Thái hậu Nguyễn Tinh Hoa đang khoác áo bào cánh hạc, trong tay cầm một món
đồ được sơn màu vàng ngồi trên tháp trong buồn sưởi. Qua ngày mồng tám
tháng chạp, hơn nữa lại vừa qua hai trận tuyết, hai ngày này vô cùng
lạnh, gió rít gào rét thấu xương, thái hậu cũng càng lười hoạt động.
Trên người bà phủ tấm chăn, hai cung nữ đang giúp bà xoa chân. Mạc Thành Dũng đứng ở bên tháp, nói giọng thì thầm. Tinh Hoa nửa hí mắt cũng
không nói, nghiêng người đưa tay đến gần lò sưởi.
“Mấy lời này đã truyền đến đâu rồi?” Nhất thời nghe Mạc Thành Dũng nói xong, Tinh Hoa bình tĩnh một hồi mới miễn cưỡng động đậy. Mạc Thành Dũng vừa
thấy, vội vàng đưa tay đỡ, lấy đệm dày cho bà dựa vào, ra hiệu cho nô
tài bưng trà lại đây. Hắn hầu hạ Tinh Hoa hai mươi năm, hiểu rất rõ thói quen của Tinh Hoa.
Tinh Hoa ngồi thẳng, hơi cong đầu gối cau mày lại: “Nay ai gia không còn
nhanh nhẹn, nhưng mặc dù thế cũng không thể để bên dưới rối loạn quy củ
lễ phép như vậy!”
Mạc Thành Dũng trong lòng hiểu được, vội vàng gật đầu nói: “Uông công công
gần đây vẫn bận hầu hạ hoàng thượng, có lẽ cũng không bận tâm đám nô tài này. Khiển trách nô tài được mấy câu? Đỡ phải đến cuối năm lại nghị
luận ầm ĩ rồi truyền ra ngoài?”
Tinh Hoa xì một tiếng: “Ai gia biết không nên thổi luồng gió này, Cúc Tuệ
Cung hiện giờ độc sủng, xem thường nhất đương nhiên là mấy người lúc
trước không được việc kia. Mấy tháng này, nàng ta ngoài sáng thật thà,
trong tối thì động tay đổi người, nhưng thật ra là muốn chiêu mộ nô tài? Thủ đoạn lúc trước của Phi Tâm, nàng ta lúc này mới quay đầu học hỏi!”
Mấy ngày nay trong cung loan truyền, nói vị Mỹ Nhân chết hôm sinh nhật kia, đúng là mở đường cho nô tài xóa cung tịch chạy thoát! Mà người giúp
Trương Mỹ Nhân chính là Lạc Chính Phi Tâm như mặt trời ban trưa.
Đối với mấy cơn sóng lớn trong cung này, Tinh Hoa rành rẽ nhất, phần nhiều
là do tranh thủ tình cảm. Sắp tới cuối năm, Phi Tâm lại mang long thai,
Tinh Hoa cần gì phải ôm lấy việc này tìm vận đen? Đừng nói Trương Mỹ
Nhân bé nhỏ không đáng kể mà không làm to chuyện. Huống chi, Tinh Hoa
nay làm sao lại đi làm công cụ tranh thủ tình cảm cho bất kỳ kẻ nào?
Mới vừa rồi Mạc Thành Dũng nói vậy, Tinh Hoa đã hiểu rõ, nô tài trong cung, ai lại không biết nói bậy tùy tiện thì sẽ rơi đầu ? Nếu không có chủ tử làm chỗ dựa, tin đồn này làm sao có thể rơi vào tay Thọ Xuân Cung? Tin
này vừa nghe thì đúng là rất kinh người, nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút
thì không nén nổi cân nhắc đắn đo.
