vẫn rất tươi tắn, lý nào Hoa Mỹ Nhân cũng là cao
thủ trồng hoa?
Cô sai người bê chậu cảnh về. Cô biết Hoa Mỹ Nhân không phải là người yêu hoa, cô chỉ muốn làm rõ tại sao cùng một chậu hoa, nhưng trong cung của Linh Tần và Hoa Mỹ Nhân đều rất tươi, còn dời đến Cúc Tuệ Cung thì
lại héo úa?
Sau đó lòi ra gối thuốc dưới rễ cây cô mới hiểu ra. Khi Linh Tần tặng hoa cúc cho cô thì đã rất cẩn thật bỏ gói thuốc ra, không có gói thuốc
tương hỗ, đóa hoa tự khắc mau úa tàn.
Cô mang gói thuốc cho hoàng thượng chính là muốn nói với y rằng sự
việc vẫn chưa kết thúc. Nhưng hoàng thượng đã đoán ra, không chỉ đoán
ra, y còn sai Uông Thành Hải nhúng tay vào. Phi Tâm hiểu tính khí hoàng
thượng, hoàng thượng không sợ những kẻ công tâm kế, mưu đồ toan tính. Y
định chơi đùa với người đó, nhưng như thế thì Linh Tần tuyệt đối sẽ có
kết cục rất bi thảm. Vì vậy cô đã ra tay trước một bước, làm cho đến
cùng, cô không phải vì muốn lĩnh công, mà trong thâm tâm cô thấy mình và Linh Tần có điểm tương đồng! Chính điểm giống nhau ấy đã khiến cô không nhẫn tâm!
Càn Nguyên Cung đèn đuốc sáng chói, Phi Tâm hạ kiệu, nhìn thấy Uông
Thành Hải đón trước cửa đã hiểu ngay. Cô không nói gì, đi theo Uông
Thành Hải đến Nam thư phòng. Nam thư phòng bình thượng có người trực ca, nhưng hôm nay chẳng một bóng người, bốn bề vắng lặng chỉ nhìn thấy giá
sách và bục thang. Uông Thành Hải đưa cô vào trong, Vân Hi đang ngồi đó, tay đang mân mê chiếc nhẫn. Y mặc thường phục màu trắng, không đội nón, tóc dài búi lên, đuôi tóc dài thượt xõa ra sau.
Phi Tâm quỳ xuống khẽ nói: “Thần thiếp cung thỉnh thánh an. ”
Vân Hi nhìn Uông Thành Hải, hắn liền hiểu ý tự động lui ra, kéo cánh
cửa lại, bản thân đứng bên ngoài canh chừng. Vân Hi từ từ bước ra khỏi
thư án, đi thẳng về phía Phi Tâm, không bảo cô đứng dậy. “Tại sao? ” Đột nhiên y cất tiếng hỏi, âm thanh hơi khàn.
Phi Tâm hiểu ý y, lặng lẽ trả lời: “Thần thiếp muốn toại nguyện cho cô ta! ” Biết không giấu nổi, chi bằng cứ nói thẳng thừng.
“Danh tiếng quan trọng đến độ như thế à. ” Vân Hi ngước xuống nhìn
cô, “Quý Phi toại nguyện danh tiếng cho ả ta, còn bản thân thì sao? ”
3
Phi Tâm hít một hơi rồi từ từ thở ra, nhìn vào viên gạch màu: “Linh
Tần chết đi, gia đình cô ta sẽ hưng thịnh vì cái chết của cô ta. Thần
thiếp cũng giống cô ta nên hiểu cách nghĩ của cô ta, để thần thiếp ra
tay, cô ta còn giữ được thanh danh. Hoàng thượng ra tay cô ta chỉ còn
cái kết thân bại danh liệt. ”
“Nàng phát hiện hành động của Uông Thành Hải thì nên tìm trẫm thương
lượng. ” Y nghiến răng: “Nàng suy đoán làm bừa, tự tiện hạ thủ, nàng
tưởng rằng trẫm có thể luôn bảo vệ cho nàng được sao? ”
“Linh Tần không thể giữ, vì cô ta thật sự quá tham lam nhẫn tâm,
nhưng Linh Tần không thể giữ không có nghĩa là nhà bên ấy không được
sống còn. ” Phi Tâm chợt ngẩng đầu lên, chủ động nhìn thẳng mắt y, cô
rất hiếm khi dám chủ động nhìn y như vậy, nhưng lần này, cô không hề lui bước, “Lúc đó thần thiếp có thể giữ Hoa Mỹ Nhân chờ kế sách Linh Tần
bại lộ, mất Hoa Mỹ Nhân cũng có thể dựa vào Lăng Yên tìm ra manh mối,
chờ cơ hội gán một tội danh khiến cô ta không thể chống đỡ. Nhưng làm
như thế sẽ liên lụy gia đình cô ta. Hoàng thượng thương tiếc hiền tài,
nhà bên ấy không nên vì mất con gái mà thất thế. Linh Tần chết đi, hoàng thượng có thể thừa cơ hội này an ủi họ, sẽ không ai thừa nước đục thả
câu và cũng không ai chịu liên lụy oan uổng. ”
“Quý Phi thật giỏi mưu lược, thật giỏi tâm tư, thật giỏi quyết đoán! ” Vân Hi trừng mắt, liên tục thốt ra ba chữ thật giỏi, “Nàng làm gì cũng
tự tác chủ trương, việc này nàng tự kết thúc lấy, từ nay về sau trẫm mặc nàng. ”
Y nói xong, quay lưng bước ra ngoài, khi đi ngang qua bức bình phong
bên cạnh cô, giở chân lên đá bình phong một cái thật vang “Cốp”, bình
phong ngã nghiêng xuống. Phi Tâm run rẩy cả người, cô chợt cảm thấy gót
chân đau, nhưng cố nén cơn đau như bị gai đâm, cắn răng chịu đựng, nuốt
gượng nước mắt vào bụng.
Trong điện im bặt như tờ, cô thật sự không biết nên làm thế nào. An
phận giữ mình không xong, một lòng tận trung cũng không xong, không nghĩ cho y cũng không được, nghĩ cho y nhiều quá cũng lại không được. Thước
tấc giới hạn này thật khó lường, nỗi đau này chỉ cô mới hiểu được.
Linh Tần và cô cũng giống nhau như thế, không phải là thủ đoạn, mà do trách nhiệm Linh Tần phải gánh vác. Cô ta cũng như Phi Tâm, chẳng ai
thân thích để dựa dẫm trong chốn kinh thành, cha cô ta khố nhọc bao năm
chỉ mong con gái đắc sủng, bước chân vào triều đường được một chức tước. Linh Tần dã tâm tràn trề, chỉ tiếc rằng thiếu kiên nhẫn quá.
Còn ý đồ muốn nâng đỡ ngoại thích của hoàng thượng cũng quá rõ, đủ để chứng tỏ hoàng thượng rất xem trọng tài năng của Nhạc tướng quân, nhưng Linh Tần mưu hại phi tần trong cung thì không thể nào giữ được! Phi Tâm không muốn hoàng thượng trước sau khó dễ, việc này do cô ra tay thì mọi thứ sẽ vẹn toàn đôi bên.
Phi Tâm không dám nói rằng mình là người trung thành nhất nhưng cô
nguyện vì y làm chuyện này. Cô sẽ gánh vác cho y, không chỉ vì y là
hoàng thượng, không chỉ là vì sự ủng hộ của y dành cho cô, mà cũng là
vì, y còn là phu quân của cô! Cô không thể dung túng những kẻ hại y,
cũng không thể dung túng trong hậu cung của y có kẻ lén lút mưu mô toan
tính. Chỉ cần cô phát hiện thì nhất định phải nghiêm khắc trừng trị,
tuyệt đối không nương tay.
Cô nghĩ đến những việc có thể xảy ra cho y, để tránh hậu hoạn cho y.
Nhưng y đã không nhận lòng tốt của cô, cũng đúng thôi, khi ý đồ của mình bị người khác tiên liệu được thì chắc chắn không ai thích như vậy,
huống hồ y còn là hoàng thượng!
