Hoà Tần tuy rằng chỉ nằm trong ngũ tần, nhưng ngũ tần ở trong cung địa vị
cũng không tính là thấp, tang sự cũng không bớt việc, Tuyết Thanh bởi vì tiệc Trung thu hồi tháng tám không thoải mái, buồn bực mà sinh bệnh. Ở
trong cung điều dưỡng mấy ngày, nhưng các phủ mỗi ngày tấu chuyện cũng
không ít, nàng ta cũng khó thật sự nghỉ ngơi thanh tĩnh. Vào tháng bảy
bệnh tình Hoà Tần càng trầm trọng, tháng tám trên cơ bản cũng khó xuống
giường. Kết quả đầu tháng mười thì qua đời, Tuyết Thanh liền giám sát lo liệu tang sự của Hoà Tần. Bên này còn không có thời gian nghỉ ngơi yên
tĩnh thì sinh nhật thái hậu lại sắp tới! Thoáng chốc làm cho nàng ta
chân không chạm đất, bận rộn không thể ngủ ngon!
Về việc này, Phi Tâm rõ ràng nhất. Trong cung nhiều quy củ hơn so với gia
đình bên ngoài, quý phụ trong cung có bao nhiêu? Thái hậu bên Thọ Xuân
Cung với mấy lão thái phi ở cung viện thái phi, tất cả đều là người cũ
của tiên đế, thậm chí là lão hoàng đế.
Hai năm trước một vừa vặn đến vạn thọ của vị lão thái phi. Bởi vì là mẹ
ruột của Hưng Thành Vương, Hưng Thành Vương lại là thúc thúc của hoàng
thượng, còn cai quản tông đường. Phi Tâm ngày đó mới mười tám mười chín
tuổi, nhưng nhân khẩu các cung phòng trong cung bao gồm thân thích đều
nhớ rõ ràng, nội phủ bên kia theo lệ mà sắp xếp, cuối cùng muốn nàng hạ
lệnh, nếu nàng có sai sót thì sau cùng tất cả đều không phải là lỗi của
nàng.
Không riêng gì việc tang lễ khiến nàng bận tâm, trong cung gả công chúa quận
chúa, kể cả liên hôn với Ô Luân ở phương bắc, cùng với thọ lễ của mẫu
thân các vị vương gia ở trong cung. Nàng giám sát nhóm nô tài không
chặt, bằng mặt không bằng lòng, nếu hoàng thượng thái hậu không hỏi thì
không sao, vạn nhất hai vị này ngày nào đó bất thình lình nhớ tới mà
hỏi, cũng không phải là bắt lỗi nàng đi? Nàng gánh một cái hậu cung lớn
như vậy, tiếp nhận mấy năm nay thật sự là không có bất trắc gì to tát.
Nói nàng mấy năm này cúc cung tận tụy, lao tâm khổ trí thật sự là cũng
không quá mức.
Ti chưởng của Cư An Phủ, tam ti lục thượng trong nội cung, nô tài tất cả
lớn nhỏ có vạn người, không thể so với mấy nhà vặt vãnh. Trên có thái
hậu hoàng thượng, dưới có các chưởng sự tổng quản, thống lĩnh nội cung
hoàng hậu cũng được, Quý Phi cũng được. Há chẳng phải chỉ một cái danh
là xong chuyện? Lúc Phi Tâm ở nhà, đi theo đại nương khổ luyện học hỏi
tám năm chăm lo việc nhà. Vậy mà sau khi vào cung còn cảm thấy một chút
sơ sài cũng không thể, huống chi Lâm Tuyết Thanh, ở nhà bất quá cầm kỳ
thư họa thi từ ca phú. Nàng ta học mấy thứ này, làm sủng phi là được
rồi. Nếu để nàng ta xử lý công việc, thật sự là rối rắm muốn bổ đầu nàng ta!
Phi Tâm theo Vân Hi Nam tuần từ tháng năm đến tháng mười một, chủ tử quan
trọng nhất nửa năm không ở trong cung, công phu đã giảm bớt rất nhiều.
Nhưng năm nay không giống vậy, đặc biệt là cuối năm, có thể nói là lộn
xộn rắc rối ngày một tăng lên.
