Cung - Mê Tâm Ký

Chương 17: Q.1 - Chương 17: Tâm vương tình vấn hai quyến luyến




Lúc bấy giờ khu vực núi vịnh phía đông gần hồ đã bị phong tỏa, bá tánh vùng này di chuyển sang phía sườn tây. Kinh Biện Doanh nhanh chóng lập doanh trại dưới chân núi, sau đó bắt đầu lục soát từng vùng núi, tìm kếm tung tích Quý Phi. Tuy không chần chừ chậm trễ nhưng chuẩn bị mọi thứ xong cũng đã gần trưa. Từ sáng sớm Tả Hàm Thanh đã sai một đội kỵ binh nhanh chóng tới giúp, sau đó bộ binh cũng lần lượt đến nơi, tiếp đó là binh lính của Úy Doanh địa phương. Giám sát tỉnh Giang Đông, Tuần Lệnh hai tỉnh Hoài Đông – Giang Đông và Văn Hoa Các cùng một số quan văn của Phụng Thượng Quán cũng vội vàng kéo đến. Những người này không ai là không thấp thỏm lo âu, mọi người im bặt không dám hé môi.

Vân Hi lúc đó đang ngồi trong doanh trại, Uông Thành Hải đã hầu hạ y thay y phục, xem sơ qua trên người có bị thương tích gì không và chỉnh lý sạch sẽ. Hắn lúc ấy chẳng hề nói nửa lời, chỉ quỳ xuống hầu hạ, vì Vân Hi nãy giờ luôn đăm chiêu, không hề ngó ngàng đến hắn. Hắn biết Vân Hi bây giờ đang là súng được lên nòng, ai dám đụng vào lúc này thì sẽ chết rất khó coi, vì vậy mặc dù trong lòng hắn đang hồi hộp như trống gõ những cũng chẳng dám thể hiện ra ngoài.

Thường Phúc thuật lại quá trình xong thì bị Tả Hàm Thanh trói lại. Lúc đó hắn phụng lệnh Phi Tâm cùng Liên Bằng chia làm hai hướng đông tây để tìm cứu binh, hắn cầm chiếc vòng của Phi Tâm, lặn lội xuống núi men theo hướng Đông Nam bờ sông chạy một quãng, bèn thấy ngay vườn trà như trong bản đồ.

Nơi này đã ra khỏi biên giới Bình Châu, chính là vườn trà của nhà Lạc Chính. Lúc đó Lạc Chính Anh đang giúp việc cho nhị thúc, Lạc Chính Anh tuy là con trai của bên phòng ba, sau đó được chuyển cho phòng cả, nhưng thực tế thì hắn và Lạc Chính Tân của phòng nhì thân thiết nhất. Vì lúc bé học võ, phụ thân tuy có tìm sư phụ dạy võ cho hắn, nhưng nơi tập luyện đa số là trong vườn trà, và việc trồng trọt, giao dịch mua bán trong vườn trà hầu hết do Lạc Chính Tân quản lý. Khi ấy, Lạc Chính Khoan bận rộn mua bán ớ các nơi, thường xuyên vắng nhà, đều do Lạc Chính Tân chăm sóc hắn, vì vậy sau khi trưởng thành hắn vẫn rất thích ở lại bên nhị thúc. Mỗi mùa vườn trà bận rộn hắn đều giúp đỡ trông nom, do đó khi thấy có kẻ đế càn quấy, hắn cầm chùy lên, dẫn theo mấy hộ vệ trong vườn ra.

Thấy đó là một thái giám, người đầy bùn lầy, vẻ mặt hoảng hốt, cầm chiếc vòng nói năng lắp bắp, Lạc Chính Anh đã hiểu ngay. Tuy không nhận ra vật đó cho lắm, nhưng không nói nhiều lời vội tập hợp người giúp việc trong vườn lần theo đường tắt kéo đến giữa đêm hôm. Trước đó Thường Phúc lên núi theo Liên Bằng, hớt hãi như chó chết chủ, nào nhớ được rõ, hoàn toàn chẳng nhớ nổi đã để Phi Tâm lại ở nơi nào. Hơn nữa, những lời Phi Tâm nói với hắn trước đó đã khiến hắn hiểu rằng, trước mắt cần phải cứu hoàng thượng rồi mới tập hợp binh lính lục soát, đo là cách tốt nhất. Trước đó hắn đã mệt bở hơi tai, Lạc Chính Anh thấy hắn khó có thể đi tiếp, bèn vác hắn đi.

Đoạn đường này của hắn ngắn hơn Liên Bằng khá nhiều, thêm nữa, Lạc Chính Anh là một người tập võ, trong vườn toàn những kẻ trèo đèo vượt suối giỏi, nhưng phía Liên Bằng cũng là thiết kỵ tinh anh, dưới vó ngựa cấp bách, hai bên đều tới nơi cùng một thời đểm. Hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của Phi Tâm!

Phi Tâm biết Liên Bằng lội nước giỏi, lại là đứa bé quen thuộc địa hình vùng này, dẫu bị quan lính bắt thì cũng sẽ khoan dung hơn chút! Vì thế cô đã để Liên Bằng đi theo phía hồ, men đường nước ven bờ Tây, nhất định sẽ bị quan lính phong tỏa hồ bắt lấy.

Trang phục của Kinh Biện Doanh khác với địa phương, Phi Tâm dặn dò kỹ càng rồi mới bảo nó đi. Chuyến đi này của nó sẽ có hai khả năng, một là một Tiên Phong Doanh bắt giữ, hoặc là nó tìm được người của Tiên Phong Doanh, như vậy thì vạn sự đại cát. Hai là nó không may bị quan phủ địa phương thanh lý đường xá bắt giữ, như thế thì đành nghe theo ý trời. Nhưng một đứa bé ăn mặc dân dã như nó, cùng lắm thì bị bắt về nhà phạt tiền, cũng sẽ chẳng làm gì một đứa bé cả, hơn nữa ngọc bội của cô thì lính địa phương cũng chưa chắc nhìn ra.

Nhưng như thế thì viện trợ của binh lính có thể sẽ trục trặc. Việc này dây dưa khá lớn, Phi Tâm đã không thể tin tưởng quan phủ địa phương. Vì thế để Liên Bằng đi là thích hợp nhất. Còn tại sao cô dám đặt cược trên người Liên Bằng, đó là vì cô tin tưởng con mắt nhìn người của hoàng thượng! Nếu đổi lại là cô, cô nhất định không dễ dàng tin tưởng như thế, dù rằng đối phương chỉ là một đứa bé ngây ngô chưa biết thế thái nhân tình. Nhưng nếu hoàng thượng đã tin tưởng nó, thậm chí bảo nó đưa Phi Tâm bỏ chạy, vậy thì Phi Tâm đành tin theo!

Cứ chia hai hướng như vậy, dù hướng nào thành công, hoàng thượng đều an toàn hơn, còn nhà Lạc Chính của cô cũng có một phần công lao! Về phía cô, bất kể chạy theo bên nào cũng chỉ trở thành gánh nặng mà thôi, để nâng cao hiệu suất thành công, bỏ rơi bản thân là cách làm đúng đắn nhất!

Lòng Vân Hi lúc này như sóng biển dập dềnh, những điều Phi Tâm nghĩ cũng giống hệt như y đã nghĩ. Bản đồ hôm đó y cũng đã xem, nên y đoán đám đông bá tánh này chính là do nhà Lạc Chính tìm đến. Kế sách phân chia hai đường của Phi Tâm rất đúng, nhưng cô đã lẫn lộn cả rồi. Cô hiểu được ý nghĩa việc y để cô đi trước, nhưng đã bỏ lỡ tâm ý quan trọng nhất!

“Lá rơi trên người Vân Hi, ngập tràn ái ân mặn nồng.” Vân Hi lặp đi lặp lại câu nói này. Yđã bị lừa bởi câu nói này của cô, ái ân mặn nồng, cô chỉ biết câu chữ chứ hoàn toàn không hiểu ý tứ bên trong! Cô chỉ có tấm lòng trung thành mà không hiểu tình ý, cô là một tên lừa đảo đầu óc chỉ biết đến mưu toan danh lợi, một đại lừa đảo!

Trước mắt y, trước mặt y người qua kẻ lại, những kẻ loay hoay đến rồi lại quỳ, xoáy sâu vào ngọn lửa trong tim y, khiến tim gan nóng bừng lên. Ngoài kia văng vẳng những tiếng gọi “Quý Phi, Quý Phi”, thời gian cứ thế trôi qua, lòng y rạo rực như lửa thiêu, không thể nào kiên nhẫn được nữa, đứng phắt dậy, nhấc chân bước ra ngoài: “Gọi Liên Bằng đến đây, bảo nó đưa trẫm đi, tất cả binh lính rút về hết! “

Vưa nghe như thế, Bàng Tín bên cạnh còn chưa kịp truyền lời, vài quan văn chờ dưới kia đã quỳ xuống, nhanh nhẩu nói: “Vạn lần không được, hoàng thượng là trụ cột đất nước, không thể để tùy tùng lui xuống, không thể đích thân mạo hiểm, không thể để gặp nạn! ” Cẩm Thái là nước lớn, chú trọng lễ nghĩa, tôn sùng nho giáo. Quân vi thần cương, lấy lòng trung thành làm đạo đức cao nhất của thần tử.

Và sự thể hiện cao độ của lòng trung thành chính là đặt quốc gia lên hàng đầu, giữ vững nền tảng quốc gia, không tiếc vinh nhục vì sự phồn thịnh vạn đời, không e dè cường quyền, lấy quốc gia làm chủ yếu, không được xu nịnh. Văn tử gián, Võ tử chiến (Quan văn chết vì khuyên gián, quan võ chết trên chiến trường) , đó một là vinh dự cao nhất của một kẻ tôi thần, còn người được gọi là vua anh minh cũng chính là người biết tiếp thu lời khuyên ngăn, không hành xử theo cảm tính bản thân.

