Cưng À, Cưng Chiều Anh Nữa Đi!

Chương 12: Chương 12




Trên trang bìa tạp chí là một người đàn ông mặc bộ tây trang Armani màu xám đậm, cũng không cởi hết áo sơmi mà chỉ mở hai nút trên, mái tóc đen ôm sát hỗn độn lại có hình, gọng kính trên mặt lại làm hắn càng có vẻ lịch sự, nho nhã lại gợi cảm, khóe môi đẹp mắt gợi lên, bộ dáng hăng hái đủ để mê đảo tất cả các cô gái.

Đan Tiểu Phù nhìn chỗ khác, chuyển đến cô gái bên người người đàn ông kia.

Thật tâm mà nói, đó là một mỹ nữ, đứng bên người đàn ông đó giống như ông trời tác hợp cho, mà cô gái kia nhìn người đàn ông rồi cười, tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay người đàn ông, bộ dáng chim nhỏ nép vào người tươi ngọt làm cho người ta hâm mộ số người đàn ông kia thật tốt.

Vương tử cùng công chúa, thật sự là một hình ảnh đẹp.

Lại dời mắt đến lời bình dưới tạp chí ——”Chuyện tốt gần đến” bốn chữ rơi vào đồng tử cô.

“Chậc chậc chậc. . . . . .” Một bàn tay lấy đi tạp chí, trưởng trấn xinh đẹp ngồi xuống đối diện Đan Tiểu Phù, chân dài vén, ngón tay nhỏ nhắn lật tạp chí .

“Công chúa nhà giàu và luật sư nhà danh môn có tình cảm lưu luyến, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hai người cùng học ở trường Havard, tốt nghiệp rồi lại cùng vào làm ở sở sự vụ luật sư , có thể nói phu xướng phụ tùy, theo phỏng vấn, cha mẹ hai bên đã sớm chấp nhận tình cảm của hai ngườinói vậy tương lai không lâu chắc chắn sẽ có một hôn lễ của nhà giàu làm cho người ta không ngừng tán thưởng. . . . . .”

Trưởng trấn ngừng thuật lại, mắt đẹp liếc Đan Tiểu Phù. “Xem ra cậu cũng bị bỏ.”

“Đúng nha, thật làm cho người ta đau lòng!” Đan Tiểu Phù gật đầu, như thường thảnh thơi thưởng thức trà chiều, tâm tình tuyệt không bị ảnh hưởng.

Xem cô khoang khoái như vậy, trưởng trấn không thú vị dẩu môi. “Cậu thật sự không lo hắn ăn vụng?”

“Ăn thì cứ ăn, lo lắng cũng vô dụng, huống chi tớ cũng không hạn chế anh ấy.” Uống ngụm trà Hồng Lĩnh, Đan Tiểu Phù vừa lòng liếm môi, ăn luôn miếng bánh ngọt cuối cùng.

Thấy Đan Tiểu Phù cũng chấp nhận tình hình này, trưởng trấn lắc đầu. “Không biết cậu lên cơn gì, thế mà lại đưa ra loại đề nghị này, hắn có thể ở cùng cô gái khác, mà cậu lại chỉ có thể có hắn, thần kì nhất chính là, cậu có thể ở cùng hắn lâu như vậy.”

Thiện Duẫn vốn không phải là tính cách của Đan Tiểu Phù, cô vốn cho rằng Đan Tiểu Phù chỉ khoái đồ ăn mới, chưa đến một tháng liền ngấy, không ngờ cô ấy lại ngoan ngoãn ở cùng hắn ta gần một năm, hơn nữa trong lúc này, chuyện xấu của Thiệu Duẫn không ngừng truyền đến, nhưng Đan Tiểu Phù lại rất ngoan, liếc người đàn ông khác một cái cũng không.

Điểm này cũng không giống Tiểu Phù đơn độc mà cô quen biết.

“Cậu thật sự hắn vậy sao?”

Cầm lấy khăn giấy lau miệng, Đan Tiểu Phù liếc trưởng trấn một cái. “Không thích sao tớ lại ở cùng anh ấy?” Hỏi gì vô nghĩa?

“Nhưng người này ăn vụng rất nhiều nha!” Điểm này cũng không giống Đan Tiểu Phù, cho tới bây giờ cô cũng không phải loại đàn bà nhân nhượng vì lợi ích chung.

