Cung - Mê Tâm Ký

Chương 1: Q.4 - Chương 1: Vân Hi tiếp nhận cục diện, cẩn thận bài bố




“Thái hậu bây giờ muốn trẫm tiếp tục tra!” Vân Hi đột nhiên ngồi dậy, nàng bị dọa, vừa định mở miệng thì hắn lại nói nhỏ: “Bên ngoài không có người, cho nàng chút thuốc.” Hắn thật sự hối hận vì vừa rồi đã giày vò nàng như vậy, nàng hai ngày nay ăn cơm không ngon, ban ngày lại bị hắn làm loạn như vậy đến gầy yếu. Khi hắn tới đây lại còn uống rượu, hơn nữa lời của nàng làm cho hắn bị kích động, quả thật là rất muốn cái mạng nhỏ của nàng! Trong lòng hắn đau, nhưng ngoài miệng lại thản nhiên, thật không ngờ lại khiến nàng khó chịu như vậy.

Phi Tâm nghe xong thì không nói nữa, hắn vừa gào lên như thế, nếu không phải đuổi hết người lạ ra, chẳng phải đã phá hư chuyện rồi sao? Nàng bây giờ muốn là một chuyện khác, tiếp tục tra? Càng tra thì lỗ hổng càng nhiều, đến lúc đó thái hậu cũng không tin, loại chuyện này phải nhanh chóng giải quyết thì hai bên mới có lợi. Bằng không những gì nàng làm chẳng phải là uổng phí sao? Chết như vậy sao có thể cam tâm?

Vân Hi nhìn bộ dạng suy đi nghĩ lại của nàng thì có chút không nhịn được: “Nếu nàng muốn chết thì cứ nói thẳng ra, ta bóp chết nàng cho gọn! Chụp cái mũ trung thành lên đầu, đi một nước cờ dở, còn bày cái tàn cục này, thật muốn đánh chết nàng!”

Phi Tâm nhìn hắn hít sâu một hơi, cố kiềm chế nước mắt đang trào ra: “Hoàng thượng, chuyện đã đến nước này…”

“Nàng quản ta? Ta mới không thành toàn cho nàng!” Vân Hi rống lên làm nàng rụt cổ lại, mím môi, mặc kệ hắn làm cái gì, chỉ cần hắn và thái hậu có thể tốt đẹp trở lại, nàng dù có chết cũng có thể nhắm mắt. Nay trong lòng hắn đang tức giận, có thể làm càn, nhưng dù sao cũng tốt hơn là kìm nén! Lại nghĩ một chút, thời gian trước đó bọn họ chỉ lo tận hưởng chung sống với nhau, xem nhẹ hoàn cảnh xung quanh. Cứ thế nàng đã trúng một gậy của Lâm Tuyết Thanh, bây giờ cây gậy này lại còn đánh lên đầu hắn. Nàng có thể chờ chết ở đây, nhưng hắn còn phải giúp kẻ đang hấp hối như nàng giãy dụa! Nghĩ như vậy, trong lòng nàng lại cảm thấy vô cùng thống khổ.

Vân Hi đưa tay ôm chầm nàng, cằm đặt trên vai nàng: “Có khi thật sự là hận nàng chết đi được!”

Phi Tâm cảm thấy đầu vai thấm ướt, cũng khóc lên. Hắn chìa tay lau nước mắt của nàng: “Lúc này còn biết khóc? Ngày đó đắc kế không chừng hưng phấn lắm!”

Phi Tâm nghe xong lại càng khóc to hơn, hắn đoán đúng, nhưng không giống như hắn nói, giống như nàng cả đầu đều nghĩ đến chuyện làm một trung thần! Tuy biết là hắn cố ý, nhưng nàng không nhịn được, dứt khoát hung hăng khóc một trận!