Nay Cẩm Thái phồn thịnh, Xương Bình Đế – Sở Vân Hi là vua anh minh trong mắt bọn họ, dưới trị vì của thánh chủ luôn có nhiều danh thần, vị vua anh mua lập nên công tích ngàn năm, danh thần cũng nhờ thánh chủ mà lưu danh sử sách. Và danh thần trước hết phải Trung, trong triều có không ít người bị bó buộc bởi tư tưởng cổ hủ này. Chế độ đế quốc, hoàng thượng không chỉ là quân chủ, mà còn tượng trưng cho một đất nước, là tất cả nền tảng của quốc gia.

Bây giờ Vân Hi rút hết binh lính về, tự mình lên núi, bọn người này làm sao đồng ý, lập tức quỳ sụp xuống, khiến Vân Hi choáng cả mặt.

2.

“Giờ đang buổi ban trưa, mắt nhìn thấy đỉnh, có nguy hiểm gì cơ chứ? Bây giờ trẫm phải đích thân lên đó xem có nạn gì gặp phải?” Vân Hi ghìm giọng xuống, thực sự không muốn nổi cơn tam bành lúc này.

“Hoàng thượng, Quý Phi được thiên ân phù hộ, ắt có thể hóa nguy thành phúc, hóa dữ thành lành, hoàng thượng suốt đêm…. ” Một người trong số đó vừa mở miệng, Vân Hi đã quát: “Đừng lắm lời với trẫm nữa, bây giờ trẫm nhất định phải lên đó! ” Nói xong, cất bước bỏ đi.

“Hoàng thượng vạn vạn không thể….mong hoàng thượng cân nhắc…..” Trong doanh trại náo loạn lên. Vân Hi giận quá nhấc chân lên đạp, gào quát: “Thường ngày trẫm nể mặt ác ngươi thì các ngươi coi trẫm là người nộm tùy ý nhào nắn. Còn không mau tránh ra, hôm nay trẫm sẽ lấy đầu các ngươi! “Lời này khiến quan thần hoảng hốt im bặt nhưng Tôn Thủ Lễ của Văn Hoa Các rất cổ hủ, hắn níu chặt chân Vân Hi, nước mắt đầm đìa, run rẫy lên tiếng: “Hoàng thượng thánh minh, tuyệt không thể quá nôn nóng. Lão thần ba đời trung lương, chết có gì đáng sợ? Nếu có thể khiến hoàng thượng coi long thể làm trọng, hồi tâm chuyển ý, dẫu có giết lão thần để xả giận, lão thần cũng cam tâm tình nguyện!”

Vân Hi cúi nhìn, đôi mắt đã đỏ rực. Y nhìn bọn người này, bất thình lình đạp hắn văng ra, hét lên: “Bàng Tín, ngươi ngây người ra đó làm gì? Lẽ nào cũng muốn như vậy?” Sau đó lại quát: “Tả Hàm Thanh, trẫm cần bọn ngươi để làm gì? ”

Hai câu này đã khiến hai người một trong một ngoài thức tỉnh. Bàng Tín không nói không rằng, xông lên kéo bọn người này lại, bất kể Tôn Thủ Lễ kêu gào đấm ngực.

Mấy đội thân binh của Hành Thuộc Vụ bên cạnh đã sẵn sàng, bọn họ chỉ luôn chờ sai khiến của hoàng thượng, nay nghe hoàng thượng gọi cấp trên của mình, lập tức xông ra, kéo ghì lại, còn có hai người hộ tống hoàng thượng ra khỏi doanh trại.

Ngoài kia Tả Hàm Thanh đã ra hiệu lệnh cho tất cả rút về dưới núi chờ lệnh, sau đó sai người đưa Liên Bằng tới. Liên Bằng trước đó đã sợ đến nhũn chân, một đứa bé nào có thấy cảnh như vậy bao gờ. Vân Hi kéo nó qua, đồng thời giật thanh đao trên thắt lưng của một tùy tùng bên ngoài, lên tiếng: “Ngươi bình tĩnh, không cần sợ ta. ”

Liên Bằng bị y kéo đến, nhìn dáng vẻ thấy vẻ mặt rất nôn nóng, ánh mắt đầy lo âu, chẳng khác nào những chàng trai sốt rột khác, sự thân thiện trước kia lại trở về, nó hít một hơi rồi gật đầu: “Tôi nhớ chỗ đó, nhưng ở đó chẳng có ai cả! ”

“Ngươi đưa ta đến đó xem. ” Vân Hi hạ giọng, quay sang nhìn Tả Hàm Thanh và Bàng Tín vừa bước ra: “Trẫm không gọi thì không ai được lên đó. ”

Vừa nói vừa cất bước theo Liên Bằng. Vân Hi trong lòng vừa nôn nóng vừa giận dữ, vừa sốt ruột vừa lo lắng. Y chưa bao giờ như thế, chỉ cảm thấy cả người như sắp tan thành may khói. Ngọn núi thấp như thế, y không tin có thể khiến Phi Tâm té ngã, dẫu có té ngã xuống hồ thì sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Y theo chân Liên Bằng rẽ trái rẽ phải, chui vào trong rừng sâu. Bây giờ nơi này đã có quá nhiều bước chân nên chẳng thấy gì cả, y vừa đi vừa quan sát xung quanh, lát sau thấy Liên Bằng chỉ vào một sườn dốc nhỏ: “Chính là nơi này, tối hôm qua mợ đi không nổi, bèn đứng đây nói chuyện.”

Vân Hi nghe thế, bỗng gật đầu, bảo Liên Bằng im lặng, bản thân đi vòng quanh. Đây là một sườn dốc nhỏ,đã khá xa khu dân cư, dưới kia không xa có một mảnh đất trồng rau bỏ phế, có thể vì địa hình hay nguyên nhân nào khác mà nó mọc thành một hố đầy cỏ, xung quanh có một số cây nhỏ, lớn nhất cũng chỉ cao bằng một người. Y lách qua cành cây đi sâu vài bước, đột nhiên gọi to: “Phi Tâm, Phi Tâm! ”

Y vừa quan sát vừa đi xuống hố đó, y biết Phi Tâm tuyệt đối không thể một mình leo lên đỉnh, nên không thể có khả năng trượt chân rớt xuống hồ gì đó.

Phi Tâm rất biết lượng sức, đối với những việc phí sức như thế cô không dễ dàng thử, càng không cần nói đến tình cảnh lúc đó! Nhưng nếu lăn từ đây xuống thì cũng có cây cối đỡ lại, lăn không xa. Và chắc chắn phải được phát hiện từ lâu mới đúng, dù lúc đó có ngất đi, bây giờ cũng đã khá lâu rồi, lý nào chẳng có chút động tĩnh, trừ phi té chết? Nhưng độ dốc như vậy, khả năng té chết rất thấp, huống chi chẳng có đá lớn, chỉ toàn bùn lầy.

Dẫu rằng lòng đã nóng như lửa đốt, nhưng cũng cố gắng lý trí phân tích. Y kiên trì đích thân lên đây, là bởi y hiểu cô, nên nghĩ đến một khả năng khác. Tuy khả năng này khiến lửa giận y ngùn ngụt: Cô tự nấp vào, không muốn người ta tìm thấy!

Y vừa bước đến bên hố cỏ, cỏ nơi này mọc rậm rạp, nhưng hiển nhiên lúc nãy đã bị binh lính giẫm đạp, y cũng không muốn quan sát nữa, chỉ cảm thấy vùng này hoàn toàn không có nơi để ẩn nấp, trong lòng rối bời. Y vừa bơi tìm vừa hét lên: “Lạc Chính Phi Tâm, ta biết nàng không bị té chết, cũng không ngất xỉu. Nàng không lên tiếng nữa thì ta sẽ sai người san bằng núi này! ”

Y vừa hét xong, đột nhiên thính tai nghe thấy có âm thanh gì đó gần đó, y mắng thầm một câu, mặt nhăn lại, ngẩng đầu nhìn Liên Bằng đang đứng yên, vẫy tay bảo nó xuống trước, bản thân y gục xuống hố cỏ, đôi tay bới tung lên. Miếng đất này đã hòa lẫn bùn lầy thành một mảng to.

Y dùng hết sức bới đất lên, nhìn thấy một hang nho nhỏ lộ ra, không biết là động do con vật nào đào, rất nhỏ. Y nép sát mặt vào, mặc kệ bùn cỏ đầy mặt. Y suýt tức chết, nhưng con tim loạn nhịp không vững vàng giờ lại ổn định hơn hẳn.

Phi Tâm nằm sấp trong đó, cách y khoảng một cánh tay. Cả người cô chèn trong đó, đôi tay kẹt giữa hai bên, hệt như khúc gỗ. Đầu vùi sát dưới đất, lúc đó đang ngẩng cằm nhìn lên, gương mặt rất bẩn, nhưng đôi mắt vừa to vừa sáng, rõ ràng rất tỉnh táo!

“Nàng khốn khiếp! ” Vân Hi buột miệng chửi mắng, đưa tay muốn kéo cô, “Bị thương chỗ nào? Ra đây cho ta! ” Nãy giờ y đã nói năng không đầu đuôi, cũng không biết đây là tâm trạng gì, vừa sốt ruột vừa tức giận, vừa hận vừa xót, hoàn toàn là ngũ vị lẫn lộn, đôi mắt như sắp phun lửa, với tay không tới. Y vừa cố gắng dùng sức vừa mắng: “Lúc nãy bao nhiêu người tìm kiếm, nàng không lên tiếng? Sao nàng lại chui được vào đó? Có phải nàng muốn chết trong đó, có phải nàng muốn dọa chết ta? ”

Phi Tâm nghe vậy, nước mắt rưng rưng, khóc lên: “Thần thiếp y phục rách rưới, xấu mặt quốc thể, nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng này chi bằng chết đi cho xong!”