Có lúc cô thật sự muốn chết đi cho xong, sống trong chốn cấm cung ăn
tươi nuốt sống con người này, ai cũng phải cúi đầu gập lưng! Linh Tần
tuy không tình nguyện nhưng cũng coi như là được giải thoát, hoàng
thượng sẽ không bạc đãi nhà cô ta, còn Lạc Chính Phi Tâm này thì vẫn
phải tiếp tục sống!
Vân Hi tắm rửa xong, tâm trạng cũng bình phục lại, y thay bộ thường phục màu xanh nhạt, lạnh nhạt hỏi: “Quý Phi đâu? ”
“Bẩm hoàng thượng, vẫn còn quỳ trong thư phòng. ” Uông Thành Hải nghe tiếng vội trả lời.
“Cô ta còn dám cự với trẫm à? Cứ để cô ta quỳ tới khi nào hiểu ra mới thôi! ” Vân Hi nghe thế, đôi mày nhăn tít lại.
Uông Thành Hải cười mếu, người không cho đứng dậy thì ai dám đứng?
Lại còn bảo là Quý Phi cự người nữa chứ! Nhưng Uông Thành Hải không dám
nói ra những lời này, chỉ bẩm lời như không có chuyện gì: “Vậy hoàng
thượng nghỉ sớm nhé, hôm nay trời lạnh một cách lạ lùng, mấy hôm nay
thời tiết thật kỳ quặc, e sắp đến xuân hàn rồi! ”
Vân Hi nghe xong không nói gì, đột nhiên khoác áo bào đi về phía Nam
thư phòng. Khi đến nơi, cung điện vẫn yên ắng không một bóng người. Lúc
nãy Uông Thành Hải đã đuổi mọi người ra, nay chắc cũng không ai dám
sang. Vân Hi bước vào nội các, nhìn thấy ngay Phi tâm đang nằm gục dưới
đất, bên cạnh là một mảnh bình phong to bị vỡ, chính là bình phong lúc
nãy y giận dỗi đá ngã.
Y bước nhanh đến, vừa muốn nói thì cảnh tượng trước mắt khiến y hoảng hốt, cúi người giở tấm bình phong sang một bên, miệng hét lên: “Phi
Tâm, Phi Tâm! ”
4
Phi Tâm mê mê mang mang, nghe bên tai ù ù, hình như là tiếng bước
chân hoảng hốt, hình như ai đó đang gọi cô “Phi Tâm”. Cô không nghe rõ
lắm, chỉ cảm giác cơ thể đang bay bổng, ý thức mơ hồ, trong khoảnh khắc
đó chẳng biết mình đang ở đâu.
“Bẩm hoàng thượng, không có gì đáng ngại. Thoa thuốc giảm sưng, đắp hai ba hôm sẽ khỏi. ” Phùng thái y cung kính nói.
“Sao sưng to thế này? ” Vân Hi ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, có chút
không tin. Tấm bình phong lúc nãy đè xuống chân cô ấy, chẳng biết là cô
ấy không đủ sức giở bình phong ra hay là vốn chẳng muốn giở nó ra mà để
cổ chân sưng tấy một vết như thế này, y cứ lo sợ không biết đôi chân này có bị phế mất rồi không.
“Quý Phi kim thể gân bì mềm mỏng, với lại bị đè khá lâu, máu không
lưu thông nên mới như vậy. Không sao cả, không bị thương gân cốt. ”
Phùng Thái y khẽ nói, “Nhưng cơ thể Quý Phi hư hàn, xung nhậm không hư,
khí hải bất mãn. Cái này cần phải từ từ điều hòa, không phải một hai hôm có thể khỏi. Tuy không phải bệnh nặng gì, nhưng nếu cứ để như vậy sẽ
trở thành bệnh mãn tính, vi thần sẽ kê phương thuốc để uống một thời
gian điều dưỡng trước. ” Lời thái y khiến Vân Hi giật mình, khí hư thể
hàn? Đó chẳng phải giống căn bệnh năm xưa của thái hậu là gì? Thái hậu
vào cung, vì khí hư thể hàn nên nhiều năm vẫn chưa có thai. Sau khi
dưỡng bệnh mãi đến Long Xương năm thứ 6 mới hạ sinh công chúa. Chả
trách cô ấy cứ mãi mà chẳng có tin gì, đây cũng chẳng phải bệnh tật gì,
nhưng tại sao lại không ngoan ngoãn bồi bổ cơ thể, nghĩ đến đó lòng y đã cảm thấy u uất rồi.
Y vẫy tay bảo thái y kê toa rồi sai Uông Thành Hải đích thân theo lấy thuốc, y vòng vào trong, vén màn rồi ngồi lên giường nhìn Phi Tâm.
Vân Hi đưa tay sờ đầu cô, một bàn tay của y đã sắp che hết khuôn mặt
của cô. Trước giờ tín kỳ của cô vẫn không chuẩn, lại còn sĩ diện chẳng
chịu mời thái y khám chữa, kết quả là mắc phải chứng bệnh này. Sàn nhà
lạnh, cô còn nằm nhoài ra đó nửa ngày, cơ thể lúc này hơi sốt, mũi cứ
sục sịt, trên trán đọng một lớp mồ hôi. Y cảm nhận được mi mắt cô đang
động đây, khẽ quệt vào lòng bàn tay y, hơi nhồn nhột. Y không rút tay
ra, vẫn che lấy gương mặt cô: “Rốt cục nàng đã gửi Linh Tần thứ gì? Tại
sao nhìn thấy rồi thì cô ta ngoan ngoãn chịu tội ngay? ”
“Một lá thư. ” Giọng Phi Tâm khàn khàn, lúc này chân cô rát như lửa đốt, đau đến nhói tim.
“Nàng bảo với ả ta rằng những chiêu bài của ả đã bị nàng lật tẩy, nếu ả tự kết liễu thì nàng sẽ thay ả giấu nhẹm chứng cứ, bảo toàn gia thanh của ả. Nàng bảo trẫm nhất định sẽ cảm thông cho gia đình ả và cũng sẽ
ban ả một lễ táng long trọng. Ả cầu nhân đắc nhân, như thế sẽ tốt trăm
vạn lần so với những tháng ngày sống không bằng chết trong hậu cung sau
này. Ả nghe như thế thì tất phải biết nên làm thế nào. ” Y chậm rãi cúi
người xuống, kề môi lên mu bàn tay của mình, “Vì thế nàng đã cho Thường
Phúc đến đưa thư mà không cần né mặt người khác, cố tình để bản thân bị
vướng vào vụ việc, để Tông Đường không cách phán quyết, cớ sao nàng phải tự làm khổ mình như vậy? ”
“Phụ thân cô ta trấn thủ biên cương, cả gia đình đều ở ngoài ấy. Cũng hệt như thần thiếp, cô ta làm như thế, cũng đều do tình thế gia đình
bức bách, nên bất đắc dĩ. Cơ hội sẽ vụt tắt nếu không nắm bắt, đổi lại
là thần thiếp thì thần thiếp nhất định cũng sẽ như thế. ” Phi Tâm thì
thào, chỉ nói vài câu mà trán đã ướt đẫm.
“Nàng sẽ không như thế, trong mắt nàng, trẫm là gì chứ? ” Y lạnh
giọng, “Quý Phi tự tung tự tác trong cung, sát lộc phát quyết đều không
hề nghe theo lời người khác. Ngay đến trẫm còn phải cảm tạ sự tượng trợ
của quý phi! ”
5
Cô nghe xong, thân người run lên. Y áp cả người xuống, ôm lấy cô rồi
nói tiếp: “Thất Trùng Thất Hương khởi nguồn từ Dạ Dịch, là thảo dược có
công dụng thôi miên, sẽ khiến người ta ảo giác hóa cuồng, dùng lâu ngày
nhất định sẽ mất mạng. Tim mạch ngừng đập, chết không dấu vết! Nhạc
Khang Thành từng trấn thủ Nam Quan, không ngờ ngay đến phương thuốc này
cũng giao cho con gái. Hoa Mỹ Nhân dùng thứ này, tâm sinh ảo giác, ngôn
hành điêu ngoa khó kiềm. Nàng biết chứng cứ khó tìm, để không phải đêm
dài lắm mộng, cắt đứt mọi hậu hoạn nên bức tử cô ta.”
Phi Tâm nghe thế giật mình, y đã điều tra còn tường tận hơn cô.