Mấy tháng này Tuyết Thanh xử lý công việc, cái gì cũng lựa ý hùa theo thái
hậu. Nhưng về phương diện khác, nàng ta đối với nô tài Phi Tâm trọng
dụng trước kia ai cũng đều chướng mắt. Đối với những người có ân oán với Cúc Tuệ Cung thì ra sức đề bạt, không qua mấy tháng đã đổi hết người
nội phủ hơn phân nửa! Nhưng nàng ta căn bản không hiểu được cách Phi Tâm bồi dưỡng người ngày trước là thích chạy tiền và dò la tin tức. Nhưng
Phi Tâm hành sự công và tư rõ ràng, nàng xem năng lực đối phương trước,
sau đó mới quyết định có muốn tiến thêm một bước lập quan hệ quyền lợi
hay không. Nói cách khác, những người được nàng cất nhắc giữ quan hệ
thân thiết, tuyệt đối không thể là phế vật.
Mấy tháng này, Phi Tâm biết người trong nội phủ có biến động. Nhưng nàng
cũng không hỏi đến, cũng không bàn luận chuyện này với thái hậu. Hơn nữa nàng hiện giờ nàng đang mang thai, giữ thai là việc hệ trọng. Nàng mỗi
ngày ngoại trừ nói nói cười cười với thái hậu thì chỉ quan tâm cái thai
của mình. Thỉnh thoảng cũng đi vòng quanh các cung, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Kế hoạch này vốn chỉ dùng phương pháp trông có vẻ ôn hòa để giảm bớt oán
phụ trong hậu cung, nếu đồng ý rời đi thì nàng cũng sẵn lòng cho chút
thuận lợi. Hoà Tần là người đầu tiên, địa vị của nàng có vẻ cao, Phi Tâm cũng dùng thời gian mấy tháng mưu tính chu toàn. Người kế tiếp Phi Tâm
định là một nữ nhân hoàn toàn không được sủng ái, thậm chí căn bản chưa
được sủng hạnh. Trước kia Phi Tâm sẵn sàng cho những nữ nhân này có cơ
hội thân cận với hoàng thượng, nhưng bây giờ chỉ muốn cho các nàng một
cơ hội xuất cung, đây là chuyện độ lượng nhất nàng có thể làm.
Nàng ngày ngày đi dạo quanh các cung, không bỏ sót ngóc ngách nào. Do đó
cũng thu thập rất nhiều nô tài, Lâm Tuyết Thanh càng không được lòng
người. Thủ đoạn Tuyết Thanh quản thúc nô tài trên cơ bản là học từ mẫu
thân nàng, nhưng dùng sai chỗ rồi. Mẫu thân nàng ta có thể ở nhà lấy
thúng úp voi là vì có phụ thân nàng ta tán thành. Nhưng nô tài trong
cung, ngươi có thể đánh chửi thậm chí có thể giết, nhưng tuyệt đối không thể tùy hứng.
Nay là tháng mười, bước vào mùa thu, thời tiết vô cùng mát mẻ. Nhưng gần
đây Phi Tâm có biểu hiện thai ghén, ti thiện bên kia mỗi ngày đều chuẩn
bị tiểu táo (*) cho nàng, tặng rất nhiều thuốc bổ, ân cần thăm hỏi nịnh
bợ. Có một số món Phi Tâm căn bản cũng không ăn, nhưng cũng chưa bao giờ để nô tài mất mặt mũi.
(*) tiểu táo: tiêu chuẩn ăn cao nhất
Hai ngày này nàng đột nhiên lại muốn ăn anh đào. Nhưng anh đào mùa hè mới
có, trong cung nay cũng hiếm. Nhưng mỗi ngày nàng đều dầm anh đào để ăn. Hôm nay nàng đang ở trong vườn, bên cạnh hồ sen cho cá ăn. Trước kia
nàng không có nhàn rỗi chơi đùa mấy thứ này. Nay thật cảm thấy, trong
cung có nhiều chỗ chơi rất vui. Chỉ là trước giờ không chú ý tới thôi!