“Đúng nha, ngay cả thanh mai trúc mã cũng có .” Đan Tiểu Phù phụ họa, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cứ bình thản.

Cô bình tĩnh làm trưởng trấn nhíu mày, “Cậu không ăn giấm?”

“Dấm chua ăn ngon sao? Loại này tạp chí Bát Quái này xem là được rồi.” Cô nhún vai, hoàn toàn không thèm để ý.

“Tin tưởng hắn như vậy?” Trưởng trấn không thể tin được nhìn cô, lại nghĩ đến lúc Đan Tiểu Phù ở cùng Thiệu Duẫn. “Tiểu Phù, khuyên cậu ngàn vạn lần đừng quá ngoan ngoãn phục tùng đàn ông.”

Khi bọn họ ở cùng nhau, Đan Tiểu Phù hoàn toàn giống cái như một cô gái nhỏ, rất nghe lời Thiệu Duẫn, lúc ăn cơm, cô sẽ giúp hắn chuẩn bị tốt bát đũa, giúp hắn gắp thức ăn, hoàn toàn coi hắn là Đại Lão Gia mà hầu hạ. Nhưng Thiệu Duẫn lại luôn lạnh nhạt, ngay cả đồ ăn cũng không gắp giúp cô.

Nói thật, quen nhau lâu như vậy, cô chưa từng thấy qua Đan Tiểu Phù đối tốt với đàn ông như thế, điều này không khỏi làm cô lo lắng.

Không phải Thiệu Duẫn không tốt, điều kiện của hắn đương nhiên tốt, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, hắn không yêu Đan Tiểu Phù.

Hắn đối với cô gái nào cũng thân sĩ hữu lễ, dịu dàng mê người như vương tử, chỉ lạnh nhạt với Đan Tiểu Phù, đây là thái độ đối với bạn gái sao?

Nhìn trưởng trấn lo lắng, Đan Tiểu Phù nhếch miệng, “Tớ biết.” Cô biết trưởng trấn đang nghĩ gì, trong mắt bọn họ, cô và Thiệu Duẫn ở cùng nhau luôn luôn là cô chịu uất ức.

Mặc dù ở cùng nhau gần một năm, nhưng bọn họ lại không có nhiều thời gian ở chung, hắn luôn ở Newyork, một, hai tháng mới về nước một lần. Khi về Đài Loan hắn cũng bề bộn nhiều việc, dường như đa số đều là cô đi tìm hắn, mà ngẫu nhiên hắn mới đến trấn nhỏ tìm cô.

Lúc hai người ở cùng nhau, cũng đều là cô nhân nhượng hắn, nghe lời hắn nói, thuận theo như một con cừu nhỏ.

Mà chuyện xấu của hắn không ngừng truyền tới, rõ ràng là vị luật sư, không phải minh tinh điện ảnh, nhưng lại không ba thì năm thấy tin tức của hắn trên mặt báo.

Chỉ có thể nói, người bộ dạng đẹp trai lại nhiều tiền thật sự có khác, về chuyện của hắn, tạp chí Bát Quái viết cũng không so ít hơn minh tinh làm mấy.

Nhưng mà Bát Quái này chỉ nên xem mà thôi, ăn vụng? A! Tên kia sẽ không làm loại chuyện này.

Tuy rằng cô không quản hắn, nhưng người đàn ông kia thực sự rất thích sạch sẽ, nhất là với con gái, hắn chỉ một chọi một, trừ khi chia tay, bằng không hắn sẽ trung thành như một con chó. ( =.=! anh mà nghe thấy chị nói anh thế này là xong à!)

Cô bắt được nguyên tắc này của hắn, người đàn ông kiêu ngạo này là người sẽ không bắt cá hai tay, đàn bà với hắn mà nói cho tới bây giờ đều là một loại huy chương chứng minh sức quyến rũ của hắn, bởi vậy lúc trước cô mới có thể đưa ra đề nghị bất lợi cho mình; nhìn như bất lợi, nhưng cho tới bây giờ cô đều không lo lắng.

Nhưng cùng hắn chung lâu như vậy tương đối làm cô kinh ngạc, gần một năm, nhưng cô chẳng những không biết ngấy, ngược lại hình như càng lúc càng thích hắn . . . . . .

Nghĩ đến người đàn ông nhỏ nhen kỳ lạ kia, Đan Tiểu Phù không khỏi nở nụ cười.