Mọi việc luôn luôn có nguyên nhân có động cơ, nếu nói Phi Tâm kết thù tranh thủ tình cảm với người khác, ngầm tính kế đuổi hết cũng xem như là một
lý do. Nhưng lúc này, nàng là người độc sủng trong hậu cung. Hoàng
thượng nay trong mắt lại khó chứa người khác, hơn nữa nàng lại mang long thai, chư cung đều thấp ba phần ở trước mặt nàng. Nói cách khác, chư
cung lúc này căn bản không xứng là đối thủ của nàng. Nàng cần gì phải
làm như tám trăm năm chưa gặp hoàng thượng, một mặt lại gây khó dễ cho
cung nhân? Làm việc lúc nào cũng phải kiếm lợi tránh hại, nếu Phi Tâm
thật sự dám làm chuyện như vậy, vậy chẳng phải là trăm hại mà không lợi? Mạo hiểm đuổi những nữ nhân hoàng thượng không định gặp, thậm chí còn
không nhớ nổi đối với nàng có ích lợi gì? Hoàn toàn chính là vô căn cứ!
Trong cung luôn có thị phi, Tinh Hoa cũng không quan tâm đến mấy lời nói bóng nói gió. Chẳng qua là sắp đến cuối năm, là thời điểm cả nước cùng vui.
Hoàng thượng này một năm khó có khi nhàn hạ, thời điểm cuối năm lại bận
rộn không thôi. Hoàng thượng vô cùng quý trọng Quý Phi, mấy lời nói vô
căn cứ ở hậu cung chẳng phải là làm cho hoàng thượng khó chịu?
Cái gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ai cũng có số mệnh. Trong cung
lên xuống là chuyện bình thường. Nếu không thể thích ứng ở đây mà bị cô
lập, cho dù giãy giụa cũng vô dụng.
Mạc Thành Dũng thấy sắc mặt của Tinh Hoa, nhìn tay Tinh Hoa khẽ run. Hắn
hiểu ý, đưa tay gọi hai cung nữ lui ra rồi khom người thấp giọng nói:
“Không bằng nô tài tìm một cơ hội nói một tiếng với Uông Thành Hải? Đỡ
phải loan truyền nghị luận ầm ĩ. Nhưng thật ra không được hay.”
“Hừ! Chủ tử trong cung phao tin đồn, Đức Phi kia không có năng lực chấp
chưởng hậu cung. Ai gia sao lại mặc kệ?” Tinh Hoa cười lạnh một tiếng.
“Truyền lời của ai gia. Vạn thọ sắp tới, lại đến cuối năm, lúc này cả
nước vui mừng. Thật không muốn lại trách phạt người. Địa vị Trương Mỹ
Nhân dù có thấp thì cũng là chủ tử. Nàng qua đời cũng có bằng cớ. Giấy
trắng mực đen ghi lại trong sổ. Nay trong nhà đã nhận trợ cấp, cũng đã
đưa linh cữu. Lại truyền mấy lời hồ đồ vấy bẩn thanh danh chủ tử, cứ
theo lệ mà xử. Một chút cũng không nể mặt! Các cung cũng biết quy củ.
Còn bỏ mặc nô tài nói xằng nói bậy nữa thì chủ tử cũng phải chịu trách
nhiệm!”
Mạc Thành Dũng gật đầu nói: “Nô tài tuân chỉ!” Nói xong, hắn liền khom
người lui ra ngoài truyền lời. Tinh Hoa tựa vào trên đệm hơi hơi ra một
hơi. Phi Tâm nay trở nên loạn trí, nhưng loạn trí cũng không phải ngu
ngốc. Nàng ở trong cung gần sáu năm, sao lại không biết nặng nhẹ? Hơn
nửa năm nay Phi Tâm cũng không quan tâm đến chuyện gì. Tất nhiên là thời gian nàng sung sướng. Hơn nửa năm nay ở chung với Tinh Hoa càng thêm
thân thiết. Tinh Hoa thỉnh thoảng cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt
tình hiếu thuận của tiểu bối bên cạnh. Nhân sinh trên đời, cần gì quá
mức so đo?
Hoàng thượng và Quý Phi có khi cũng đến Thọ Xuân Cung tán gẫu với bà. Có khi
mang đứa trẻ đến chơi đùa vô cùng ấm áp, nhưng thật ra có loại không khí cả nhà đoàn viên hòa thuận. Hoàng thượng từ nhỏ lớn lên ở trong cung.
Tiên đế ít quan tâm đến hắn nhất. Trong cung đình, bởi vì có quân thần ở đằng trước, phụ tử chỉ là thứ yếu. Tiên đế con cháu không ít. Người
người cũng đều bộc lộ tài năng. Hoàng thượng từ nhỏ kính cẩn nghe theo,
cần mẫn hiếu thuận, nhưng lại thiếu ôn hòa. Mà gần đây thật ra lại càng
ôn hòa. Trong mắt cũng ít tức giận quỷ quyệt, mà càng thêm chút cởi mở
nhẹ nhàng. Có khi ngay cả Tinh Hoa nhìn thấy cũng hoảng hốt.