Nàng đang cho cá ăn, bên kia đại tổng quản ti thiện tự mình dẫn vài thái
giám tới, bưng một cái lư nhỏ sang đây, nói mới làm được nếp đào. Nay
Quý Phi ăn món tươi không được, đặc biệt gói lá sen thanh khiết, đưa đến Cúc Tuệ Cung, biết được nương nương không ở đấy thì vội vàng tìm sang
đây cho nếm ngay!
Phi Tâm vừa mới dùng bữa xong, lúc này cũng không có khẩu vị gì. Nhưng thấy Thôi Thành Quảng mang vẻ mặt lấy lòng tươi cười, trong lòng cũng hiểu
được mấy phần. Thôi Thành Quảng lúc trước là nàng một tay đề bạt làm đại tổng quản ti thiện. Sau đó Tuyết Thanh quản lý cũng muốn đổi hắn đi.
Nhưng mấy năm nay hắn làm việc tương đối quy củ, hơn nữa dưới ti thiện
phải có tới năm sáu chục phòng bếp. Hắn quản lý mấy thứ này, bình thường cũng không can thiệp vào việc của các cung, không xảy ra tắc trách gì!
Nhưng Tuyết Thanh mấy tháng qua đã thay đổi mấy người đứng đầu ti tẩm và ti phục. Thôi Thành Quảng thấy nàng ta muốn động tay sang đây, trong
lòng vô cùng sợ hãi, liền thường xuyên đến nịnh bợ Phi Tâm, hy vọng nàng có thể bảo vệ vị trí hiện giờ của hắn!
Nay Tuyết Thanh ngầm ra tay đổi người, thái hậu há lại không biết? Nhưng
thái hậu rõ ràng trợn mắt mặc kệ, mặc cho Tuyết Thanh tự sinh tự diệt.
Hoàng thượng bây giờ không đếm xỉa đến chuyện hậu cung, đại tổng quản
nội phủ Uông Thành Hải bận bịu đi theo hoàng thượng lo rất nhiều chuyện. Tháng năm năm ngoái, Uông Thành Hải uỷ nhiệm chức đại tổng quản Ti
chưởng cục cho Viên Thành Huy. Cách xử sự của người này cũng giống như
Ôn Thành Phương vậy. Người khôn khéo chỉ muốn cầu an. Uông Thành Hải lúc ấy cho hắn thượng vị, trên cơ bản là để hắn làm con rối trước. Lúc
trước Phi Tâm định chờ mình trở về sẽ tìm cơ hội cho Thường Phúc thay
hắn. Nhưng sau đó, bởi vì Phi Tâm xảy ra chuyện, lúc trở ra thì nàng đã
không còn quan tâm chuyện gì nữa. Viên Thành Huy hoàn toàn mặc kệ Lâm
Tuyết Thanh an bài thế nào. Nàng ta muốn bãi chức ai thì tuỳ. Kể từ đó,
các ti chưởng bên dưới cũng không sợ nữa.
“Công công có lòng, nay công công trông coi việc ăn uống hàng ngày của các
cung, còn đặc biệt quan tâm đến bổn cung, thật là vất vả.” Phi Tâm lười
biếng ngồi trên ghế mềm, vung đồ ăn cho cá trong tay ra. Thấy Thường
Phúc bưng tới món gì đó, nàng cười nhạt một tiếng, “Cứ để đó đi!” Thường Phúc vừa nghe xong, gật gật đầu giao cho thái giám bên cạnh, quay đầu
lại nhìn Thôi Thành Quảng còn bất động, cong mắt nói: “Thôi tổng quản
bên kia cũng có việc, sao hôm nay lại có hứng thú sang đây?”
Phi Tâm chỉ nhìn hồ nước, cũng không nhìn về phía hắn. Thường Phúc chế
nhạo, Thôi Thành Quảng ngượng ngùng cười nhỏ giọng nói: “Có bận rộn mấy
cũng không bằng Thường công công đâu, mấy cái bếp lò làm sao so được với nhiều việc ở Cúc Tuệ Cung? Không bằng công công giúp hỏi nương nương
một chút, gần đây có vừa ý gì không để cho nhóm nô tài đưa tới.”