Thực ra Phi Tâm hoàn toàn không biết đó là thuốc gì, chỉ cảm thấy mùi hương lạ thường, cảm giác kỳ ảo, trong lòng đoán chắc không phải thứ
hay ho gì. Sau thấy Hoa Mỹ Nhân hành vi kỳ quái, nên mới nghi ngờ Linh
Tần âm thầm bỏ thứ gì cho cô ta để cô ta sập bẫy. Mãi khi Lăng Yên xuất
hiện, Phi Tâm mới toát mồ hôi hột, nếu cô xử trí chậm trễ, e rằng Hoa Mỹ Nhân sẽ chết trong quá trình cô ta chấn chỉnh, tới lúc đó cái tội bức
tử cung phi bị Tông Đường nắm được chứng cứ sẽ không dễ dãi như hiện tại nữa.
“Có lúc trẫm rất hận nàng. Bất kể nàng điều tra được gì thì cũng phải báo cáo trước, tự tung tự tác, trong mắt hoàn toàn không có quân
thượng, chỉ điểm này thôi thì trẫm đã có thể trị tội nàng vượt quyền
rồi! ” Y chợt thả lỏng bờ vai, đưa tay bế cô lên đùi.
“Thần thiếp biết tội. ” Phi Tâm cúi đầu khẽ nói.
Động tác của y thật dịu dàng, lồng ngực của y thật ấm áp nhưng ánh
mắt lại rất lạnh gía. Phi Tâm hiểu, việc này cũng lại phải nhờ y ếm
nhẹm, nhưng cô ra tay mà không hề thông báo trước với y, bảo là cô vượt
quyền thì cũng không phải nói quá. Trong mắt hoàng thượng, phi tần hậu
cung cũng không khác gì với triều thần. Đương nhiên vẫn có tình nghĩa,
nhưng tình nghĩa lúc nào cũng không sánh bằng giá trị. Y cũng chia phi
tần thành tam lục cửu đẳng, những kẻ biết thao túng như cô thì sẽ để cho đảm nhiệm chức quản gia; biết làm điểm tâm món ăn như Tuấn Tần thì sẽ
thỉnh thoảng đến thưởng thức món ngon; biết thi họa như Đức Phi thì sẽ
đàm luận thi họa, phong nhã với cô ta. Bỏ qua mối quan hệ triều đường
thì đây chính là giá trị được đính kèm, có thể khiến hoàng thượng trút
bỏ những áp lực khổng lồ. Nhưng những giá trị này sẽ có thể bị thay thế, còn điều không thể thay thế được chính là mạng lưới quan hệ sau lưng
mỗi phi tần.
Phi Tâm nhận biết rõ giá trị của bản thân, cô không có mạng lưới quan hệ có thể làm tăng giá trị của mình, điều duy nhất có thể làm chính là
không ngừng làm việc thay y. Lần này cô không bẩm báo là vì nhìn thấy
bản thân ở Linh Tần, một nỗi ai thương như hồ ly tiếc thương cái chết
của thỏ. Hôm nay có người chu toàn cho Linh Tần, còn mai này nhỡ cô chết đi, có ai sẽ chu toàn cho cô, để lại cho cô một chút thanh danh?
Vân Hi xiết chặt lấy cô, cô bảo Tiểu Phúc Tử đưa thư là vì không muốn mọi người nghi hoặc hành động của Uông Thành Hải. Chính vì hiểu điều đó nên y mới hận!
Linh Tần tự vẫn, Tông Đường Lệnh đã được hoàng thượng hạ chiếu âm
thầm điều tra, phát hiện trong chậu hoa của Linh Tần có gói thuốc. Trong cung của Linh Tần cũng bị phát hiện một lượng thuốc bột lớn, hệt như
gói thuốc dưới rễ cây, đem thuốc này đến dược phòng kiểm nghiệm thì biết đây là Thất Trùng Thất Hương. Linh Tần có thể khiến trăm hoa nở trái
mùa là vì trong rễ hoa có tẩm thuốc này. Căn cứ lời cung nhân, quan hệ
giữa Linh Tần và Hoa Mỹ Nhân vốn rất mật thiết. Hoa Mỹ Nhân nhiều lần
xin hoa của Linh Tần, đây là những thứ Linh Tần tặng. Trong đêm sinh
nhật Hoa Mỹ Nhân, Linh Tần còn đặc biệt sai người tặng rượu, nhưng rượu
đã uống hết, có cho thuốc ấy vào rượu không thì không cách nào điều tra.
Thất Trùng Thất Hương là thảo dược chế từ 7 loại côn trùng và 7 thứ
cỏ cây, khởi nguồn từ Dạ Dịch quốc, sau đó du nhập vào Cẩm Thái. Phụ
thân Linh Tần từng đóng quân Nam Vũ, biết cách luyện thứ thảo dược này.
Thứ này bản thân vô độc, nhưng có tác dụng gây ảo giác, dùng để kích
thích hoa cỏ nở rộ và vỗ béo động vật. Nhưng nhỡ dùng vào rượu thì sẽ
khiến nó thành chất độc mãn tính. Tính cách trở nên nóng nảy, mất đi
sinh khí, sau cùng sẽ chết vì tim ngừng đập, người chết vì thuốc này rất khó điều tra ra nguyên nhân .
6
Tông Đường cũng bắt đầu nghi ngờ Linh Tần có phải trước giờ dùng
thuốc khống chế Hoa Mỹ Nhân? Hay là mượn việc Quý Phi Chỉnh đốn hậu cung để mưu đồ việc khác? Lúc đó Lăng Yên trong cung của Hoa Mỹ Nhân trở
thành gút thắt quan trọng khi lật tẩy chủ nhân. Tông Đường đã sai người
bắt giam Lăng Yên, hình cụ chỉ vừa lấy ra, cung nữ nhỏ đã run bắn người, khai hết mọi việc. Phụ thân Lăng Yên từng là gia nhân của Linh Tần, hai người đã quen nhau lúc ở ngoài cung. Từ đó có thể thấy, mưu mô của Linh Tần đã có từ trước.
Nhưng việc này chưa có chứng cớ, Hoa Mỹ Nhân giờ vẫn còn sống sờ sờ,
lại còn dính đến Quý Phi, sau cùng vì thể diện hoàng gia sự việc dần tự
động kết thúc.
Lễ tang Linh Tần, hoàng thượng tỏ lòng thương xót phái người đến tận Tây bắc an ủi, cũng xem như ân điển.
Mùng 7 hôm đó Phi Tâm bị thương ở chân, cô vẫn mê man, cảm giác đã
nói rất nhiều lời với hoàng thượng, nhưng sáng hôm sau đã không nhớ rõ.
Khi cô thức dậy hoàng thượng đã thượng triều, nhưng cô lại không hồi
cung được, bởi vì cô phát hiện trên người mình không một mảnh vải che
thân.
Cô không nhớ rốt cục mình có thị tẩm hay chưa, cơ thể vẫn còn khó
chịu, sao có thể thị tẩm được, nhưng tại sao áo quần bị lột mất? Thêm
nữa, chân cô sưng vù như chiếc bánh bao, nhích động nhẹ cũng đau phát
hoảng, ngoài kia lại không có người của cô, cô không xuống nước sai
người thay xiêm y giúp. Thế là nằm đó nửa ngày trời cũng chẳng ai đá
động đến cô. Bên Cúc Tuệ Cung cũng chẳng có động tĩnh gì, Tú Linh không
biết chết đi đâu rồi, sao còn không sai người đến đón?
Càng nằm càng hoảng, sau cùng chịu hết nổi, cô đành lên tiếng khẽ hỏi: “Ai, ai ở ngoài kia?”
“Ồ, nương nương thức rồi à? ” Cô nghe thấy tiếng bước chân, hình như
là giọng của Trần Hoài Đức, “Vẫn còn sớm, chưa đến giờ. Nô tài chuẩn bị
bữa sáng để tí nữa nương nương dùng. Đã hốt thuốc theo toa mà hôm qua
Phùng thái y kê, người bên này tự nấu, để những kẻ bên phòng dược lui
tới e sẽ không sạch sẽ. ”
Phi Tâm nghe hắn bô lô ba la nói một tràng, nhìn lại bộ dạng của
mình, hồi lâu sau đó mới hỏi: “Người bên Cúc Tuệ Cung đã tới chưa? ”
“Vẫn chưa đến. ” Giọng Trần Hoài Đức nghe rất vô tội nhưng Phi Tâm
cảm thấy hắn đang cố ý. Thị tẩm dù có giữ lại thì khi hoàng thượng
thượng triều cũng nên tống cô về mới đúng chứ, dù không có ai đến thì
thái giám chấp sự cũng phải sắp xếp, bây giờ cứ để mặc cô ở đây là thế
nào.