“Nàng vớ vẩn! ” Vân Hi miễn cưỡng cũng chỉ có thể chạm tới mặt Phi Tâm, nhưng không thể nào lôi cô ra được. Vừa sốt ruột vừa mắng câu cửa miệng của Liên Hoa. Y trừng mắt nhìn cô, đột nhiên nghiến răng ken két: “Đầu óc chỉ toàn tận trung tận trung, danh tiếng danh tiếng. Ta đã bị nàng lừa, biết trước nàng như vậy, có chết cũng không để nàng đi!”

Phi Tâm càng nghe nước mắt càng tuôn dữ dội: “Hoàng thượng bảo thần thiếp đi trước, tuy không nói rõ nhưng thần thiếp cũng biết khinh trọng. Chết là chuyện nhỏ, hộ giá là chuyện lớn. Thần thiếp không thể trở thành gánh nặng, chỉ như thế mới không phụ long ân của thánh thượng đối với thần thiếp! ”

“Tam cương ngũ thường, lễ hiếu tín nghĩa nàng đều thuộc làu làu. Nàng hoàn toàn không hiểu tại sao ta bảo nàng đi trước! Không hiểu thì không hiểu, tại sao còn lừa ta, nói gì mà ái ân mặn nồng, đại lừa đảo này, ta không tha cho nàng! Nàng xéo ra đây cho ta!” Vân Hi càng nói càng đau lòng, cảm thấy con tim như bị người ta giày xéo, đau đớn sắp chết

.

Bảo cô đi trước, an toàn là lý do đầu tiên, tìm viện trợ là thứ yếu. Cô lại làm ngược, không những làm ngược, nay sợ nhìn ta trông thấy khó coi, nên im bặt không thèm lên tiếng. Nếu không phải y quá hiểu tật của cô nên tự lên tìm chắc cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý chết ở đây, sau cùng được lẫy danh vì hy sinh thân mình để cứu hoàng thượng, bảo y làm sao chịu nỗi?

Y tự lên đây, cô chịu lên tiếng, e cũng không phải vì bản thân cô, mà là sợ y đơn thân phạm hiểm nguy hại quốc gia, cổ hủ hệt như mấy lão già kia. So sánh hai thứ, trụ cột quốc gia là việc lớn, danh tiếng là chuyện nhỏ, nên mới chịu lên tiếng! Y càng nghĩ càng đau lòng, càng đau lòng càng trở nên trống trải, càng trống trải càng cảm thấy thê lương, nhưng đôi tay vẫn đào bới liên tục, không ngừng đào bới muốn tóm lấy cô.

“Thần thiếp bị kẹt cứng, không ra được. ” Phi Tâm khóc, nghe lời y nói, nước mắt càng không thể nào ngớt, “Thần thiếp không lừa hoàng thượng. Quân vi thần cương không giả. Nhưng phu vi thê cương cũng là thật, nhỡ hoàng thượng có mệnh hệ gì, không cần xử tội chết, bản thân thần thiếp cũng không muốn sống nữa!”

“Nàng nói gì? ” Y nghẹn ngào, trừng mắt nhìn cô, bỗng cảm thấy đôi tay run rẩy, vẫn cố gắng muốn nắm lấy khuôn mặt cô.

“Thần thiếp áo quần rách tả tơi, để binh lính cứu thì chẳng ra làm sao cả, lúc đó thần thiếp mất mặt, hoàng thượng cũng khó coi. Thần thiếp nghĩ hoàng thượng nhất định sẽ lên đây, đừng để ai thấy!” Cô nghẹn ngào, khóc thút thít, trông thật đáng thương, dùng hết sức đẩy nhưng chẳng thể nào nhích động được, “Kẹt cứng rồi, không động đậy được! ”

Câu “Thân thiếp nghĩ hoàng thượng nhất định sẽ lên đây” đó, trong lòng cô đã nhận định chỉ một người có thể nhìn thấy vẻ thảm hại của cô, đó chính là y! Lời này khiến Vân Hi si cuồng, suýt nữa rơi lệ, không lời nói nào khiến y cảm thấy trải lòng và xoa dịu bằng lời này.

Đầu ngón tay y sờ trúng mặt cô: “Tự ta lên đây, không ai nhìn thấy. Ta điên rồi hay sao, để người khác thấy vợ mình xấu mặt? ”

Cô muốn gật đầu, nhưng không gật nổi, chỉ đành chớp mắt, mắt khẽ nhích động, nước mặt lại rơi. Chưa bao giờ thấy cô khóc ra nông nỗi này, lòng y đau thắt lại :”Nàng cố chịu đựng, ta lấy đao bơi đất ra. ” Lúc đó, trong lòng cô chỉ trông cậy mỗi mình y, không còn xem y là tượng thần cao quý chỉ có thể bái lạy trong điện thờ, khiến lòng y ngập tràn an ủi.

Y quỳ úp xuống đất, dùng hết sức đào cái hố đó, cũng không biết do con vật nào đào, đó là một địa đạo dài nhưng không thẳng lắm, xuyên suốt vào trong núi. Hẹp vô cùng, thế mà cô có thể lùi và chui vào xa như vậy. Y vừa đau lòng vừa buồn cười, lại lo lắng không biết cô có bị thương ở đâu không, sau cùng thanh đao cũng bị y đào đến cùn, y phải dùng tay để đào. Phi Tâm thấy người y lấm lem bùn, ngón tay đào đến chẳng còn thấy rõ màu da. Lúc đó bởi vì y đang quỳ úp, nên không thấy được vẻ mặt của y, nhưng chốc chốc lại nghe y cất tiếng. Lúc thì mắng cô, lúc lại dỗ dành, nói năng lung tung, hệt như gã điên.

3

Lúc đầu Phi Tâm cảm thấy vô cùng mất mặt, hơn nữa lúc chui vào đây áo quần đã rách hơn phân nữa, nên thà chết chứ không chịu lên tiếng để người ta giải cứu. Nhưng sau đó hoàng thượng đích thân lên đây, nếu không lên tiếng e sẽ khiến hoàng thượng mạo hiểm, vậy thì phạm phải đạo trung thành của cô, nên cô đành cắn răng lên tiếng. Cô thực sự hy vọng hoàng thượng có thể tự lên đây, đừng để ai thấy bộ dạng tơi tả của cô, dẫu sao trước mặt y cô cũng quen bẽ mặt rồi, nên cũng hơi chai lì.

Nhưng cách nghĩ này xung đột với lễ giáo của cô khiến cô không dám nghĩ nhiều. Song, nhìn thấy y hoảng đến mặt trắng bệch, có thể nói là bao nhiêu biểu cảm đều lộ ra trên mặt, vừa sốt ruột, vừa sợ hãi, vừa nôn nóng vừa tràn đầy tâm sự, tuy miệng quang quác la mắng, nhưng khiến tim cô rụng rời cả ra, lại còn vừa lôi vừa kéo, xót xa cho cô!

Lúc ấy, tim cô đau thắt lại, chẳng còn cảm giác được cơn đau trên cơ thể, nước mắt thì tuôn mãi không vơi. Những điều đã dạy đã học từ nhỏ, lễ hiếu đại đức, khiến cô bị trói buộc như một con rối, lại thêm việc vào cung, nửa phần không thể sai sót, lúc nào cũng như bị phủ lớp băng mỏng, luôn cảm thấy thế nhân khinh cuồng, không hiểu quy tắc của gia tộc lớn.

Kép đào biên những vở kịch ví von nhà quyền thế tài tử giai nhân, dẫu trên thuyền được hoàng thượng đưa đi xem vài vở, cô cũng chỉ cười nhạt, cảm thấy sơ hở trăm bề, không một chút thiết thực, nhưng không hay biết rằng, điều đó quả có thật. Trước mắt có ngay một người!

Vân Hi cố gắng mãi cả một canh giờ mới lôi Phi Tâm ra được, trong quá trình đó dưới kia có kẻ không kiên nhẫn chạy lên đều bị Vân Hi gầm quát đuổi xuống. Phi Tâm một ngày một đêm không hạt gạo giọt nước vào bụng, vừa sợ vừa mệt lại thương tích đầy, trước đó nhờ tính cách quật cường mà cầm cự nổi, đợi đến khi y đến lại bắt đầu cảm thấy hơi mê man. Nhưng vì chốc chốc y lại cất tiếng, rồi lại la mắng, cô cũng muốn cố gắng vực dậy tinh thần lắng nghe, mãi đến khi y ôm cô vào lòng, cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cơ thể không còn cầm cự nổi nữa, bất tỉnh nhân sự!

Phi Tâm quay cuồng, chỉ thấy khắp người lúc thì nhẹ tênh, lúc lại nặng trĩu, lúc thì mềm nhũn, lúc lại cứng đờ, lúc thì nóng sốt không chịu được, lúc thì lạnh thấu xương, hồn vía phiêu bồng, nửa tỉnh nửa mê. Khi tỉnh cũng chỉ thấy những quầng sáng xoay quanh, không nhìn rõ mọi thứ, có lúc cảm giác có người đang nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ.

Chờ khi cô có thể nhìn rõ xung quanh, mê mê man man tỉnh giấc, bỗng dưng cảm thấy xung quanh đang vây quanh bởi rất nhiều người, bên nghe nghe văng vẳng tiếng của Tú Linh: “Mau, mau báo hoàng thượng, nương nương mở mắt rồi.”

Cô rất muốn mở miệng, nhưng cảm giác âm thanh không theo sai khiến của mình, cứ mắc kẹt nơi cuống họng không chịu ra, cơ thể nặng nề hết sức, một lúc sau nghe thấy những tiếng bước chân, cảm giác có ai đó đỡ cô dậy, rồi có người xiết lấy cổ tay cô. Âm thanh đó mới từ từ vụt ra khỏi cuống họng, nhưng là một từ :”Đau! ”

Cô vừa la đau, xung quanh dường như mừng rúm lên, nghe thấy ai đó đang bảo rằng :”Tốt quá tốt quá, biết đau là khỏi rồi .”