Vân Hi thấy nàng khóc đến muốn nghẹn thì bắt đầu co lại. Từ khi nào nàng đã khóc thành như vậy? Khóc không phải vì sợ chết, quả thật so với đám lão già cổ hủ của Văn Hoa Các còn bảo thủ hơn!

“Chiêu này của nàng chính là chụp cái chết lên người mình, đoán chắc thái hậu nhất định sẽ phẫn nộ công tâm.” Vân Hi vặn mặt nàng lại, “Nhưng nàng cũng nên biết, nếu thái hậu giải được khúc mắc, nhất định sẽ báo cho trẫm mà không tự ý xử trí nàng! Nàng căn bản chính là bức trẫm giết nàng, nàng muốn ta tự đoạn tuyệt với trái tim của mình!”

Phi Tâm khóc không còn tự kiềm chế được mình nữa. Nàng không ngừng lắc đầu, đưa tay giữ lấy bả vai hắn. Nàng không nghĩ tới chuyện này. Nàng chính là bởi vì thế cục bức bách. Dù sao cũng chết, không bằng trước khi chết lại làm một chuyện tốt cho hắn! Nếu nàng nghĩ như vậy, làm sao sẽ tàn nhẫn như thế! Tuy nói chúng tình dưới giang sơn đều ném đi cả, muốn làm đại sự phải có tâm địa tàn nhẫn, nhưng nàng hiểu trong lòng hắn muốn tình cảm! Nàng làm sao không muốn bầu bạn với hắn lâu dài trong cung. Một là để thay hắn gánh vác cái hậu cung lộn xộn này. Sự ôn hoà nhất thời sẽ được trả công bằng một đời trong sạch. Nàng không oán trách cũng không hối hận! Nàng không phải đến nước này mà còn bám lấy chữ “trung” kia không buông, mà là đã yêu thì phải suy nghĩ cho hắn! Yêu những gì hắn yêu. Hận những gì hắn hận. Lý tưởng của hắn, nàng nên giúp hắn thành toàn. Chướng ngại của hắn, nàng nên diệt trừ cho hắn!

Hắn đang giữ mặt của nàng, nhìn nước mắt nàng chảy ra, bỗng nhiên nói: “Ta hỏi nàng một câu. Nếu ta nghe theo ý của nàng, nàng sẽ vui mừng hay là thương tâm?”

Nàng nhất thời khóc thút thít nhìn hắn, hồi lâu mới lẩm bẩm: “Lòng trung thành thì có thể an tâm. Còn si tâm thì không cần phải hỏi!”

Hắn nghẹn ngào, gật gật đầu ôm lấy nàng: “Như thế đã đủ rồi!” Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng. “Phi Tâm. Trong cung giữa chốn quyền mưu rất nhiều người có hai mặt. Một mặt là quyền. Một mặt là tình! Nàng chọn cách nhanh chóng nhận tội là nhìn thấu lòng của thái hậu. Bà đau xót cho tình thân nên mới điều tra tỉ mỉ. Nhưng đừng quên. Bà ngoại trừ tình thân còn có một mặt khác. Bà là thái hậu đương triều!”

“Thiếp biết. Cho nên bà sẽ không nói toạc ra. Cho dù hận cũng phải chú ý đến thể diện của hoàng gia. Như thế ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không liên lụy người thân trong nhà!” Phi Tâm nghẹn họng. Nếu bà không phải thái hậu, làm gì phải khổ sở che đậy như thế?

“Cuộc sống trong cung ta rõ ràng nhất. Vì thể diện hoàng thất là thứ yếu, nhưng báo thù cho phụ thân lại càng xếp sau. Chủ yếu là bà không thể tha thứ cho kẻ gian trá!” Vân Hi cười khẽ. “Nàng thừa nhận hai tội. Thứ nhất là lấy phi vị làm cám dỗ, đòi một khoản tiền lớn của Lâm gia, mượn chuyện này mà sắp đặt cho Lâm Tuyết Thanh. Như vậy ở trong mắt thái hậu, tham lam chính là thứ yếu. Mà kiếm chác chuyên quyền chính là chủ yếu. Thứ hai đó là liên kết với ngoại thần, mưu sát trọng thần trong triều. Mà tội này trong mắt hoàng thất càng không thể dung tha. Bất kể người nàng giết là phụ thân của thái hậu, can thiệp triều chính, lung lạc triều thần đều làm lung lay nền tảng quốc gia. Đảo điên triều đình là tội lớn! Làm thái hậu đương triều, báo thù cho phụ thân tính sau, mà giết gian tặc phải để lên hàng đầu!”