“Ngươi sai vài cung nữ vào, bổn cung muốn dậy. ” Phi Tâm vốn không
sai bảo thái giám nhưng lúc đó cũng chẳng muốn vòng vo, thẳng thừ yêu
cầu.
“Bẩm nương nương, trước khi đi hoàng thượng có dặn, nương nương bị
thương ở chân sợ sẽ khó lành, nên bảo nương nương nằm nghỉ trên giường
một ngày! ” Giọng điệu Trần Hoài Đức lúc nào cũng trung hậu như vậy, “Nô tài không dám nghịch thánh chỉ, hay là nương nương cần gì thì cứ sai
bảo nô tài đi làm! ”
Phi Tâm không nói nên lời, nằm an dưỡng trên giường 1 ngày? Cô kéo chăn trùm kín đầu, không muốn nhiều lời với hắn nữa!
Phi Tâm vào cung 4 năm, chưa bao giờ đen đủi như hôm nay. Trần Hoài
Đức cũng không dám để mặc cô không ăn không uống, nếu cô có gì thì hắn
cũng khó ăn nói, bèn sai vài cung nữ vào, không đem y phục vào, nhưng
những thứ khác thì bày biện trước mặt. Cô rửa mặt, súc miệng, ăn chút
cháo yến. Sau đó lại mang thuốc mới đắp chân cho cô, dùng cách đắp lạnh
để giảm sưng, rồi bưng một chén thuốc vào. Phi Tâm từ nhỏ vốn thận
trọng, cô không rõ đó là thứ thuốc gì, kẻ dưới cũng không rõ, chỉ nói
rằng hoàng thượng bảo cô uống, cô nghe xong khiếp sợ trong lòng, cảm
giác chẳng phải thứ tốt lành gì. Cô chỉ nói rằng trước khi gặp được
hoàng thượng dù thế nào cũng sẽ không uống. Kẻ khác cũng chẳng dám ép
cô.
Cô cứ nằm đó nửa ngày. Bữa trưa cũng không ăn, không cách nào khiến
cô thèm ăn. Lúc ấy lại còn muốn tiểu giải, thể diện của cô đúng là đã
mất sạch trơn rồi!
Cứ thế trằn trọc đến chiều, Tú Linh cũng chẳng thấy ló dạng. Những
cung nữ khác cũng hệt như Trần Hoài Đức, muốn gì cũng được nhưng bảo sai người sang Cúc Tuệ Cung thì cứ đùn đẩy, lúc đỡ không nổi thì lôi hoàng
thượng ra, khiến cô giận đến nghiến răng.
7.
Mãi đến lúc sắp lên đèn, Vân Hi mới lê những bước chân nặng nề trở
về. Phi Tâm nghe giọng nói y ngoài kia chẳng có chút sinh khí, chắc hôm
nay lại bận tối mặt rồi, cơn giận trong bụng cũng bất giác giảm hết một
nửa!
Vân Hi thì chẳng vội vàng gì, thay xiêm y, uống trà, nghỉ ngơi một
lúc mới bước vào, nhìn thấy chén thuốc đặt bên cạnh giường, ngọn lửa
trong lòng không biết từ đâu sôi lên. Y giở chiếc mùng lên, nhìn cô mắt
tròn xoe ngơ ngác, túm lấy cô: “Bảo uống thuốc sao nàng không uống? ”
Bị y túm như vậy, tấm chăn bị tuột ra phân nửa, cô lúng túng kéo chăn lên, trong lòng hoảng sợ, khẽ nói “Thuốc này bây giờ thần thiếp vẫn
chưa thể uống. ”
“Nàng nói gì? ” Y nheo mắt, đưa tay bưng chén thuốc, sờ thấy đã
nguội, tiện tay vứt đi, “Mang chén khác đến. ” Giọng y rất khẽ nhưng kẻ
dưới đã run rẩy.
“Thần thiếp tự biết có tội, luận tội hành hình, thần thiếp không dám
không tuân. Nhưng tấm lòng trung quân của thần thiếp đất trời có thể
chứng giám, dù hoàng thượng muốn ban thần thiếp tội chết….” Phi Tâm bị y bóp chặt khuôn mặt, đôi môi chun lại, vẻ mặt rất nực cười, nhưng trong
lòng cô cực kỳ bình tĩnh, cứ hễ dính đến gia thanh thể diện, cô hoàn
toàn có thể phớt lờ cái chết, “Thần thiếp dù có chết cũng phải y phục
chỉnh tề mới không mất thể thống! ” Vì bị bóp miệng nên giọng nói nghe
rất buồn cười, hệt như vẻ mặt của cô.
Nhưng y hoàn toàn không cười nổi, không những không cười mà đôi mày
còn nhăn chặt lại: “Hàm hồ! ” Y chợt quát mắng, “Tối qua nàng bệnh đến
ngu người rồi à? Nàng bị bệnh gì mà không biết nghe thấy? ”
Ký ức Phi Tâm hỗn loạn, lại bị y quát mắng nên đầu óc quay cuồng. Y
nhìn vẻ mặt cô: “Trẫm muốn lấy mạng nàng mà bây giờ nàng vẫn còn có thể
nói lảm nhảm ở đây được? Nếu luận tội thì thuốc độc quá dễ dãi đối với
nàng rồi! ” Y đang nói thì một chén thuốc được bưng lên, y kề ngay sát
miệng cô, “Lắm lời nữa là nghịch chỉ bất tuân, uống mau! ”
Y vừa ép vừa dọa, chỉ chốc lát Phi Tâm lại vác thêm một tội trạng.
Phi Tâm đành đưa tay đỡ chén, bị ép thúc uống hết chén thuốc. Một ít
thuốc bị trào ra, thuận theo viền môi chảy xuống, trượt dài xuống theo
làn da láng mịn. Hai màu đen trắng phân minh khiến y bất giác chăm chú
nhìn những giọt thuốc đang nhỏ dài, đột nhiên y đưa tay ra, giống như
đang lau chùi cho cô, nhưng càng giống vuốt ve làn da của cô hơn.
Phi Tâm giật mình, suýt thì đánh rơi chén. Vân Hi ép sát qua, thân
người cô trơn bóng như con cá, làn da hơi nhột khi bàn tay lành lạnh của y lướt qua. Y bất chợt hỏi: “Đắng không?” nói xong y chẳng thèm nhìn mà đưa tay tìm lấy chén trong tay cô rồi ném ra ngoài. Chóp mũi nhanh
chóng áp vào cô, y ngước xuống nhìn đôi môi của cô, hơi thở có chút nóng bỏng.
“Không, không đắng. ” Phi Tâm đờ người ra, ngón tay quấn lấy mái tóc của mình, “Thần thiếp….”
“Nếu nàng nôn nóng lĩnh tội, lúc nào cũng nghĩ đến cái chết thì trẫm
cho nàng toại nguyện.” Tay y lướt trên tấm lưng cô, bất ngờ cắn nhẹ lên
cổ cô, “Nàng tự nói xem nàng muốn chịu đòn hay muốn chịu tội? ”
Cơ thể cô cứng lại, trong đầu rối loạn lên, cảm giác như bị mèo cào.
Sự đa mưu túc trí hằng ngày của cô đã biến đâu mất, cô lại lần nữa rơi
vào trạng thái ngu ngơ.
“Không phải lòng trung thành trời đất chứng giám hay sao? Bảo nàng
lĩnh tội thì đã lung lay bất định rồi à? ” Giọng nói của y mập mờ không
rõ, hai tay kẹp chặt như muốn xiết chết cô.
“Chịu đòn chịu đòn, thần thiếp chịu đòn. ” Phi Tâm đã thờ cả người
ra, buột miệng nói. Y nghe thế, ngước mắt xuống, ngồi thẳng lưng rồi kéo chăn ra. Mặt Phi Tâm ngượng chín lên, chưa chờ cô phản ứng, y đột nhiên đỡ cô lên khỏi nửa giường, chẳng chút khách sáo đét vào cặp mông trần
trụi của cô. Không nhẹ không mạnh, nhưng âm thanh rất giòn giã!