Cô lại bỗng thấy mệt, mí mắt sụp xuống, lại thiếp đi.

Chờ khi cô tỉnh dậy lần nữa, trước mắt đã sáng sủa lên rất nhiều, không còn là những đốm sáng to nhỏ quay cuồng nữa, mở mắt thấy ngay tấm màn xanh thêu hoa bách hợp, và chiếc tủ Tử Đàn khắc hoa. Tú Linh đang ngồi bên cạnh, thấy cô mở mắt, mừng rỡ chạy sang, khẽ hỏi: “Nương nương, cảm thấy đỡ hơn chưa? ” Vừa nói, vừa vẫy tay sai người dâng trà.

“Bổn cung….” Phi Tâm nhìn xung quanh, âm thanh vụt khỏi cuống họng, giọng nói rất khàn đục, “Đã bệnh bao lâu rồi? ”

“Cả nửa tháng trời rồi. ” Tú Linh khóe mắt đỏ hoe, “Nương nương lần đầu gặp đại hiểm, dạo trước chẳng nhận ra ai cả, hoàng thượng sợ đến ôm nương nương khóc mãi! ”

“Sao cơ? Nửa tháng à? ” Bản thân Phi Tâm cũng giật mình, không cảm giác rằng mình đã ngủ lâu như vậy, sao có thể là nửa tháng nhỉ? Lại nghe Tú Linh nhắc hoàng thượng, ngay tức thì cảm thấy trong lòng như cháy bỏng, nóng hừng hực, lại đau thắt.

Tú Linh thấy mặt cô ửng đỏ, tưởng cô lại sốt, hối hả sai người gọi thái y đến xem. Phi Tâm vội lên tiếng ngăn: “Khoan hãy vội, bổn cung cảm thấy khá hơn rồi.”

“Nửa tháng nay, hoàng thượng đêm ngày cực nhọc, thuốc đến đều đích thân thử, gầy đi rất nhiều. Hoàng thượng thực sự rất chu đáo, bọn nô tài đây cũng thấy xót xa! ” Tú Linh tuy biết được đầu đuôi vụ việc Bình Châu, nhưng nào hay biết những thay đổi trong lòng Phi Tâm, vội vã mách cô những biểu hiện gần đây của hoàng thượng, ý muốn nhắc cô sau này uyển chuyển một tí, đừng như trước kia, khiến hoàng thượng tức tối mà bản thân cũng khổ sở.

Cô ấy vừa nói vừa dâng trà cho Phi Tâm súc miệng, sau đó mang tổ yến bách hợp ra, đồng thời sai người bẩm báo. Thời gian này, Phi Tâm chỉ nhờ uống nhân sâm, trước khi về thái y có dặn nếu nương nương tỉnh thì cho uống tí nước canh, nhuận nhuận dạ dày.

“Bây giờ đã đến đâu rồi? ” Phi Tâm nhìn gian phòng này, xà nhà cao, cột trụ điêu khắc, rộng rãi thoáng đãng, sàn nhà lót thảm hoa, bày biện lộng lẫy, bỗng nhiên tim đập nhanh hẳn.

“Đã đến Hoài An rồi.” Giọng Vân Hi vang tới, vừa nghe giọng, Tú Linh vội quỳ xuống. Vân Hi đã qua đến gian trong, áo trắng xanh thêu hình rồng, đai lưng chạm trỗ hoa văn, thần thái vẫn như vậy, nhưng dáng người nhìn xương hơn, gầy đi khá nhiều, Phi Tâm thấy thế, tim nhói đau, sững người quên cả lễ nghi.

Thấy y đi tới bên này, vừa định khom người trên giường bái lạy. Y sải bước tới, đưa tay giữ lấy bờ vai khẳng khiu của cô. Bốn mắt nhìn nhau chẳng thốt nên lời. Trận ốm lần này đúng thật là một người bệnh nhưng hai người bị dày vò.

Thế chất cô vốn yếu ớt, nào kham nổi vất vả? Rong chơi trong núi đã khiến cô mệt mỏi vô cùng, lại còn trốn chạy trong rừng, sau cùng kẹt vào giữa hang nhỏ, cọ xát đến da thịt trầy xước. Làn da trắng ngần như tuyết của cô thường ngày chỉ cần va chạm hơi mạnh cũng sẽ bị bầm, ngồi xe ngược xốc mạnh cũng bị thương. Nay chui rúc trong hố cỏ bùn lầy, ví như đem gấm lụa cọ vào cành cây cỏ thụ, quan trọng hơn chính là trong lòng không gánh vác nổi trọng trách, khiến cô ốm một trận như ngọn núi sụp lở.

Lúc bệnh nặng nhất, mở mắt cũng chẳng nhận ra ai, ánh mắt tiêu điều đến xót xa, kim đâm cũng không biết đau, quả thật giống hệt như người chết, sốt đến nóng hừng hực, môi cũng tím ngắt. Y nhìn cô mà trong lòng chợt cảm thấy vô vọng, cô mất cảm giác bị kim đâm nhưng tất cả nỗi đau đều hằn trong tim y. Cảm giác này thật khó diễn đạt.

Hai người đều ngớ ra, rồi cùng lúc bùi ngùi thở một tiếng. Y nhìn bộ dạng bị cấm khẩu của cô, trong mắt ánh lên tia cười: “Đỡ hơn chút chưa? ”

“Đỡ nhiều rồi. ” Phi Tâm nhìn y, lượt luôn những lời cảm tạ ân điển hoàng thượng gì đó. Nói tiếp, “Hoàng thượng có bị thương ở đâu không? ”

Ngón tay y vuốt nhẹ khuôn mặt cô: “Không, ta rất tốt. ” Nói xong, y quay sang bảo Phùng thái y vào, bên này Tú Linh sai người ngăn bình phong, hạ mùng xuống, Phùng thái y vào đến, cẩn thận bắt mạch, bảo rằng không có gì đáng ngại, chỉ cần vài than thuốc bổ sẽ khỏi.

Vân Hi nghe thế cũng yên tâm, lại nghe nói lúc nãy cô có ăn ít nước canh, trong lòng cũng có chút mừng rỡ, thấy tinh thần cô cũng tốt bèn ngồi lại bên giường phiếm chuyện với cô.

Phi Tâm bệnh nửa tháng nay, Vân Hi chỉ dùng ba ngày để giải quyết vụ việc Bình Châu, chém đầu thị chúng Thái Thú Bình Châu, niêm phong gia tài, triệt để điều tra tông tộc, trừng phạt nghiêm khắc tất cả những kẻ liên can, cách chức, niêm phong gia tài tổng tuần bảy tỉnh, những quan lại dính líu ít nhiều vào vụ án đều bị áp giải về kinh thành, giao cho Tuyên Luật Viện xử trí.

Thế nhưng Vân Hi lại xử nhẹ Trần Gia Trang, ngoại trừ hình phạt tương xứng cho những kẻ động thủ hôm đó, trang chủ Trần Gia Trang – Trần Ân Lộc miễn tội chết, chịu hình phạt lưu đày, tất cả tài sản tham ô đều bị sung công. Là một địa chủ trong vùng, hắn quả thật tham lam, nhưng quan lại phía trên hắn, hắn cũng có nỗi khổ không thể nào không cúi đầu. Nghiêm trị quan lại, nhẹ phán bình dân, như vậy không chỉ có tác dụng khiến người ta khiếp sợ mà còn có thể củng cố lòng dân.

Quả nhiên, vừa ban bố lệnh xong, bá tánh Bình Châu đã hô to thánh minh, quan lại khắp nơi càng cẩn thận hơn. Vân Hi sai người hợp nhất Trần Gia Trang và Liên Gia Trang, đổi tên thành Đông Vi Trang.

Mang đất đai tịch thu của Thái Thú ra phân chia lại, gỡ bỏ tất cả lệnh sai, tập trung không được lấy cớ quản lý để trưng thu phí bán rong, tất cả vận chuyển đều lấy theo giá quan giới. Bình Châu được miễn thuế năm ấy, năm sau chỉ nộp thuế theo lệnh triều đình là 1/15. Đối với Liên Bằng và gia đình có công tương trợ, đặc biệt là chị em Liên Hoa , Liên Bằng, dặn dò gia đình họ Liên ráng nuôi dạy tốt, đừng để phí nhân tài….Đối với dân làng Liên Gia Trang nhát gan không dám ra tay cứu giúp trước uy quyền Trần Gia Trang thì đều không trừng phạt.

Như thế, không ai không ngưỡng mộ cả nhà Liên Hoa, chỉ trách bản thân vô mạng vô nhãn, không nhìn ra Phật thật, đồng thời cũng xấu hổ vì để mặc người khác hiếp đáp, lạnh nhạt không ra tay cứu giúp. Còn Thái Thú kế nhiệm ở Bình Châu, Vân Hi chỉ định quan chức tương ứng đến trình báo.

4.

Sau đó bởi vì Phi Tâm bệnh nặng, y không lòng dạ nào ở lâu, chợt nghĩ rằng có lẽ về quê hương không chừng cô có thể khỏi bệnh nhanh hơn. Bèn khởi hành đại giá sang Hoài An. Mãi đến 12 tháng 7 mới rời khỏi Bình Châu, đi đường nước lẫn đường bộ, mất khoảng tám, chín ngày, 20 tháng 7 đặt chân lên Hoài An, vào ở Thánh Đức Viện phía thành Nam! Vân Hi vừa thấy khu vườn, nhất thời cảm khái, đổi hai từ Thánh Đức thành Nam An, đồng thời đích thân ban thưởng biển hiệu.