Quý Phi nay mang thai, đứa bé trong bụng hoàng thượng mong chờ nhất. Hoàng
thượng đúng là thời gian này không lâm hạnh bất kỳ cung phòng nào. Hậu
cung hoa cỏ vô số, xinh đẹp rất nhiều. Vốn là hoàng thượng tìm chỗ an
tĩnh, nhưng chỉ có một góc nho nhỏ có thể thỏa mãn hắn.
Từ khi Quý Phi mang thai, sớ thỉnh cầu lập hậu trên triều cũng càng ngày
càng nhiều, Quý Phi có lẽ là cái đích mọi người cùng hướng tới! Tội gì
còn muốn câu thúc, không hoàn thành tâm nguyện của hoàng thượng chứ?
×××××××××××××××××
Đến tiết vạn thọ, cả nước cùng vui, trong cung giăng đèn kết hoa múa lửa
rồng, kinh thành long nghi tuần giá, cả nơi bái sơn cầu phúc. Đức Phi
Lâm Tuyết Thanh lần trước ngã bệnh, cứ thế đại yến tiết vạn thọ, cuối
năm cùng với giao thừa đều là Tĩnh Hoa Phu Nhân giám sát nội phủ Ti
chưởng cục cùng giải quyết lo liệu. Thái hậu trước kia cảm thấy Tĩnh Hoa Phu Nhân là kẻ dối trá không thể quản chuyện, nay thấy Tĩnh Hoa Phu
Nhân đâu vào đấy, quy củ không loạn, cũng rõ ràng hiểu ra.
Sau lúc khen thưởng Tĩnh Hoa Mạt thị, nàng cũng không ôm hết công, thản
nhiên nói cho thái hậu, là Quý Phi đem một số kinh nghiệm chuẩn bị tiết
vạn thọ mấy năm trước viết ra, một số thì còn nhớ rõ, một số còn lại là
cần nhờ đến Tú Linh Thường Phúc bên cạnh chỉ điểm. Như thế, mới trợ giúp Tĩnh Hoa một tay, may mắn mà không thấy hổ thẹn.
Thái hậu nghe xong thì trong lòng hết sức cao hứng, hậu cung như thế mới là
tốt nhất. Quý Phi sủng mà không kiêu, còn biết hợp tác. Tĩnh Hoa có thể
an tâm, cũng không ghen tị. Hai người hỗ trợ lẫn nhau mới sống yên bình.
Mấy ngày nữa chính là giao thừa, tối hôm nay lại nổi lên một trận tuyết
lớn, bay lả tả suốt đêm, ngày kế toàn bộ cấm cung Hằng Vĩnh đều là một
tầng trắng bạt. Cung phòng trăm năm này, thời gian càng lâu thì càng mới mẻ!
Trên triều trên cơ bản là không có chuyện gì. Các nơi đều chuẩn bị mừng năm
mới, cũng là lúc náo nhiệt nhất, thanh nhàn nhất trong năm. Gần đây Vân
Hi mỗi ngày đến Thọ Xuân Cung thăm thái hậu, có khi cùng Phi Tâm lại
đây, cùng thái hậu nói chuyện phiếm chơi cờ. Thời tiết rét lạnh, thân
mình Phi Tâm cũng càng không tiện, liền bớt ra ngoài đi dạo. Ngoại trừ
tới hỏi thăm thái hậu thì cũng hiếm khi ra ngoài.
Tinh Hoa đang ngồi trong buồng sưởi, mặc áo cáo lông đỏ, trong lòng ôm lò
sưởi tay, cân vạt hoa xanh điểm vàng. Nay bà chuyện gì cũng muốn quản,
trải qua đấu tranh mưa gió, đối với bà mà nói đều là những hồi ức đã
qua. Chỉ đợi hưởng phúc vài năm cũng không sao!