Phi Tâm xấu hổ đến muốn độn thổ, cô dằn co: “Nhận tội, nhận tội, thần thiếp vẫn là nhận tội thì hơn. ” Cô vốn dĩ nhìn thấy hoàng thượng sẽ
trở nên thất thường, nay âm thanh này một truyền hai dặm rưỡi, càng
khiến tâm trí cô hoảng loạn.
“Nàng chọn xong rồi chứ? ” Y bế cô nằm nghiêng, nhưng bất cẩn đụng
phải chân đang bị thương của cô, cô đau đớn la lên, y nhận ra và cho cô
nằm xuống, đặt chân phải của cô lên treo eo mình, “Giữ cho chắc đừng rớt xuống, đè trúng thì ta mặc kệ. ”
Động tác này khiến Phi Tâm không quen, chân cô không đủ sức, áo bào
của y lại trơn. Y đá đôi hài rồi chen lên giường, kéo đùi cô choàng qua
eo y, giơ chân cô lên: “Hay là trẫm treo chân này của nàng lên? ” Mắt y
như rực lửa, giọng nói cũng trở nên kỳ lạ.
Lời này khiến Phi Tâm xấu hổ, cô bất giác khẽ gọi: “Đừng, đừng. ” Âm thanh cô nhẹ tênh, mang chút khàn khàn, nghe như một lời cám dỗ.
Vân Hi áp nửa người lên, đôi tay chống hai bên: “Thay xiêm y.”
Cô nằm ngửa trên giường, đành đưa tay tháo xiêm y cho y. Y tuy không
động đậy, nhưng ánh mắt vô cùng suồng sã, đôi mắt như có thể khiến Phi
Tâm nóng rực lên. Vẫn chưa lên đèn, trong màn vẫn còn sáng, làn da Phi
Tâm bắt đầu rợn lên, ngón tay run run, rất lâu vẫn chưa thể tháo được
gút áo.
Vân Hi bực bội, chỉ chốc lát đã cởi bỏ xiêm áo, làn da y nóng ran và
săn chắn, khẽ ánh một màu nâu óng, bởi trời vẫn chưa tối hẳn, lúc này
như có tia sáng khiến tim Phi Tâm bắt đầu loạn nhịp. Không biết vì sao
cô lại nhớ đến tình cảnh hôm ấy.
8
Y cong cánh tay lại, một tay nắm lấy tay cô đặt nó vào trong cổ áo
mình, mượn tay cô giở những lớp áo của mình ra. Tay Phi Tâm lướt qua bờ
vai y, chợt cảm giác chỗ đó hơi lõm, cô chợt giật mình, cũng không hiểu
sao tự dưng nhớ đến hồi tết, cô từng nằm mơ thấy mình cắn y!
Tay cô muốn dịch chuyển về đó, nhưng tay y đã kéo tay cô về phía sau
cổ: “Nàng muốn sờ chỗ nào? ” Y chợt cất tiếng trêu, khiến cô cảm thấy e
thẹn.
Y đưa tay véo mũi cô, cô như bị nghẹt thở, mở miệng to theo bản năng, đầu lưỡi y dễ dàng xâm nhập vào. Miệng cô vẫn còn vị đăng đắng, y đã
hoàn toàn vét sạch vị đắng còn tồn đọng lại. Y đã xâm đoạt không khí của cô, khiến tim cô đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Làn da của cô
bị y là đến nóng bỏng hẳn lên, tay cô không tự chủ xiết lấy cổ y, trước
mắt xuất hiện vòng sáng, làn da trở nên nhạy cảm, khi y khẽ khẽ hoặc đột nhiên vuốt mạnh thì thần kinh nhạy cảm của cô chợt cảm thấy tê dại.
Bất chợt cô cảm thấy đau đớn, da thịt như bị y dùng răng cắn xé. Đã 4 tháng cô chưa thị tẩm, sự đau đớn của cơ thể khiến cô rất khó chịu, cả
người cô căng lên, nước mắt suýt nữa tuôn trào. Cô vốn luôn nhẫn nhịn,
nhưng có thể là sức chịu đựng của cơ thể đang kém, cô đau đến nhăn nhó,
bỗng rên nhẹ : “Không, không! Thần thiếp muốn chịu đòn! ”
Y cắn vào môi cô, phà luồng khí nóng bỏng: “Nàng muốn tạo phản rồi.” Y đã cảm thấy không còn sức chống đỡ, cảm giác kiềm nén khiến y muốn bùng nổ cho thoải mái, cơ thể đang điên cuồng muốn chen vào bên trong. Nhưng nhìn gương mặt nhăn nhó của cô, cơ thể bị đau nên phản xạ tự nhiên
tránh sự va chạm của y, muốn đẩy y ra.
“Thả lỏng một tí. ” Y khàn giọng. Rõ ràng cô ấy đã mềm mại như bông,
cơ thể nóng rực lên, nhưng cơ thể vẫn cự tuyệt tiếp nạp y. Y vừa dùng
lực thì cả người cô bắt đầu rụt lại, cô thà rằng y vẫn như ngày xưa, cô
chỉ cần cắn răng chịu đựng thì sẽ qua nhanh, còn bây giờ, cô không kiềm
nổi muốn thốt ra tiếng.
Y bỗng lùi ra, đưa tay ôm chặt cô. Nước mắt cô chực trào: “Hoàng
thượng, hay bảo nương nương khác đến? Thần thiếp thực sự không thể!” Cô
vừa thốt ra câu đó thì đã châm ngòi cho lửa giận của y, y cắn vào cổ cô, hệt như muốn xé toạc cuống họng để uống máu cô: “Nàng ngậm miệng lại
cho ta, từ bây giờ trở đi nàng không được phép nói chuyện nữa.” Y bắt
đầu nói năng lộn xộn, cũng chẳng xưng trẫm nữa. Y đột nhiên bế cô định
đi ra ngoài, cô hốt hoảng, ngay khoảnh khắc bước ra thì cô víu chặt
chiếc màng không buông tay, cô chưa hề bất chấp như vậy, lúc ấy chỉ hận
đến độ muốn dùng răng cắn chặt lại. Y dùng sức lôi cô ra, chẳng thèm nể
nang, suýt thì xé rách tấm màng.
Thực ra bên ngoài không còn ai cả, Uông THành Hải thấy hoàng thượng giận dỗi bèn tống cổ mọi người lui ra hết rồi.
Vân Hi xuyên qua tam điện, y phục bừa bộn. Còn Phi Tâm thì không mảnh vải che thân, cả khuôn mặt của cô vùi vào lồng ngực y, cảm thấy y đang
nóng ran lên, đến khi cô cảm nhận được hơi nóng thì mới phát hiện lại
đến ao tắm rồi.
Khu vực chuyên dành cho hoàng thượng nghỉ ngơi thì trước khi y đến
mọi thứ nhất định phải được chuẩn bị chu đáo, tất cả đều sắp xếp đầy đủ, y phục mới, hoa quả rượu trà luôn thay đổi liên tục phòng khi hoàng
thượng giá lâm. Y đi vòng qua bình phong, ngồi trên giường, đưa bầu rượu cho cô: “Uống, uống sạch đi.” Cơ thể y căng chặt, giọng nói khàn đục,
sự nhẫn nại đã đến cực điểm rồi.
Cô bị y siết đến khó thở, thấy bầu rượu đưa đến bèn nhắm mắt cứ thế
mà nốc. Rượu vừa vào miệng cô mới thấy lạ lùng. Mùi rượu này quen thuộc
nhỉ? Dường như đã từng uống ở đâu.
Cô chợt nhớ đến đêm 30! Đúng là cô đã cắn y sau khi uống say! Cô bất
giác ngước lên, vẻ mặt hơi rụt rè, nhìn về phía vai y. Giây phút đó tim
cô như hòn đá đang rơi xuống vực, mỗi nhịp đập đều trở nên đau đớn.
Y đưa tay bóp lấy mặt cô, không cho cô nhìn lung tung: “Uống tiếp, uống hết đi! ”
Cô đưa đôi tay cầm lấy bầu rượu, run bần bật, mỗi ngụm đều khó khăn
lạ thường. Càng uống nhiều càng thấy cay và nóng, hơi rượu đọng lại
cuống họng và lồng ngực, tâm trí đang rối bời lại càng loạn xạ hơn.