Phi Tâm nghe y nói vậy, cũng không xen lời, ánh mắt sáng rỡ. Vân Hi biết điều cô mong muốn nhất là gì, cố ý không nhắc đến, mặc cho lòng cô sôi sục như chảo dầu rán. Y thích thú nhìn vẻ mặt cô, cũng không đả động, vừa đưa tay vuốt tóc cô vừa nói: “Gần đây sức khỏe nàng không tốt, cần phải tịnh dưỡng trong vườn. Nên trẫm quyết định miễn hết tất cả phiền hà, nàng cũng chẳng cần phải gặp ai cả, chỉ lo điều dưỡng cho tốt. ”

Phi Tâm vừa nghe đã nôn nóng, muốn đứng lên. Y đưa tay ấn xuống: “Vừa tỉnh dậy, đứng lên làm gì? ”

“Thần thiếp vài hôm nữa sẽ khỏi ngay thôi. ” Phi Tâm vội nói, cố sức viện cớ, “Suốt đoạn đường này Thái hậu cũng mệt mỏi rồi, hai mùa lễ của tháng 7 đều trải qua trên đường, tịnh dưỡng trong vườn không hay lắm! Trung thu này thần thiếp định thiết yến trong vườn, để, để thái hậu hoan hỉ hoan hỉ! ”

“Sao có thể như vậy được? Nàng vừa ốm một trận to như thế, chưa hết một tháng cũng không được ra khỏi cửa. Sau Trung thu trẫm phải đến tế lễ ở Cù Hiệp, nàng tịnh dưỡng trong vườn, sau khi ta về thì khởi hành về kinh, nếu lại thêm đau ốm, đường về dài đằng đẵng, làm sao nàng cầm cự nổi? ” Y càng cười càng gian xảo, “Trẫm biết lần này nàng có công, sau khi trở về sẽ có không thiếu ích lợi cho nàng.”

“Hoàng thượng. ” Phi Tâm nhìn vào mắt y, khẽ thì thầm, “Thần thiếp biết lỗi rồi, thời gian này đã khiến hoàng thượng vất vả lo lắng, sau này thần thiếp sẽ không như thế nữa. ”

Lời nói này xem như nói đúng trọng tâm, Vân Hi tự khắc hiểu ý nghĩa bên trong của nó. Y đưa tay ôm lấy cô, đặt cô ngồi vào lòng y: “Ốm một trận đúng là hệt như bị thay da đổi thịt, nhưng chớ có dăm ba bữa thì trở về nguyên hình đấy!” Nửa tháng nay cô gầy trơ xương, áo ngủ vốn dĩ vừa vặn nay đã trở nên rộng cả khúc.

“Thần thiếp nhất định sẽ không như vậy nữa. ” Phi Tâm nhỏ nhẹ, quay mặt nhìn y, “Hoàng thượng, thần thiếp muốn xin ân điển với hoàng thượng. ” Hiện giờ cô yếu ớt vì cơ thể suy nhược, nói lâu cũng mệt lả, nhưng thực sự rất muốn nói cho xong chuyện này. Cô vốn rất muốn gặp mặt người trong gia đình, nếu phụ thân cô nhận được thánh ân vào đây yết kiến thì nhất định sẽ nở mặt nở mày. Phụ thân khổ tâm bao năm, cô thân là con cái, không thể tận hiếu, nếu có thể giúp phụ thân nở mặt, sau này mẫu thân cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực trong nhà, nhất thời không kìm được nên bỏ bớt những lời khách sáo.

Y thấy cô không nói những lời khách sáo, cảm giác rất dễ chịu, mỉm cười nói: “Ta hiểu, đã đến nơi này, lẽ nào bất cận nhân tình như thế?” Y vuốt mặt cô, “Hai hôm trước nàng còn hôn mê, nhưng ta đã triệu Lạc Chính Mịch và hai người huynh đệ của ông ấy, cha nàng rất khỏe, mặt mày hồng hào, trông còn tươi hơn nàng nữa đấy! ”

Cô nghe không chớp mắt, kích động trong lòng, gương mặt đỏ ửng lên, đến bờ môi cũng đỏ tươi, dù y trêu chọc rằng cô trông già hơn cha cô thì Phi Tâm cũng không để trong lòng. Y thấy vẻ mặt cô như vậy, cũng khó mà chịu đựng, nhìn sang chỗ khác nói tiếp: “Trẫm đã phong Lạc Chính Mịch làm Cẩm Hương Hầu, vị huynh đệ đó của nàng trẫm thấy hắn rất khá, tuyển chọn trước, cho theo Bàng Tín một thời gian, tới lúc đó cho hắn cùng về kinh! ”

Phi Tâm tròn mắt sửng sốt, hoàn toàn không hề nghĩ rằng phụ thân lại có thể nhận được một tước vị! Ngay đến đại gia tộc như Lâm Hiếu đó cũng chẳng qua chỉ là một Hương Hầu, giống với cha cô hiện giờ, còn Tả Hàm Thanh, quan nhị phẩm nhưng không tước vị, chỉ có thể coi là quan thần chứ không phải hoàng thân quý tộc.

Có tước vị thì chính là hoàng thân quý tộc, bất kể tước vị này thấp đến đâu cũng được, bất kể đất ban thưởng có nghèo nàn đến đâu chăng nữa, đều là quý tộc! Huống hồ Cẩm hương vốn không nghèo, lại rất gần Hoài An. Nơi đó ruộng tốt trăm mẫu, dân sinh sung túc! Có tước vị, có đất ban, họ không còn là thương nhân nữa, họ là hoàng thân quý tộc.

Chế độ phân chia vương hầu của Cẩm Thái không hoàn toàn giống chế độ cũ, tổng thể mà nói thì chỉ có hai loại tước vị, Vương tước và Hầu Tước, tất cả phân chia theo khu vực. Vương tước chia làm ba cấp, cấp cao nhất là Tứ Phương Vương, đó chính là : Đông Lâm, Tây Ninh, Nam Phong, Bắc Hải.

Tước hiệu của bốn vị vương này đặt theo bốn nước được phong, cũng chính là bốn mảnh đất phong Đông – Tây – Nam – Bắc rộng lớn ban đầu thời khai quốc của Cẩm Thái. Lúc đầu Tứ vương này sẽ thụ hưởng nước được phong, có quyền lực cực lớn. Được chi phối thu tất cả thuế, bãi miễn quan chức, tự lập doanh trại binh mã trong phạm vi nước được sắc phong.

Thấp hơn Tứ Phương Vương một cấp chính là Lục Thành Vương, tỉ như Hưng Thành Vương đương triều chính là một trong Lục Thành Vương, có quyền sở hữu đất đai trong một thành. Thấp hơn nữa là Quận Vương, Quận Vương thì sẽ lĩnh đất của Quận Thành.

Hầu Tước thấp hơn Vương Tước, cấp cao nhất trong Hầu Tước là Quận Hầu, sau đó đến Huyện Hầu và Hương Hầu. Hương Hầu mặc dù là tước vị thấp nhất nhưng tuyệt đối cũng là một cấp quý tộc hậu duệ.

Nay Cẩm Thái đã thay đổi chế độ sắc phong ban đầu, do trận hỗn chiến giữa các vương hầu trong thời kỳ Võ Tông, dẫn đến các bậc đế vương sau này cảm nhận sâu sắc vết xe đổ, nên tước bớt quyền lực của Vương hầu quý tộc.

Vương hầu vẫn nhận được đất phong nhưng không thể bãi miễn quan chức, không được can thiệp quản lý hành chánh địa phương, không được nuôi binh mãi mã, không được tự rèn vũ khí, nhưng có thể hưởng thụ tài sản của vùng đất thụ phong, ngoại trừ một phần giao nạp cho quốc gia, đều có thể tùy ý chi phối, đồng thời triều đình cũng có chế độ ban thưởng bổng lộc nhất định cho vương hầu.

Vì thế, mặc dù cùng một tước vị nhưng giàu – nghèo của vùng đất sắc phong đã tạo ra sự chênh lệch đẳng cấp tài chính giữa các vương hầu, ví dụ như Quận Vương, tước vị của An Dương Quận Vương và Bắc Mộ Quận Vương đều như nhau, nhưng hai vị Quận Vương một giàu một nghèo. An Dương vốn là quận nổi tiếng giàu có, vùng đất Bắc Mộ giáp biên cương rất nghèo nàn, hai vị Quận Vương này hiển nhiên có chênh lệch về mặt tài chính, và một khi phong Vương, nếu không có chức vụ trên người thì phải lập tức đi đến vùng đất phong. Nếu đến một nơi vô cùng nghèo khó, lại không có chức vụ, kỳ thực chẳng khác nào bị lưu vong.

Cẩm Thái có quy định, về cơ bản chỉ phong tông thân làm vương, rất hiếm phong vương cho người khác họ, có một số danh thần lương tướng góp công rất lớn, cũng chỉ được truy phong tước vương hầu sau khi chết.

Như danh tướng Diệp Vẫn Lương trong thời kỳ tiên đế, ông từng đơn đao xông vào doanh trại của địch lúc nửa đêm, cưỡi ngựa sắt trong tích tắc lấy đầu tướng địch, dũng cảm vô biên. Từng có thơ rằng: “Tinh như hỏa, nguyệt như đao, do kiến Thành Vương anh hào. Mã sức kim ki Thất Bảo Bí, thân trước bích đằng tử mãng bào. Truy phong khứ, tam thiên lý, cố thủ thành quan tiếu ngạo. Thùy ngôn Vẫn Lương An Dương tử, chích khả phủ thân hướng hòa miêu.” (Ánh sao như ngọn đuốc, mặt trăng như lưỡi đao, hệt như lại thấy Thành Vương anh hào. Ngựa đeo cương vàng, dây thất bảo, người vận Bích Đằng Tử Mãng Bào. Đi như gió, ba nghìn dặm, ngạo mạn cố thủ cửa thành. Ai bảo Vẫn Lương đất An Dương chỉ có thể khom người gieo mạ.)