Phi Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, hình như có chút tỉnh ngộ. Hắn vuốt lông mày nàng, cười đến vô cùng động lòng người: “Phật nói, thiên địa nhân thần quỷ là năm vị tiên. Mà đánh nhau với năm vị tiên này vui vô cùng! Kỳ thật chúng ta đều là người giống nhau, đều hiểu thái hậu coi đây chính là thẳng thắn. Ta vốn muốn đợi du xuân trở về sẽ tìm một cơ hội để tháo gỡ khúc mắc giữa mẫu tử chúng ta. Bất quá nàng đã muốn làm, tuy là làm một bước hồ đồ, nhưng ta cũng không thể không nhận!”

Hắn nhìn nàng lại muốn rơi lệ, nhất thời xoa mắt nàng: “Ngày đó cho nàng đi đòi tiền, chính là không muốn để cho nàng thuận lợi mọi bề mà thôi.”

Nàng liên tục gật đầu: “Bây giờ sao còn không hiểu được điều này?”

“Trẫm bây giờ tiếp nhận, cái mạng nhỏ của nàng tạm thời yên ổn. Bất quá mấy ngày này nàng chớ có nhàn rỗi, có việc muốn phân phó cho nàng.” Hắn xoa xoa mặt nàng, thu lại thần sắc.

“Nay cáo ốm ở đây, cũng không biết còn có thể làm được chuyện gì nữa?” Phi Tâm ngẩn người.

“Lúc đi săn ở đông uyển được ngâm trong suối nước nóng. Nay cũng không quản phương thuốc dân gian hay bí mật trong hoàng cung gì nữa, dù sao cũng là ngâm trong suối nước nóng, hiệu quả thì tốt, không có hiệu quả thì coi như giết thời gian cũng không sao.” Hắn nói tiếp, “Một hồi dẫn nàng đi coi, lúc đó nàng cứ thử một chút!”

Phi Tâm nhíu mày nhìn hắn cả buổi, bỗng nhiên “oa” một tiếng khóc thê thảm hơn!

×××××××××××××

Ngày hai mươi ba Vân Hi về triều, ngày hai mươi tư trong triều biết được Quý Phi đột nhiên mắc bệnh nặng, thái hậu lúc này mới cấp bách báo tin cho hoàng thượng. Hoàng thượng đối với Quý Phi tình thâm ý trọng, bỏ cả việc du xuân giục ngựa nhanh chóng trở về. Nhất thời chúng thần cũng thổn thức, Quý Phi tùy giá Nam tuần trở về đúng là nở mày nở mặt vô cùng. Kết quả bởi vì mệt nhọc mà đẻ non, thân thể vẫn suy yếu, nay lại nhiễm bệnh nặng, có thể nói hồng nhan bạc mệnh.

Bởi vì Quý Phi bệnh tình trầm trọng, thái hậu vì để cho Quý Phi dưỡng bệnh mà bắt cả hậu cung không thể quấy rầy. Lại đặc biệt để tổng quản Mạc Thành Dũng của Thọ Xuân Cung trợ giúp xử lý Cúc Tuệ Cung, bởi vì Quý Phi sau khi thêm nghi thức thì đãi ngộ ngang với hoàng hậu, thái giám tổng quản và cung nữ chưởng cung, bao gồm các ti chức nô tài ở dưới đều tăng lệ. Nhưng Quý Phi trong cung vẫn không tăng thêm quy chế, nay bệnh nặng, thái hậu liền tăng thêm người, khuếch trương vật dụng, tỏ vẻ ân sủng.