Một tay y choàng lấy cô, hơi thở phà ra luồng khí mỏng, cúi đầu áp
vào cổ cô, bờ môi mềm mại lướt qua, ngón tay mân mê đỉnh gò bồng, đầu
ngón tay thỉnh thoảng lại vò nắn. Tay kia thì xuôi theo thắt lưng mà
dịch xuống dò thám. Cô vốn đã bị y khiếu khích khiến cho cả người như bị thiêu đốt, lúc này lửa nóng lại càng sôi ngút. Thân thể cô tuôn ra dòng chảy ấm nhuận, bắt đầu trào ra một cách mất kiểm soát, cảm giác tê dại
không cách nào chế ngự.
Phi Tâm bưng bầu rượu run run, giọng nói khàn hẳn đi: “Hoàng thượng,
thần thiếp uống không hết.” Cô đã uống được nửa bầu, nửa còn lại tràn
khắp người cô, trong mắt y thì cảnh tượng này quyến rũ lạ lùng. Đôi mắt
Vân Hi lóng lánh ánh đen, ngón tay chạm vào nơi nóng bỏng khiến cơ thể y cứng lại, toát ra cảm giác khó lòng kìm nén.
Cô không biết nên nói gì nhưng cảm giác bị thôi thúc ấy như một luồng điện kích lên người cô, sự ẩm ướt khiến cô không còn cảm giác về cơn
đau, nhưng lại chất chứa đầy nỗi e thẹn.
“Uống ngụm nữa.” Y cúi đầu, miệng không ngừng hút lấy những giọt rượu bên khóe môi cô, “Thả lỏng một tí nữa.” Cánh tay y tách chân phải cô
ra, cơ thể khiến tấm lưng cô nóng như lửa đốt.
9
Lồng ngực Phi Tâm nóng râm ran, hoàn toàn không dám nhìn tư thế của
mình, miễn cưỡng ngẩng đầu uống thêm một ngụm. Cô vừa nốc vào miệng chưa kịp nuốt thì y đột nhiên áp sát, thuận thế ép cô lật xuống giường: “Cho ta.”
Y bất chợt khép chặt môi cô, khoảnh khắc tiếp xúc đó khiến toàn thân
cô tê dại như có luồng điện xuyên qua. Cô cảm giác y đang mở từng kẽ
răng của mình ra, quấn chặt lưỡi cô, chia sẻ những giọt rượu trong miệng cô.
Trước kia y uống trà thừa của cô, nay y lại còn uống rượu trong miệng cô. Cô thả lỏng tay, bầu rượu trượt từ bụng xuống, rượu thừa vung vãi,
người y cũng nhuốm không ít rượu. Hương rượu mê ly đậm đà, nghe như mùi
hương khiến người ta say sưa.
Vân Hi cười khẽ, hút rượu ngon trong miệng cô như còn thèm thuồng,
hoặc cũng có thể là khao khát đầu lưỡi mềm mại, ngọt ngào của cô. Lồng
ngực săn chắc của y áp chặt cơ thể mềm mại của cô, hai thân hình hoàn
toàn khác nhau nhưng lại áp chặt nhau một cách khăng khít. Đang say men
rượu , lồng ngực bị y áp chặt nên khó thở, không thể tập trung xúc cảm
vào bất kỳ điểm nào, cả người quay cuồng vì cảm giác tê dại và men say.
Trong cơn say, sự xấu hổ của cô biến thành sự dằn co, và càng gia
tăng sự gan lì của cô, cô còn nhớ cảm giác đau đớn ban nãy, vội vàng
hét: “Không được, không được! ”
“Đã bảo nàng đừng lên tiếng, nàng đã nói 10 vạn 8 ngàn câu rồi đó! ” Y nâng mông cô lên, hít thở nhẹ, “Thả lỏng một chút. ”
Y cắn vào vành tai cô, lúc này dường như y rất nhẫn nại đốt bùng ngọn lửa của cô. Y hôn đến tai cô đỏ ửng, bờ vai hình thành những đốm đỏ,
bàn tay liên tục du ngoạn trên từng tấc da của cô, lúc nhẹ nhàng lúc
mạnh mẽ, khiến hơi thở cô trở nên gấp gáp.
Cô không dám nhìn y, cơ thể mềm nhũn. Cô ngà ngà say rồi lần nữa cảm
thấy ngọn lửa bỏng đang mổ xẻ trong cơ thể cô. Người cô cứng đờ, ám ảnh
cơn đau chợt khiến cơ thể cô tự dưng rụt lại né tránh y.
“Đau.” Cô dằn co muốn đẩy y ra, nhưng lần này không kiên quyết như
lúc nãy. Y cảm nhận được sự thay đổi nơi cô, ôm chặt cô lại, áp mặt cô
lên vai y: “Đau thì cứ cắn ta. ” Y khẽ nói, ấn vào mông cô khiến họ nép
chặt nhau hơn nữa, “Thả lỏng nữa đi, chặt quá rồi. ” Giọng y cũng hơi
run rẩy, cảm giác sảng khoái đến run rẩy ấy nhanh chóng nhảy vọt theo
chiều sống lưng, y gần như cắn chặt răng mới có thể khống chế nổi động
tác của y. Y hít sâu, tiếp tục khiêu khích vùng nhạy cảm của cô, khiến
bên trong cơ thể cô tuồn ra nhiều dòng chảy ấm nóng hơn nữa. Y tìm thấy
vùng nhạy cảm mềm mại nhất của cô.
“Á….” Cô khẽ rên, run rẩy không ngừng, tay vùng vẫy loạn lên, sau
cùng chịu hết nổi cắn vào vai y. Cô không muốn cắn, nhưng cơ thể không
còn tuân theo sự khống chế, cơ thể cô bắt đầu dâng trào niềm khao khát,
đau đớn vương chút khoái cảm. Cô nghiến chặt răng, dùng chút lý trí còn
sót lại để đối kháng ngọn lửa trong cơ thể.
Cơ thể y cương lại, ấn vào sau gáy cô, gần như quát tháo: “Nàng né gì chứ? Đừng có cong lưng! ” Giọng y rất khàn, bàn tay trượt xuống ấn chặt eo cô, bắt đầu những động tác chậm rãi, từng chút một áp lấy nơi mềm
mại của cô. Y có thể cảm nhận được mạch đập của cô đang đập cùng y ở nơi sâu thẳm của cơ thể, ngọn lửa nóng bỏng đang nhảy múa, khiến thần trí y phiêu lãng, ý thức có chút mê ly!
Phi Tâm bị y làm cho toàn thân nóng bỏng, men rượu lúc ấy đã dâng
trào, cảm giác đau đớn dần giảm xuống, chỉ còn lại sự thôi thúc khiến
người ta điên loạn.
Động tác y rất chậm, chậm đến độ có lúc sắp dừng lại. Cô đột nhiên há miệng ra, giọt nước mắt tí tách rơi xuống vai y. Cô không biết nên làm
thế nào để mình đừng bị dày vò như vậy nữa, cô bất giác nhích động, bắt
đầu muốn áp chặt vào y.
Vân Hi hiểu cảm giác của cô, vì lần nào cô cũng khiến y bị như vậy.
Đau đớn dằn vặt như cô đang bị thương, thực ra y mới là người sống không bằng chết. Nay trả tất cả lại cho cô để cô cũng có thể hiểu nỗi đau đớn này, khi cơ thể cô đang bị y thao túng, hồn phách cũng ngao du không
xa.
Y thật sự muốn dừng lại để toàn thân cô như bị côn trùng nhỏ cắn. Cô
như một chú mèo con vờn tới vờn lui, không cách nào kiềm được cơn điên
cuồng này khiến cô chịu thua, động đậy khiến cô khó chịu, không động đậy lại càng bị dày vò, nước mắt lẫn mồ hôi ướt đẫm gương mặt, mái tóc rối
bời quấn chặt mái tóc của y. Hơi thở cô gấp gút, giữa hai môi đang vang
lên những tiếng nghẹn ngào.