Bài thơ này nói về việc danh tương Diệp Vẫn Lương, xuất thân nghèo hèn, chẳng qua chỉ là con một nông dân ở An Dương, nhưng vì chiến công hiển hách, cuối cùng được phong làm Võ Thành Vương! Nhưng thực tế, Diệp Vẫn Lương tới lúc chết mới được truy phong Võ Thành Vương, lúc ông còn sống chưa một lần được mặc Tử Mãng Bào bậc nhất của một vị Thành Vương. Nhưng điều đó đủ để khiến thiên hạ ngưỡng mộ ông, càng khiến công tích cả đời của ông được lưu truyền trong sử sách.

Mãi đến triều đại của tiên đế, tước vị dần dần trở thành tương trưng của thân phận, về cơ bản thì quyền hạn đã bị tước giảm rất nhiều. Nhưng đối với những gia tộc khác họ không phải tông thân, được phong tước là tôn vinh cả đời họ đeo đuổi, tướng sĩ chinh chiến sa trường, quan văn cần mẫn quản lý địa phương, chẳng qua cũng chỉ vì bốn từ – Công Thành Danh Toại!

Năm nay Tam Thúc được chức vụ lo bán buôn cho hoàng gia, hoàng thương và thương nhân hoàn toàn khác nhau. Trước kia họ cũng mua đất xây vườn trà, xây không ít nhưng những đất đó đều chỉ có quyền sử dụng chứ không có quyền sở hữu, mỗi năm phải nộp thuế cho địa chủ. Đất đai của Cẩm Thái, vốn không phải có tiền là có thể mua được.

Hoàng thượng là địa chủ to nhất, Cẩm Thái đều là của ngài. Ngài chia đất cho huynh đệ, cháu chắt, thân tín, bọn người đó lại chia đất cho con cháu thân tín của mình, họ lại đem ra cho thuê – bán, thực ra chỉ là bán quyền sử dụng, ngồi thu thuế là đủ. Ở Cẩm Thái, có đất chính là có tiền, không có đất, bán buôn giỏi giang đến đâu cũng chỉ là lưu dân tiểu thương, hèn mạt nhất xã hội.

Vân Hi nhìn vẻ mặt của cô, Phi Tâm lúc đó đã xúc động đến cơ thể run bần bật, hệt như người bị sốt rét. Thực ra y đã làm theo từng bước một, phong tước này là lẽ đương nhiên.

Thứ nhất, Phi Tâm thân cư Quý Phi, cho phụ thân của cô một tước vị thì chẳng có gì là quá cả, cũng giống hậu cung hay thích nghe ngóng tình hình trong triều, trong triều cũng thường xuyên quan sát hậu cung để dò thám hỷ nộ của hoàng thượng. Khi y trị nhà họ Nguyễn, luôn cất nhắc Quý Phi, lúc ấy trong triều đã có người dâng tấu xin ban trước cho Lạc Chính Mịch. Tượng trưng cho thể diện hoàng gia, cung nhân của thiên tử, hơn nữa còn là tôn vị như Quý Phi, nhà ngoại khó coi quá cũng không được. Nhưng lúc đó y vẫn luôn kìm lại, đó là tại Phi Tâm chọc y nổi đóa, sau khi xử xong nhà họ Nguyễn, cô lại dám đòi thanh danh sau khi chết, càng khiến y tức đến phát điên, vì thế đã dằn xuống không bàn luận.

Thứ hai, nhà họ Lạc Chính có công, lần Nam Tuần này, tuy bảo rằng phú hộ Hoài Nam cùng góp vốn, nhưng Vân Hi đã điều tra, về cơ bản tất cả đều là tiền của nhà Lạc Chính cùng các thương nhân địa phương. Phú hộ vùng này đa số chỉ là treo tên, bỏ mặc nhà Lạc Chính và một số ít thương nhân tự móc túi tiền ra.

Thứ ba, Lạc Chính Anh cứu giá. Điểm này Vân Hi biết, tất cả đều vì lòng trung thành cổ hủ và tật ham thanh danh của Phi Tâm mà ra. Lúc đó đáng lý nên bảo Thường Phúc đến tìm Biện Kinh Doanh, sai Liên Bằng dẫn cô chạy trốn, đây cũng là chủ ý ban đầu của Vân Hi! Cô vì muốn nhà Lạc Chính góp công, không tiếc coi mình như quân cờ bỏ đi, sai cả hai cùng tìm viện binh. Lúc đó dù không phải Lạc Chính Anh thì cũng là người trong vườn trà Lạc Chính, dẫu tính thế nào cũng không thể sót công lao này.

Vân Hi tuy hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng y cũng không muốn bóc trần, vì thế càng không muốn dìm việc này xuống nữa. Những năm nay, cô cũng không cầu xin điều gì, thậm chí Lạc Chính Anh tham gia võ thí ở Hoài Nam cô cũng chẳng nhắc nửa từ, nếu không phải vì y luôn quan tâm đến những việc bên nhà cô, dò hỏi một phen thì chắc hẳn y cũng chẳng may may biết việc này.

Nay mượn chuyến Nam Tuần, y sắc phong Lạc Chính Mịch. Quan vị không đổi, chỉ là thêm tước vị. Con người Lạc Chính Mịch tư chất bình bình, tuy là kẻ biết luồn cúi, nhưng may thay tính cẩn trọng nhát gan, vả lại Phi Tâm trong cung luôn căn dặn không được sinh sự. Bản thân ông ta cũng là người sĩ diện và ham tiếng tốt, nên dù để ông ta ở vị trí nào cũng chỉ là thêm một kẻ không nhiều mà thiếu một kẻ cũng chẳng ít đi. Về phần Lạc Chính Anh, hắn có một thân thủ tốt, không kém gì võ tướng danh môn, nếu bị mai mọt sẽ rất đáng tiếc, hơn nữa còn là kẻ thực thà chân chất, giao cho Bàng Tín huấn luyện vài năm ắt sẽ rất khá.

5

“Nay những gì nàng muốn trẫm đều cho nàng cả. Nàng còn đòi ân điển gì, trẫm đều đáp ứng hết. ” Vân Hi ôm lấy cô, khẽ nói, “Mùng 15 thì không được. Hoàng thân ở tỉnh phía Nam này đều đến yết kiến. Quảng Thành Vương còn đưa cả Vương Phi từ Phụng An sang đây. Thái Hậu và Quảng Thành Vương Phi là tỉ muộn, đã báo trước với trẫm là giữ họ lại trò chuyện, tới lúc đó e sẽ rắc rối. Hơn nữa rằm tháng 8 là tiết đoàn viên, trẫm muốn cùng nàng ngắm trăng, nhỡ để một đám người vào, không biết sẽ quấy rầy đến bao giờ. Hay là để qua vài hôm nữa mới gọi họ vào gặp mặt nàng. Nàng muốn gặp người nào, đưa danh sách cho bọn chúng để bọn chúng chuẩn bị là được. Như vậy nàng có thể an tâm tịnh dưỡng chưa? ” Y nói rất tùy ý, hệt như chỉ là cuộc đối thoại thường ngày giữa hai vợ chồng.

Cô chẳng nói nên lời, chỉ nhìn y chằm chằm. Y đã đoán được rằng ân điển cô muốn lên tiếng xin chính là gặp mặt người nhà! Đầu óc cô lùng bùng, rối rắm không tả xiết. Thanh danh, vinh dự, tất cả những điều cô khao khát bỗng dưng đều đạt được hết. Lúc khốn khổ, cô cứ cảm thấy đó là khát vọng cả đời không dám trông chờ, còn bây giờ, dễ dàng đạt được khiến cô khó có thể phản ứng lại! Y nhìn vào đôi mắt cô, nhất thời không kìm được, bàn tay bất giác lần vào trong vạt áo cô, kết quả là cơ thể cô bỗng nhiên căng chặt, khẽ nhíu mày, buộc miệng khẽ rên. Y lập tức hối hận, vội vàng đặt cô nằm xuống : “Nàng ngủ tiếp đi, nói nhiều cũng sẽ rất mệt. Huống hồ vẫn chưa khỏi hẳn! ”

Phi Tâm vì cái chạm gây đau đớn đó mới chợt tỉnh ra, cô bỗng thấy lạ lùng, tại sao lồng ngực đau như vậy. Cô đảo mắt nhìn, y ngồi bên cạnh thấy thế, chợt cảm giác buồn cười: “Nàng bị thương thật không đúng chỗ, lúc đó cọ xát như vậy, không đau mới lạ! ”

Phi Tâm hiểu ra ngay, mặt mày ửng hồng. Y lại càng muốn trêu, vén lấy cổ áo cô: “Để ta xem nào, bây giờ có lành chút nào chưa? ”

Phi Tâm ê a định rụt lại, cánh tay y đã choàng lấy cô nhưng không trêu đùa cô nữa, nằm ngay bên cạnh cô: “Ngủ đi nào, ngủ một giấc. Dưỡng lại thì sẽ khỏi thôi! ” Nói xong, y nhắm mắt lại, Phi Tâm nghe y nói nhiều như thế, thật ra cũng mệt mỏi. Nhưng chính vì y nói nhiều như thế mới khiến tinh thần cô phấn chấn hơn, chợt nhìn ngũ quan tinh tế của y, mùi hương dễ chịu, sắc thái dịu dàng, lại có chút si mê!

Những ngày sau đó, Phi Tâm vẫn tiếp tục an tâm dưỡng bệnh. Phía Bình Châu thỉnh thoảng lại có việc báo cáo, hai hôm nay quan lại bận thu xếp những việc còn lại ở đó, bởi hoàng thượng nay đang ở tỉnh Nam, vùng nào còn dám làm việc rề rà. Sau vụ việc Bình Châu, Thái hậu cực kỳ phẫn nộ, thứ nhất là nghĩ lại thấy ghê sợ, thứ hai là lo lắng cho hoàng thượng. Theo ý bà thì bọn điêu dân dám bắt giữ hoàng thượng đó hoàn toàn không coi vương pháp ra gì, những hành vi che giấu như thế tuyệt không thể tha. Nhưng hoàng thượng đã ban lệnh như vậy, bà cũng chẳng nói làm gì, đành bỏ mặc tất cả, chỉ an hưởng thú vui trong vườn.