“Ninh Hoa Phu Nhân cũng không tốt, tuổi trẻ lại khinh suất như thế. Có lẽ
cũng là ai gia nhìn lầm nàng!” Thái hậu khẽ thở dài một tiếng, “Hai ngày này Phi Tâm thật ra có đi thăm nàng, hoàng thượng rảnh rỗi cũng đi thăm một chút!”
“Không phải nhi thần không thăm, là nàng ta không muốn gặp nhi thần.” Vân Hi
ngồi ở bên cạnh thái hậu, trường bào tử kim viền lông chồn đen. Một năm
này trong triều triển khai chính sách mới, làm cho mắt hắn càng sâu thăm thẳm, góc cạnh rõ ràng, che giấu đi tính trẻ con, lại tăng thêm hoa mỹ.
“Nàng ta cũng không muốn gặp ai gia, nữ nhi nhà mình cũng không hỏi đến. Năm
đó là ai gia muốn hại đứa nhỏ này!” Thái hậu nói xong, có chút chua xót.
Vân Hi hơi nghiêng đầu khuyên nhủ: “Mẫu hậu cũng không nhất định phải khổ
sở như vậy, chuyện năm đó không cần nhắc lại. Là nàng ta không muốn ra
ngoài, tùy nàng ta vậy. Nay nhi thần cũng không muốn cái gì, chỉ cần
thiên hạ thái bình, thái hậu mạnh khỏe là được.” Vẻ mặt hắn lẳng lặng mà thản nhiên, giọng nói bình thường.
Thái hậu nghe xong gật gật đầu, buông tiếng thở dài nói: “Việc này không đề
cập tới cũng được, đúng rồi, lần trước sổ sách các nơi đều đã đưa tới.
Lần này cứ theo ý của con, con xem thử đi. Tháng giêng thừa dịp rảnh
rỗi, nếu có chuyện gì cũng có thể triệu vào trước dạy một chút quy củ.”
Vân Hi nghe xong thì giương môi cười, phất tay áo nói: “Mấy ngay nay nhi
thần đã xem rồi, ngay cả thế tử của Đông Lâm Vương năm nay đã mười sáu,
năm nay cũng nên chỉ hôn cho nó. Thế tử của Quảng Thành Vương không kém
nhi thần bao nhiêu, bên trong phủ lại chỉ có vài người, vẫn chưa chính
thức lấy vợ. Hơn nữa Vũ Dương Hầu, Tăng Quảng Hầu cũng không còn trẻ,
cũng nên có hôn phối. Hoặc là một số con cháu cùng tộc cũng không còn
nhỏ. Mấy lần tuyển tú trước thật ra đều xem nhẹ bọn họ!”
Thái hậu nghe xong, trong lòng sợ hãi, Vân Hi nhíu mày, nói tiếp: “Nay nhi
thần tâm không ở đây, không bằng đầu xuân sang năm đưa hết cho bọn họ.
Con cháu chư vương hầu, người thích hợp không hề thiếu. Thật không cần
sau này kéo hết vào trong cung, khiến cho nhi thần phiền não.”
Thái hậu dường như có chút không thể tin được, nhìn vẻ mặt của hắn mà giật mình: “Một người con cũng không nhìn?”
Vân Hi nghe xong nhoẻn miệng cười: “Con cháu chư vương cũng là một dòng Sở
thị, quan hệ thông gia như thế cũng sẽ củng cố hoàng tộc. Cũng không
nhất định vào hậu cung! Cần gì đưa một đống vào đây ngày ngày rơi lệ? Về phần dư ra, nhìn thuận mắt thì nhậm chức vài năm. Nhi thần tự biết con
nối dõi là quan trọng, nhưng không quý ở số nhiều, hơn nữa còn không
phải có Phi Tâm đó sao? Nàng cũng không phải không thể sinh, trong bụng
đang có một đứa, đến lúc đó nhi thần và nàng lại cho mẫu hậu thêm vài
đứa!”
Thái hậu nghe xong, nhìn Vân Hi một lúc lâu mới kéo tay hắn: “Ai gia ở trong cung nhiều năm như vậy, năm đó lúc ai gia đi theo tiên đế vào đông
cung, cũng may mắn hầu hạ Đức Tông hoàng Đế vài năm, chuyện hậu cung
cũng coi như gặp qua vô số. Nhưng thật không nghĩ tới, con đúng là một
người tình cảm!”