10
Y nghiến răng, nhưng sau cùng vẫn khó có thể chịu đựng nổi cảm giác mềm
mại này nên đã khẽ rên, y không kiềm nén, cảm giác thực cốt tiêu hồn
khiến y không còn tự chủ được. Y = cô? nghênh hợp với sự va chạm nóng
bỏng, nhạy cảm của y, khiến những tiếng nấc trong miệng cô trở thành
những tiếng rên quyến rũ. Y nâng cằm cô lên, thấy hai má cô ửng hồng,
ánh mắt mê ly, đôi mày nhíu chặt, làn môi hệt như cánh hoa anh đào, cô
mím chặt môi khiến nó trở nên đỏ tươi, mỗi thần thái đều khiến người ta
bị hút hồn, cô đang chìm đắm trong cơn say tình, đẹp đến độ khiến y cảm
thấy ngộp thở.
Lúc thì giống như đang ở trên đỉnh mây, lúc thì giống như rớt xuống
vực thẳm, ý thức bị chôn vùi trong ngọn lửa rực đỏ của các giác quan, lý trí đã bị khoái cảm vùi lấp như sóng biển ồ ạt vỗ bờ. Phi Tâm rất ghét
bản thân như thế này, nhưng không cách nào khống chế sự dày vò nóng bỏng ấy.
Cả người Phi Tâm nằm dài trên bờ ao, cô đã không biết họ làm thế nào
lại lăn từ trên giường xuống đây! Một tay Vân Hi đang đỡ nửa đầu cô sắp chạm vào mặt hồ, mái tóc dài trôi bồng bềnh trong nước hệt như rong tảo lơ lửng, Vân Hi ôm chặt lấy cô.
Cả người cô rã rời, y trông có vẻ như dã thú trong cơn thèm khát, cắn nhè nhẹ lên cổ cô, bàn tay từ từ chen lên trước ngực cô, mân mê đỉnh gò bồng đã đỏ ửng lên, khiến chúng càng yêu kiều diễm lệ. Mỗi động tác của y đều làm cho Phi Tâm không tự chủ rên nhẹ. Cô đang say men, bởi men
rượu, cũng bởi tình dục khiến toàn thân cô trở nên mềm dẻo, tỏa sáng
dưới những giọt mồ hôi lóng lánh.
Đột nhiên cô la to, rồi rùng người, y càng ghìm chặt lấy cô, quấn sát cô lại. Y vừa hôn vừa cắn vào vai cô, cô lại khe khẽ rên thành tiếng.
Vân Hi nhẹ nhàng ôm lấy cô một lúc rồi cùng trở người lại, đặt cô nằm soài lên người y. Y thong thả nằm đó, khu vực mép ao đã bị họ làm cho
bừa bộn cả lên, y đưa tay hứng ít nước vỗ lên mặt cô. Cô nằm tựa sát lên ngực y, nửa nghiêng đầu, mái tóc ướt trải dài trên sàn, gương mặt đẫm
mồ hôi lẫn nước mắt, lúc này y còn vẫy nước lên, tạo nên diễm sắc lung
linh
Cô đang mơ màng thiếp đi, y lại bất chợt bế cô ngồi dậy, đặt cô ngồi
lên đùi y, cô thì thào nhẹ, cảm thấy tay y đang vịn chân trái của cô, bị y chạm vào, cơ thể Phi Tâm lại bất giác run rẩy, giọng khàn khàn khẽ
cất lên: “Đừng…đừng….”
“Khi nãy có đụng trúng chân bị thương không? ” Giọng nói của y uể oải nhưng lại rất quyến rũ, nghe như có thể khiến con tim loạn nhịp. Phi
Tâm lén nhìn trộm y, bộ dạng có vẻ lười nhác sau khi ân ái nhưng đôi mắt vẫn đen láy, Phi Tâm nhìn kỹ thì thấy y đang đưa tay kéo đôi chân băng
thuốc của cô.
“Hình như không đụng trúng. ” Phi Tâm chẳng còn nhớ nổi là có đụng
trúng hay không, chỉ cảm thấy các giác quan của mình đều chìm đắm trong
ngọn lửa nóng, thần phách bay đi đâu cả rồi, nào còn tâm trí màng đến
những chuyện khác.
Da cô rất mẫn cảm, hơn nữa cơ thể còn chưa khỏe lại, dù rằng y chỉ sờ nhẹ chân cô nhưng cũng khiến cô cảm thấy vừa ê vừa đau. Cơ thể chợt mềm nhũn ra, nửa thân áp chặt vào y như thân rắn, eo và hông vẫn còn cố
định trên chân y. Mái tóc dài ướt nhem đang rũ xuống, buông thành hai
dải dài hai bên, lúc ấy y ánh mắt y đang chăm chú nhìn cô bỗng trở nên
ảm đạm. Y vịn eo cô, đỡ cô dậy.
“Đúng là không nên để nàng uống rượu, lại sưng lên rồi kìa. ” Lời y khiến cô ấm áp trong lòng.
Cô lắc đầu khẽ nói: “Không sao, thần thiếp cũng không bị ngoại
thương, rượu có thể lưu thông khí huyết. ” Cô đang nói, bất chợt ngước
lên thì thấy y đang cười rất bí hiểm, trong lòng chợt chùn lại, mình lại nói ngốc rồi. Hôm nay đúng là máu lưu thông quá, khắp cơ thể cô đều đỏ
ửng lên rồi.
Phi Tâm là người rất quan trọng danh tiếng, bởi vì quá chú trọng, gần như là khắc khe, nên bất kỳ cảnh tượng bê thê = bê tha? nào cũng có thể khiến cô tổn thương rất lâu mới khỏi. Nhưng gần đây mức độ bê thê của
cô ngày càng gia tăng, bây giờ lại còn bẽ mặt ở cả Càn Nguyên Cung nữa!
Phi Tâm vẫn chưa tỉnh rượu hẳn nên liều lĩnh hơn, khẽ nói: “Thần
thiếp vẫn còn rất đau, đứng không vững, hay là vào phòng trong? ” Cô
biết dù có từ chối y cũng không nên, nên lùi một bước để đòi hỏi hoàn
cảnh cô có thể chấp nhận được. Y phải hồi lâu sau mới nghe rõ giọng nói
lè nhè của cô, y nâng cằm cô lên: “Quý Phi thật hứng chí! ”
Mặt cô nhanh chóng tím tái, Vân Hi vuốt ve mặt cô: “Trong đó không
được rồi, rượu đầy cả ra.” Giọng điệu mờ ám của y khiến cô không còn
chốn dung thân, không phải cô muốn nói những lời câu hồn đoạt tâm như
vậy, mà là bây giờ cô đã không còn khống chế nổi thanh điệu của mình nữa chứ đừng nói đến giọng nói, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ vì cơ thể cô lại trở nên mềm dẻo đến mức có thể hoàn toàn nghe theo sắp đặt của y. Trước kia dù cô phục tùng nhưng một số động tác cô cũng không thực hiện được, người cô cứng đờ, dù có tuân theo thì cũng không làm được. Nhưng bây
giờ cô giống hệt như đã luyện nhuyễn cốt công. Lý trí dần dần phục hồi,
cô lại e thẹn xấu hổ, nhìn thấy tia cười trong ánh mắt y thì cô lại càng không đất dung thân hơn.
Y đích thực vẫn còn có ý định ấy, hiếm khi “hứng chí” như vậy, y muốn bù lại cả vốn lẫn lãi cho những lần trước. Nhưng thấy chân cô sưng vù
như bánh bao, sau cùng cũng không nỡ, y ôm lấy cô: “Ngâm một lát cho tan hơi rượu, tí phải bôi thuốc lại. ”
Cô vô tình nhìn phớt vai y, một vết máu bầm khiến đầu óc cô trấn tĩnh.
Cô hoảng lắm, không ngờ rằng lúc nãy mình lại có thể dữ tợn như vậy!
Vân Hi nhận ra ánh mắt của cô, thấy cô run rẩy lắp bắp: “Thần thiếp, thần thiếp tội đáng muôn chết! ”
“Được rồi, đừng nói chuyện không đâu.” Y có chút không vui.
“Thần thiếp nhớ rồi, đêm 30 năm ngoái….” Phi Tâm rơi cả nước mắt, cảm thấy lạnh lẽo dù đang ngâm nước nóng.
“Ta không nhớ rồi.” Y dùng ngón tay xoắn xoắn tóc cô, một vòng rồi lại một vòng.