Vốn dĩ bà rất tức giận trong lần Phi Tâm cùng hoàng thượng ra ngoài ở Giang Đô mà không chăm nom chu đáo khiến hoàng thượng bị đau bụng. Lần này không những không rút kinh nghiệm mà còn thậm tệ hơn, suýt khiến hoàng thượng gặp nguy. Lại còn nghe nói hoàng thượng không nghe khuyên răn, đích thân chạy lên núi tìm cô, Quý Phi thật có máu mặt, hoàng thượng chỉ lo thể diện cho cô ta, bản thân mình thì lăn lộn đến người lấm lem bùn đất, không còn chút thiên uy gì nữa, thật sự khiến thái hậu càng phẫn nộ. Nhưng Phi Tâm còn ốm, bà cũng không dám nói gì nữa, mặc dù lần này Phi Tâm ốm suýt chết, bà cũng chỉ sai thái giám bên cạnh sang hỏi han, mặc kệ thái y điều trị. Dẫu sao cũng có hoàng thượng xem cô ta là bảo bối, chẳng cần đến thái hậu này thêu hoa trên gấm làm gì.

Phi Tâm biết trong lòng thái hậu khó chịu, nên khi cô khỏe hơn một chút bèn sang chỗ thái hậu thỉnh tội, ngôn từ cung kính, lễ nghi chu toàn. Thái hậu thấy người ta đã bắc thang để mình xuống, nếu còn đá bỏ thì sẽ khiến hoàng thượng mất vui, nên đành miễn lễ cho cô, nói vài lời thăm hỏi rồi thôi. Dù gì thời gian gần đây, hoàng thân quốc thích ở các tỉnh phía nam đều đến tiếp giá, có những người ở rất xa, gia quyến cùng đi theo yết kiến thái hậu. Bên cạnh thái hậu hoàn toàn không thiếu người hầu hạ và pha trò, căn bản là chẳng cần đếm xỉa đến cô.

Như vậy thì Phi Tâm cũng đỡ phiền hà, lại bởi phụ thân nay được phong tước, thân thích và quan địa phương ở phía Nam mỗi ngày nhất định cũng qua phủ không ngớt. Phi Tâm không muốn để có chuyện lớn xảy ra lúc này, viện cớ sức khỏe không tốt, miễn gặp tất cả các mệnh phụ (vợ của quan lại, thân thích…), bình thường cũng đóng cửa và ít ra vườn dạo, hành xử ngày càng trầm lặng.

Khôn Thảo, Bạch Chỉ, phối hợp với Đương Quy, bột trân châu, trộn với hỗn hợp xương rồng, thêm dung dịch kiềm, rất có công hiệu trong việc tẩy sẹo sinh da non. Mười mấy hôm nay Phi Tâm ốm đến thần trí rối loạn, khiến tất cả mọi người đều như người chết ngựa đổ, chỉ lo điều trị nội hoạn, ngoại thương chỉ đắp thuốc bổ của Đại Nội. Tú Linh theo Phi Tâm vài năm, thực ra cũng rất có tâm đắc trong việc dưỡng da. Chẳng qua vì bệnh tình Phi Tâm nặng quá, quanh giường lại có quá nhiều người, hơn nữa trong lòng Tú Linh cũng đang rất lo sợ nên chẳng quan tâm cho lắm.

Nay Phi Tâm đã đỡ bệnh, ngoại thương thật ra cũng khỏi hết 7-8 phần, Phi Tâm thường ngày rất chú trọng việc trang điểm dưỡng da của mình, đây là điều cô đã được dạy trong thuyết Công dung ngôn hạnh của phụ nữ. Nữ tử phải đoan trang nghi nhã thì mới gọi là có Phụ Dung, phương diện này cô chưa bao giờ lơ là, thấy vết thương đã dần lành lại nhưng trên người vẫn còn lại sẹo, nhất là khuỷu tay và đầu gối, cả phần ngực nữa. Nên mấy hôm nay Tú Linh đã trộn một ít thảo dược để đắp da cho Phi Tâm.

Phi Tâm nằm sấp trên một chiếc ghề dựa lớn, vừa nhìn vu vơ bên ngoài cửa sổ vừa thơ thẫn suy nghĩ. Hôm đó cô lo sai Thường Phúc và Liên Bằng chia nhau đưa tin, bản thân thật sự không thể nhấc chân đi nổi, thấy thấp thoáng ánh đèn dưới núi, cô vừa sợ vừa lo trong lòng. Cô không thể nào để bị người ta bắt giữ, khoan hãy nói việc cô là một phụ nữ, làm sao có thể tùy tiện để đàn ông lôi kéo, mà quan trong nhất là ngộ nhỡ bọn chúng bắt giữ cô thì chẳng khác nào khiến hoàng thượng chịu sự khống chế của chúng?

Vì vậy trước mắt cô bèn tìm một nơi ẩn nấp. Ngờ đâu cô vừa động đậy, dưới chân mất thăng bằng, vừa ngã vừa lăn xuống dưới một đoạn. May thay cỏ cây mọc um tùm, cô vừa loạng choạng một hồi lại tiếp tục ngã, cứ như vậy cho đến khi rơi vào hố cỏ đó. Cô vốn chẳng bao giờ nhấc chân ra khỏi cửa lớn, làm sao có thể đi nổi đường núi như thế này? Nhưng trượt ngã như vậy lại tình cờ giúp cô tìm thấy cái hang đó, nơi này cỏ mọc rất dài và rất um tùm, cô trượt ngã ngay xuống dưới, cái hang rỗng cao đến thắt lưng. Khi ấy trời đã tối đen, trong lòng cô vô cùng lo sợ. Cứ nghe thấy những tiếng côn trùng quái lạ vang khắp núi, trong lúc bấn loạn ấy, cô không suy nghĩ được nhiều nữa. Cô định chui tọt vào trong nhưng vừa chui đầu vào đã có một mùi hôi xộc tới khiến cô rụt trở ra, với lại trong đó đen kịt, chui đầu vào thì chẳng thấy được 1 chút ánh sáng nào, cũng không biết trong đó có con côn trùng nào đang sống bất ngờ nhào ra cắn cô không.

Sau đó bởi vì vị trí của cô hơi cao một tí nên nhìn thấy những ngọn đuốc lập lòe đang di chuyển sang đây, trong lòng lo sợ bị bắt giữ, cô bèn không nghĩ ngợi gì, đưa đôi chân vào trong, rồi nhích từng chút vào trong chiếc hang nhỏ đó. Thân hình cô hơi mảnh dẻ, xương cũng nhỏ nhắn, song đến phần ngực thì không vào nổi. Tuy cô không phải dạng người rất đầy đặn nhưng thân hình cũng gọi là rất chuẩn. Cô dùng sức gập khuỷu tay lại, với lại trong lòng vô cùng căng thẳng nên không cảm nhận được cái đau đó nữa. Sau đó càng lùi càng sâu, cho đến khi cả người cô rụt hết vào trong ấy mới thôi, chờ khi đã chen vào trong đó, cô mới cảm giác phần trước ngực và sau lưng đau rát lên. Cuối cùng khi Vân Hi đào cô ra, áo quần đã rách không ra gì nữa, phần lưng chà xát đến máu bê bết, trước ngực cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Lần gặp nạn này đúng là không nên nghĩ lại, bây giờ Phi Tâm nghĩ lại mà còn cảm thấy sợ hãi. Nhưng nhận được nhiều hơn chính là sự thỏa mãn và hân hoan vì một lần bị thương mà có thể gạt bỏ mây mù thấy trăng thanh.

Điều cô mong muốn chẳng qua cũng chỉ là như thế mà thôi, nhà Lạc Chính thoát li kiếp con buôn, cuối cùng đã hoàn thành quá độ từ phú sang quý, gia tộc Lạc Chính đã mở ra một chương hoàn toàn mới. Những khó khăn trong quá trình thì không cần phải dông dài nữa, từ năm thứ 3 Tuyên Bình phụ thân đã bắt đầu mua quan chức, đến nay là tháng 8 năm thứ 16 Tuyên Bình, trải qua 13 mùa xuân thu, cả nhà Lạc Chính đã cẩn trọng và nhẫn nhịn hết sức để dần đạt được thành tựu hôm nay. Và giai đoạn có thành quả nổi bật nhất chính là năm 12 Tuyên Bình – từ khi Lạc Chính Phi Tâm vào cung. Sự lựa chọn của phụ thân không sai, không lựa chọn trưởng nữ có thân phận cao hơn mà đã chọn cô, còn cô, cũng không khiến phụ thân thất vọng. Cô là đại công thần đầu tiên của nhà Lạc Chính, là niềm tự hào to nhất của dòng họ Lạc Chính.

Cô chỉ nghĩ đến những thứ này đã cảm thấy trong lòng rất mãn nguyện, dẫu trên người đầy rẫy thương tích cũng xứng đáng. Tất nhiên cô cũng hiểu, tất cả những thứ này đều do có sự ủng hộ của hoàng thượng, và y là tất cả vốn liếng. Trước kia cô từng nghĩ rằng, hoàng thượng cướp cô khỏi bàn tay thái hậu là vì y có mục đích giống thái hậu, chẳng qua chỉ vì nhìn thấy sự đeo đuổi danh tiếng cực độ của cô. Cô cũng biết hoàng thượng nghi ngờ cô là tại cô do thái hậu tuyển chọn, và cô có thể lên đến chức Quý Phi cũng do có thái hậu bao bọc. Cái chức Quý Phi này do hoàng thượng sắc phong, nhưng hoàng thượng tuân ý chỉ thái hậu. Mà khi ấy cô không thể không quay sang hướng y, không chỉ vì y là hoàng thượng, mà là vì y đã nắm điểm yếu của cô.