Bởi vì Quý Phi đột nhiên bệnh nặng mà hoàng thượng mỗi ngày đều như pháo đồng, hai mắt đỏ ngầu khiến người ta e ngại. Như thế, gần đây quần thần bớt phóng túng, không dám phiền não hoàng thượng nửa phần. Các bộ đứng đầu cũng xem sắc mặt, tạm thời đình chiến, một mực lo liệu mọi chuyện để thánh tâm nhẹ lòng. Đặc biệt là Lâm Hiếu, chuyện gì cũng tự mình làm nấy, đôn đốc bộ hạ. Nếu không nhìn trước ngó sau sẽ đụng chạm đến các phe phái cũ, vô cùng đáng trách.

Hắn cứ như vậy, các lão thần cứ khư khư bám lấy luật cũ cũng có chút xấu hổ đến toát mồ hôi, tất nhiên là nói cũng nhiều, tự ai làm việc nấy.

Uông Thành Hải ở bên cạnh nhìn thấy đau lòng mà muốn đụng phải tường, nhưng lúc này hắn cũng nhàn rỗi, chuyện của hoàng thượng hắn có vẻ rõ ràng. Cho nên Uông Thành Hải suy nghĩ cặn kẽ một chút, nay muốn trở mình cũng khó như lên trời, tuy có khi trong lòng hoàng thượng nghĩ hắn không lo liệu được, nhưng hắn biết rõ, nếu muốn cho Quý Phi thoát tội rất khó khăn. Nhưng muốn kim thiền thoát xác (1) cũng không phải là không có cách nào!

(1) kim thiền thoát xác: ví với việc dùng mưu trí trốn thoát không kịp phát hiện

Uông Thành Hải cho rằng hoàng thượng không muốn lập tức sử dụng phương pháp này, trước chuẩn bị một chút cũng tốt, Uông Thành Hải là Đại tổng quản của Cư An Phủ, mấy năm nay bản thân và gia đình cũng được hậu hĩnh, bên ngoài có chỗ ở, chỉ là không học theo những Đại thái giám khác nuôi vợ hoặc nhận con trai để sau này tiếp quản mình. Những chuyện này hắn nhìn rất rõ, hắn đã muốn tịnh thân, đời này “cai đầu dài” (2) của hắn đã thắt trên lưng quần của hoàng thượng.

(2) cai đầu dài: ý nói những người đứng đầu lợi dụng chức vụ để thao túng một nơi hay một ngành nghề

Hoàng thượng thì hay rồi, không thiếu được lợi ích của hắn, sau này nếu hắn may mắn chết trước hoàng thượng, tất nhiên sẽ không thể thiếu người thay hắn dẫn đường. Nếu không có cái phúc đó thì vẫn hầu hạ hoàng thượng đến muôn đời, đến lúc đó mưu tính cũng không muộn. Cho nên hắn mới không có tâm tư thu xếp con trai giả gì đó bên ngoài cho hắn thêm bực bội. Vinh hoa phú quý, hắn coi như là hưởng vô số, thái giám được như hắn là đã hết mức, nay hắn chỉ hy vọng hoàng thượng cố gắng chú ý đến thân thể cua mình, đừng có cả ngày lúc nóng lúc lạnh, hoàng thượng vạn vạn tuế, hắn cũng không đi theo lâu dài được.

Cho nên, hắn tự mình huy động mạng giao thiệp của mình ở ngoài cung, hoàng thượng ngồi trên ngôi cửu ngũ, bứt dây động rừng. Nhưng hắn thì tốt hơn nhiều, phía dưới hắn “tam giáo cửu lưu” (3) cái gì cũng không có. Chính hắn cũng không động đậy, đỡ phải bị người ta nắm cán, mượn Trần Hoài Đức xuất cung mang tin tức đến nhà hắn. Cho dù hoàng thượng không cần, hắn phải nghĩ trước.