Phi Tâm muốn vùng đứng dậy: “Thần thiếp đã làm hoàng thượng bị thương hai lần, thần thiếp tội…..”
11
“Suỵt~~~” Vân Hi rít một hơi, khẽ nheo mắt, gân xanh trên trán nổi
lên. Cô ấy mãi mãi cũng chẳng học được cách xuống nước khi người khác đã kê sẵn chiếc thang, hở ra một tí thì bắt đầu quan trọng hóa vấn đề, sau cùng khiến y mất cả chiếc thang leo xuống! Y choàng tay ngắt vào eo cô
dưới nước, lớn tiếng quát: “Không cắn thì cũng đã cắn rồi, nàng muốn gì
nữa?” Thái độ của y rất ngượng, như thể y mới chính là người đã cắn cô
rồi sau đó giở thói nanh nọc!
Phi Tâm giật mình, nửa câu còn lại nuốt ngay vào trong bụng. Y mở miệng là xưng “Ta”, khiến Phi Tâm không dám lên tiếng.
“Lời của ta nàng chẳng nghe lọt tai câu nào cả!” Y đã nói những lời
khó hiểu này không chỉ một lần. Phi Tâm thấy mình vẫn luôn ngoan ngoãn
tuân theo lời y, an tiền mã hậu, đao sơn chảo dầu, bây giờ vì tận trung, đừng nói đến tính mạng, ngay cả danh tiếng cũng vứt bỏ, y lại cứ hay
nói cô không nghe lời. Nhưng cô không dám đáp trả, chỉ cúi đầu im lặng.
“Đã nói không nhớ rồi, còn dùng dằng làm gì nữa? Nàng không gánh tội thì không chịu nổi à?” Y bắt đầu giáo huấn cô.
Phi Tâm suy ngẫm hồi lâu mới hiểu ý.
Vân Hi thấy cô nhăn mày, mặt ngờ nghệch, huyệt thái dương như muốn
bấn loạn. Nhưng cảnh sắc này thật sự rất cám dỗ, lúc này suối nóng đang
chảy, khói tỏa mờ mờ, làn da cô ửng hồng như được quét lên một lớp kim
sa mỏng. Cô đang ngồi trên đùi y, tóc dài phất phơ như rong tảo, làn mi
dài đọng những giọt nước, môi đỏ khiêu gợi. Bất kể thế nào thì đây cũng
không phải địa điểm lý tưởng để giáo huấn người khác!
Y bất ngờ túm cô lại, khiến cô giật mình khẽ kêu lên. Y nhìn chăm
chăm đôi môi cô, một tay nhấc chân phải cô lên khỏi mặt nước. Chân cô
sưng rất to, ngâm nước nóng cũng không phải cách hay.
“Ta cũng không phí lời với nàng nữa, nàng đúng là khiến đòn?! ” Y kéo chân cô, cả người cô trượt xuống, y thừa thế áp chặt, hôn lên môi cô,
sau ót Phi Tâm đã ngâm xuống nước, chân lại bị y kéo cao, tư thế kỳ cục
này khiến cô thút thít rên. Y hôn cô loạn xạ, chẳng kịp để cô thở, thêm
nữa hơi nước bốc lên, khiến y cũng ngộp đến suýt ngất!
Khi cô tỉnh giấc thì đã về đến tẩm cung, tất cả mọi thứ đều vàng
chói, nhìn thì biết ngay vẫn là Càn Nguyên Cung. Lần này cô tỉnh giấc vì đói, tấm màng ngăn cách chỉ nhận thấy bên ngoài ánh sáng hiu hắt, nhưng lại không biết đã giờ nào rồi. Cũng không thấy bóng dáng Vân Hi, cô thờ thẫn, cơ thể vẫn còn nhức mỏi, chẳng muốn động đậy một chút nào cả.
Nhưng khi cô kéo tấm chăn lên xem thì mặt đen xì như đáy chảo, vẫn không có y phục!
Phi Tâm thiệt tình không biết hoàng thượng muốn gì? Dù chuyện Linh
Tần do cô không báo trước, nhưng xuất phát điểm cũng là nghĩ cho hoàng
thượng thôi mà! Y là thiên tử mà dùng cách nào trả đũa thì nói thế nào
cũng không được. Tuy chén thuốc đó không phải thuốc độc, là bản thân Phi Tâm cả nghĩ, nhưng bây giờ y cũng đã trút sạch giận dỗi rồi còn gì. Cô
ngày ngày ở lại Càn Nguyên Cung không về, khi ấy sẽ lại bị người ta nói
chuyên sủng hậu cung. Những cung phi cô xử trí trước đó, chẳng phải là
sẽ mượn cớ báo phục để độc chiếm hậu cung hay sao?
Nghĩ như thế nên cô chẳng thể nào nằm yên nổi. Cất tiếng gọi: “Ai ở ngoài kia? ”
“Nương nương? ” Nghe giọng nói, Phi Tâm giật mình. Uông Thành Hải!
Phi Tâm không phải sợ Uông Thành Hải, mà là ở trong cung này, chỉ cần
nơi nào có Uông Thành Hải đồng nghĩa rằng hoàng thượng nhất định cách
nơi đó không xa!
Quả nhiên, Uông Thành Hải vừa trả lời, Vân Hi đã lên tiếng: “Nàng tỉnh giấc rồi à? Ra đây dùng cơm nào.”
Dù Phi Tâm tính tình có dễ chịu thế nào thì lúc này cũng trở nên u
uất! Dùng cơm dùng cơm, làm sao mà dùng! Cô trợn mắt liếc xéo, bất chợt
mắt cô hoa lên khi Vân Hi vén màn bước vào. Bây giờ y đã thay chiếc áo
bào thêu chỉ vàng , màu sắc rất rực rỡ, tóc dài thắt bím xõa xuống, đầu
đội nón có đính minh châu to bằng trái nhãn.
Phi Tâm rất ít khi thấy y ăn mặc như vậy, huống chi giờ vẫn còn nửa
đêm nên có chút sững sờ. Tay y cầm chiếc đèn hoa sen, toát lên mùi hương nồng nàn. Ngửi mùi này hệt như món anh đào chưng với nếp.
“Trẫm quên khuấy đi mất, chân nàng đang bị thương. ” Hiếm khi thấy y
mặt mày tươi cười hớn hở, Phi Tâm có chút kinh hãi, “Cứ dùng trên giường cũng được. ” Nói rồi y dặn dò một tiếng, cung nữ nhanh chóng bày biện.
Phi Tâm rụt người vào trong chăn: “Hoàng thượng, hay là để thần thiếp thay y phục trước? ” Cứ như thế thì cô thực sự không chịu nổi, vả lại
cơ thể còn vết xanh vết tím, làm sao còn mặt mũi nhìn ai.
Y cúi xuống nhìn cô, trầm ngâm một lát mới mở lời: “Hai hôm nay trẫm
đã cáo giá với thái hậu rằng hôm qua nàng bị ngã không tiện đi lại. Ngày mai sẽ sai Tú Linh đến đón.”
“Tạ ân điểm hoàng thượng. ” Nghe thế cô khẽ đáp.
“Dậy dùng bữa trước đi. ” Y nói, “Còn cả thuốc đó nữa, nhớ uống đấy.”
“Vâng. ” Cô nghe rồi cuốn chăn lại, nghĩ đến thuốc đó mà thấp thỏm.
Thật sự không hiểu có phải cô đã mắc chứng bệnh bất trị nào rồi không?
Tại sao hoàng thượng lại không nói rõ, và còn đột nhiên đối xử cực kỳ
dịu dàng với cô, càng nghĩ lại càng lo sợ, nhưng thật sự không dám hỏi
y. Đoán là Tú Linh nhất định biết chuyện này, cả ngày hôm nay lại chẳng
thấy mặt, không có y truyền lệnh thì làm sao dám như vậy?
Trước giờ hai người vẫn như thế, nếu không bàn việc công, hay là
không nói những thứ liên quan tới chuyện gì gì đó thì không khí sẽ trở
nên ngượng ngùng. Cô không tìm thấy đề tài thích hợp, còn y luôn im
lặng, cô càng không biết làm thế nào. Nhưng vì vẫn còn dư âm đọng lại
sau khi ân ái nên sự tĩnh lặng này cũng không đến nỗi khô cằn, mà trở
nên có chút ý vị.