Y lâm hạnh cô trong vườn hoa, nếu việc này bị lộ, thái hậu dù không phạt nặng cô thì cũng sẽ bỏ rơi cô. Cô đã vào bước đường cùng, không thể không đổi hướng làm việc cho y, dụ thái hậu vào cục, mượn tay bà ấy trừ khử bè cánh sau cùng của bà – Ninh Hoa Phu Nhân. Một mũi tên trúng hai con nhạn, khiến Lâm Tuyết Thanh nổi trội lúc ấy cũng chịu vạ lây, trực tiếp xoay đầu mũi tên của cha con họ sang nhà Nguyễn! Mượn việc thăng vị cho Tuyết Thanh, triệt để kéo nhà họ Lâm về phía y, trừ khử Nguyễn Đan Thanh – đầu sỏ nhà Nguyễn. Vì thế thái hậu buộc phải thoái ẩn, không dò hỏi việc hậu cung. Tiếp đó tự tung tự tác chỉnh lý hậu cung, trừ khử dần dần tất cả những kẻ không nghe theo, không biết quy tắc, khiến gia tộc của họ chỉ biết tận tâm làm việc cho hoàng thượng, không còn dám mượn hậu cung để vu lợi. Đồng thời hành động này cũng xoa dịu một số quần thần bậc trung, thể hiện rằng đương kim thánh thượng không phải kẻ không biết đạo lý, không vì nữ sắc mà tôn phong gia tộc.

Từng sự kiện, họ đều phối hợp rất ăn ý, và đồng thời cô cũng hơi mơ hồ: nhịp bước rất đều, suy nghĩ cũng giống nhau, nhưng không tính chuyện mưu lược, có những điểm cô lại nhìn không thấu. Sau đó những biểu hiện trong ánh mắt y khiến cô hiểu được đôi chút, nhưng đôi chút này lại là thứ cô chưa bao giờ tiếp xúc, chưa bao giờ nghĩ đến, thậm chí chưa bao giờ tin tưởng.

6

Cũng không biết tại sao, dường như bởi vì rời khỏi cung, y ngày càng bộc lộ rõ rệt, càng rõ rệt, cô lại càng sợ hãi, niềm vui vì có được danh tiếng cùng nổi lo lắng không tên cứ đan xen lẫn nhau, khiến cô ngày càng trở nên băn khoăn.

Lớp thuốc mát rượi đắp trên người rất dễ chịu, cô vừa nghĩ vẫn vơ vừa tiện miệng hỏi: “Sao mấy hôm nay không thấy Thường Phúc? ” Tú Linh nghe cô hỏi, vừa khẽ quạt vừa đáp: “Bẩm nương nương, mấy hôm nay hắn ở trong chuồng ngựa. ” Trước đó vì hắn vứt bỏ Quý Phi trong núi, khiến hoàng thượng tức giận, đánh 20 hèo rồi quẳng vào chuồng ngựa chịu phạt, nên Phi Tâm không nhắc cô cũng không nói, coi như không có con người này! Lúc nãy Thường Phúc thừa lúc không người, vào trong vườn cản đường Tú Linh, nước mắt giọt ngắn giọt dài van nài cô giúp hắn nhắc vài lời với nương nương.

Dẫu sao Tú Linh cũng cùng hắn chung sống nhiều năm, một người điều khiển việc bên trong Cúc Tuệ Cung, một kẻ lo việc bên ngoài, lại thấy hắn mặt mày rũ rượi, bỗng chốc hơi mềm lòng, đang tính nghĩ cớ nhắc một câu, để Quý Phi xin hoàng thượng một ân điển. Nhưng thấy Phi Tâm nhắm mắt dưỡng thầm, cũng không tiện mở lời, ngờ đâu Phi Tâm tự nhớ đến và hỏi han, cô bèn thừa dịp nói ngay. Tú Linh khẽ vẫy quạt: “Nương nương, cái tên Thường Phúc vô tích sự này đúng là đáng ghét, đáng chịu đòn roi. Nhưng nương nương tổng cộng chỉ dẫn theo vài người, tới lúc sai vặt cũng cần không ít người, hay cứ tạm treo đó để hắn về hầu hạ, khi nào hồi cung thì xử lý hắn sau, xem hắn có rút bài học được chưa!”

Phi Tâm nghe xong khẽ ừ một tiếng, vẫn nói với giọng chậm rãi như trước giờ: “Ngươi sai người gọi hắn về là được rồi.”

“Ban đầu do hoàng thượng ném hắn đi, nay nương nương lại đưa hắn về, chẳng phải là sẽ khiến hoàng thượng mất thể diện? Theo ý nô tài, xin một tiếng với hoàng thượng vẫn hơn. ” Tú Linh thận trọng nói. Lúc đó hoàng thượng nổi cơn tam bành, thấy Thường Phúc là điên tiết, đá hắn một phát ra xa 8 trượng, nếu không nể mặt hắn là người của Quý Phi thì e sớm cho một đao kết liễu. Hoàng thượng đày hắn đi, dẫu nương nương muốn thả thì cũng phải xin hoàng thượng trước. Bây giờ nương nương bệnh đến hồ đồ rồi, ngay cả điều này cũng quên?

Phi Tâm mỉm cười, hơi nheo mắt nhìn vẻ mặt Tú Linh: “Ngươi theo bổn cung bao nhiêu năm nay, sớm nên biết rằng bổn cung tuyệt đối không làm những điều vượt quy cũ. Thường Phúc báo tin cứu giá, có công không lỗi. Huống chi hôm đó là do bổn cung sai hắn đi, hoàng thượng tự khắc hiểu rõ. Thường Phúc chỉ là tên nô tài, tình cảnh hôm ấy, hắn chỉ biết tuân mệnh hành sự. Hoàng thượng chẳng qua nhất thời tức giận, nay mọi việc đã qua, tất cả đều kinh hãi nhưng bình an vô sự. Nỗi giận lúc đó đã trút, theo ý bổn cung, chuyện nhỏ nhặt như vậy hoàng thượng chắc cũng quên khuấy đi mất. Cớ sao lại phải nhắc chuyện cũ, ngươi len lén đưa người về là được.”

Tú Linh nghe thế bèn gật đầu, trông thấy thuốc cũng gần xong, nhẹ nhàng lấy sạch lớp thuốc, hầu hạ Phi Tâm tắm táp. Lúc đó đang giữa trưa, Tú Linh để Phi Tâm nghỉ ngơi, dặn dò cung nữ ngoài rèm cẩn thận hầu hạ, bản thân len lén đi nhận người về.

Phi Tâm cũng không ngủ được, kể từ ngày 24 cô tỉnh dậy, liên tục 7-8 hôm chẳng đi đâu, chỉ tịnh dưỡng không màng công việc. Ve sầu râm ran ngoài kia, đã vào tháng 8, Hoài An gần đây mưa đã giảm dần, thời tiết oi ả. Khu vườn này mô phỏng kiến trúc phương bắc, nhưng lại chế tạo phù hợp phong cảnh miền nam. Điện các rất cao và rộng, đi theo phong cách phương bắc, bốn bề bằng phẳng, nhưng mái ngói lại thiết kế đường dẫn nước. Dưới mặt đất lắp nhiều mương rãnh nhằm dẫn nước mùa mưa.

Khi vào vườn, do bệnh tình nghiêm trọng, Vân Hi đưa cô về thẳng nơi ở của y. Nơi này cũng thế, đã trình trước sơ đồ cho An Cư phủ sắp xếp, tiếp thu bài học lần trước ở Giang Đô, ban đầu An Cư Phủ vốn sắp cho Phi Tâm ở nơi cách hoàng thượng không xa, hai tòa viện lớn về cơ bản dính liền nhau. Nhưng Vân Hi chê chính giữa cách một vườn nhỏ đi lại không tiện nên đã kéo cô vào ở giữa này.

Mấy hôm nay Vân Hi thực sự rất bận rộn, sau ngày 20 tháng 7, y chỉ gặp sơ các quan địa phương, chiếu lệ ban thưởng cho Lạc Chính Mịch và một số đô đốc công trình sông nước, không đi xa. Mấy hôm nay mới bắt đầu tuần tra xung quanh, đi về phía nam, hộ giá khá nhiều, ngoại trừ triều thần cùng đến lúc đó, các thân quý địa phương các tỉnh phía nam cũng tiếp giá.

Nhưng bọn người này Vân Hi không dẫn theo hết, một vài người cho về địa phương nhưng một số thì theo từ phía nam đến Hoài An. Quảng Thành Vương là huynh đệ chú bác với tiên đế, phụ thân Quảng Thành Vương có công ủng hộ lập tiên đế, nên đến đời con của ông cũng kế thừa tước hiệu Thành Vương. Chính phi của ông ta chính là đại tỷ của đương kim thái hậu Nguyễn Tinh Hoa, lần thánh thượng nam hạ này, ông vốn phải tiếp giá, còn thái hậu cũng hoan hỉ vì muốn gặp người thân. Hoàng thương xét thấy ông đi xa, sức khỏe trước giờ không tốt, lại thêm tuổi tác cũng cao, rất chu đáo với ông, không cần ông phải vội đến. Vì thế ông chỉ sai con trai trưởng đến Hoài An tiếp giá từ sớm, sau đó bản thân đưa vương phi đến sau.

Vài ngày trước Quảng Thành Vương đã đến, hoàng thượng bèn thiết yến đãi thân quý cùng triều thần, đặc chuẩn Thành Vương cùng Thành Vương Phi vào trong viện, tiện để vương phi đoàn tụ cùng thái hậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.