(3) tam giáo cửu lưu: đủ hạng người, đủ các ngành nghề trong xã hội

Thái hậu ngày hai mươi sáu tháng ba ban ý chỉ, thương cảm cho quan quyến của những quan viên lớn tuổi mà miễn trừ cho một số nữ quyến lớn tuổi cáo mệnh, tránh cho các bà vào cung hầu hạ quá mức mệt nhọc. Trong số này cũng có vợ của Lâm Hiếu, mọi người đều tạ ơn rồi không đề cập tới nữa.

Lâm Hiếu trong lòng hiểu rất rõ, gần đây hắn cũng rất sợ hãi, nhưng lúc ấy thư thái hậu đưa đến quý phủ, hắn không nhận cũng thật sự không còn đường lui. Dù sao cũng không thể huy đi cái đài của nữ nhi mình, càng không thể nói thái hậu làm giả đi?

Bây giờ hoàng thượng đã trở lại, hoàng thượng không triệu kiến, hắn cũng không rõ đôi mẫu tử này có ý gì. Mấy lần cố ý tỏ thái độ nhưng khổ nỗi không có cơ hội, hoàng thượng nay khí không thuận, Lâm Hiếu lại nhiều năm lăn lộn trên chốn quan trường. Năm đó thuộc hạ của Nguyễn Đan Thanh thua thiệt bao nhiêu, làm sao sẽ không tuỳ mặt gửi lời, lúc này nào dám đi sờ đuôi cọp.

Tới hai mươi tám tháng ba, hoàng thượng đột nhiên tuyên Tả Hàm Thanh vào cung, ba mươi tháng ba, Tả Hàm Thanh phụng chỉ điều binh nhập kinh vào thành Tứ Cửu, thoáng chốc khiến cho quan to cả thành đều bàng hoàng. Hoàng thượng không xuất kinh, lại không có sứ thần ngoại quốc tới chơi, dựa vào cái gì mà đột nhiên đề phòng nghiêm ngặt như vậy. Thấy thỉnh thoảng bên trong thành có binh mã chạy qua, hoàn toàn không biết có ý gì!

Tới mùng hai tháng tư, Đại Tư Mã đương nhiệm Đông Lâm Vương Sở Tịnh Hà đột nhiên nói nhà mình có trộm, đã làm mất miếng tử ngọc phật dâng lên hoàng thượng nên dẫn tuỳ tùng đến bố trí ở biệt phủ trong kinh thành, tính cả hai phố nam bắc, trong đó còn có phủ trạch của gia đình Lâm Hiếu.

Thái hậu thấy hoàng thượng như thế, nhất định là muốn tra xét chặt chẽ. Lại thấy nét mặt hiện giờ của hoàng thượng rất doạ người, hơn nữa nghe nói hắn thường xuyên đến Cúc Tuệ Cung, thỉnh thoảng bên trong truyền ra tiếng khóc tiếng mắng, quăng đĩa ném chén dọa người đến cực điểm. Sau lại càng dứt khoát để cho Uông Thành Hải điều tra nô tài của Càn Nguyên Cung, khiến cho Mạc Thành Dũng mỗi ngày sống không bằng chết, hắn sợ hoàng thượng ngày nào đó sẽ trút giận lên người hắn! Thái hậu một bên để cho Mạc Thành Dũng tránh xa một chút, đừng chọc phải hoàng thượng nữa, một bên lại sợ hoàng thượng không kiềm chế được lại đụng đến binh đao. Vân Hi mấy ngày gần đây còn kiên quyết đến thăm thái hậu, cười khẽ an ủi, chỉ cần bà an tâm dưỡng bệnh, những chuyện khác không cần nghĩ nhiều. Việc này càng khiến cho thái hậu vừa khó chịu vừa đau lòng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.