“Ngươi không có lỗ tai hả? Không nghe chủ tử nói không muốn ăn sao? Gần đây
chủ tử không có khẩu vị, toàn thân ngươi khói lửa đừng có đến gần chủ
tử! Có chuyện gì, trở về nói với chủ tử nhà ngươi không được sao?”
Thường Phúc kéo hắn lại, hạ giọng nói. Thôi Thành Quảng không giữ chức
gì trong cung, “chủ tử” trong miệng Thường Phúc đương nhiên là người lớn nhất nội phủ Uông Thành Hải.
“Xem ngươi nói kìa, Uông tổng quản là người cao sang, nào có thời gian gặp
nô tài? Viên tổng quản lại không để ý tới, ngươi đáng thương đáng thương quá đi!” Thôi Thành Quảng bày vẻ mặt mướp đắng, “Ngươi thay ta nói ngọt đôi câu là được. Lúc trước nương nương đề bạt, nô tài nào có một ngày
dám quên. Nhưng nay Lai Nhân Cung nắm quyền, cứ mang mạng nô tài ra chơi đùa!”
“Ngươi sao lại thế? Nay chủ tử không muốn quản chuyện, ngươi còn đến kiếm
chuyện? Sao không nhìn sắc mặt người ta? Rõ ràng ở trong cung lâu như
vậy.” Thương Phúc thấp giọng nói, “Ngươi làm tốt, nàng ta làm gì thì
cũng là lỗi của nàng ta. Bên dưới ngươi có mấy chục khố phòng, nay ngươi gánh hết, cuối tháng chỉ có tiệc sinh nhật! Ta phải nói thế nào ngươi
mới hiểu được?”
Thôi Thành Quảng nghe xong thì có phần tỉnh ngộ, vỗ đầu một cái nói: “Đúng
rồi, đều là gần đây mới bị ép chặt! Lăn lộn ít nhất hai mươi năm, hai
năm này mới có chút khởi sắc!”
“Chớ có hồ đồ, ngươi nghĩ ra được cái gì mà qua đây ưỡn ngực?” Thường Phúc
ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Lúc trước nương nương còn khen ngươi biết trù tính, ngươi thật sự là được nương nương nói tốt!”
Thôi Thành Quảng nghe xong, cười mỉa khom người, nhẹ giọng nói: “Vậy nô tài đi trước?”
Thường Phúc vẩy phất trần cho hắn đi, hắn dập đầu xa xa rồi dẫn người lui
xuống. Một hồi Thường Phúc tiến tới, Phi Tâm liếc hắn một cái. Tú Linh
nhìn Thường Phúc nói: “Thôi Thành Quảng mấy ngày nay cứ mượn chuyện tặng đồ mà sang đây, để người ta nhìn thấy không hay. Hiện giờ chủ tử muốn
làm chuyện quan trọng hơn, đừng để hắn gây phiền muộn hơn nữa.”
“Đấy, vừa rồi nô tài đuổi hắn đi.” Thường Phúc ghé vào bên cạnh Phi Tâm nhẹ
giọng nói, “Vị kia bên Lai Nhân Cung gần đây vẫn đổi người, Thôi Thành
Quảng lăn lộn nhiều năm ở trong cung cũng bó tay, lại có thể mất chức
tổng quản ti thiện, mấy năm không nhận bổng lộc của tổng quản, trong
lòng rất sợ.”
“Trước kia bổn cung cũng biết, hắn có lòng muốn bấu víu nhưng không có đường
vươn lên. Bất quá bổn cung thấy hắn thật sự có tay nghề, lại đui mù
thích vét mấy món béo bở. Ở ti thiện, hàng năm của quý ngân lượng qua
tay còn cao hơn phần hắn nhận gấp mấy lần. Hắn sao lại vì phần bổng lộc
này mà không muốn bị đuổi chứ!” Phi Tâm khẽ cười, “Nhưng đầu bếp hắn
chọn đều tốt. Đổi tổng quản không quan trọng, nhưng tổng quản mà đổi,
thuộc hạ bên dưới nào không thay? Nay sắp tới tiệc sinh nhật, liên quan
đến nhiều thứ!” Vua nào triều thần nấy, lời này cũng không chỉ riêng cho triều đình.