Nhìn Đan Tiểu Phù cười, trấn trưởng chỉ biết là không cứu được, nàng nhịn không được lắc đầu. “Lần đầu tiên thấy cậu đối với đàn ông như vậy, thật sự thích hắn như vậy?”

“Đúng nha!” Thật thích. . . . . . Nghĩ đến hắn, bọn họ hình như đã hơn hai tháng không gặp mặt, thật muốn thấy hắn.

“Vậy hắn thì sao? Thiệu Duẫn có yêu cậu sao?”

“Có . . . . . .” Cô không muốn đi Newyork, ngồi máy bay rất mệt, vậy chỉ có thể chờ hắn về.

“Vậy sinh nhật cậu hắn sẽ về chúc mừng chứ?”

“Không biết . . . . . .” Sinh nhật nha. . . . . .

Thấy cô không yên lòng, trưởng trấn tức giận. “Đan Tiểu Phù! Đừng nói với tớ hắn không biết sinh nhật của cậu!”

Đan Tiểu Phù hoàn hồn, mở to mắt vô tội. “Có khả năng . . . . . .”

Sinh nhật của cô à? Người đàn ông kỳ lạ kia không biết có biết hay không. . . . . .



Năm ngày nữa chính là sinh nhật của cô gái kia.

Không phải hắn đặc biệt nhớ kỹ, chỉ là, lần đó theo thấy chứng minh thư trong ví cô, trí nhớ của hắn lại tốt, không cẩn thận nhớ kỹ sinh nhật của cô.

Nhưng mà nhớ kỹ thì thế nào? Gần đây hắn thật sự rất bận,không có thời gian giúp cô tổ chức sinh nhật, cho nên nếu cô mở miệng yêu cầu, hắn cũng sẽ cự tuyệt.

Được rồi, dù sao cũng quen nhau gần một năm, hắn có thể chuyển phát nhanh quà sinh nhật cho cô.

Nhưng hắn sẽ không chủ động, hắn không muốn để cô biết hắn biết sinh nhật của cô, đương nhiên muốn chính cô mở miệng yêu cầu.

Cho nên, Thiệu Duẫn chờ người nào đó mở miệng.

Ai dè đợi hơn nửa tháng, chỉ còn lại có năm ngày, cô gái kia một chút phản ứng đều không có, tâm tình Thiệu Duẫn liền bắt đầu kém.

“Sắc mặt anh thật khó coi, tâm tình không tốt sao? Ai chọc giận anh hả ?” Chat webcam, Đan Tiểu Phù mở to mắt, quan tâm hỏi.

Chính là em đấy, cô gái này!

“Không có.” Hắn lạnh nhạt đáp lại, cúi đầu xem tư liệu trên tay, không thèm liếc cô gái trên màn hình chat webcam một cái.

“À . . . . .” Đối với thái độ này của hắn, Đan Tiểu Phù đã quen, khi chat webcam, hắn có thể làm chuyện của mình, nhưng nếu cô không chuyên tâm, vừa làm này nọ vừa tán gẫu cùng hắn, hắn sẽ tức giận.

Thật đúng là trẻ con! Nhưng cô vẫn dễ dàng tha thứ tính xấu của hắn, hắn là người đàn ông của cô, cô có thể cưng chiều hắn một chút.

“Nhìn anh có vẻ bề bộn nhiều việc, em không làm phiền anh chứ?” Cô không để ý chuyện tắt chat webcam để hắn làm việc, sau đó chạy về giường ngủ tiếp.

Cô là con cú tiêu chuẩn, bây giờ ở Đài Loan là bảy giờ sáng, đúng giờ ngủ của cô. Người đàn ông này cũng biết, lại gọi cho cô, nói cô rời giường mở thiết bị nghe nhìn.

Được rồi, chịu đựng buồn ngủ, cô ngoan ngoãn mở chat webcam, hắn lại xa cách cô, bày ra gương mặt thúi, cô có làm gì khiến hắn khó chịu sao?

Không đi? Cô rõ ràng rất ngoan.

“Em có thể đi ngủ, không sao.” Lật tư liệu, hắn nhàn nhạt trả lời.

Tốt nhất là không sao, nếu cô đi ngủ thật, người đàn ông này nhất định lại sẽ tức giận.

“Em không mệt.” Nhịn không ngáp, nàng uống vừa hồng trà vừa pha để nâng cao tinh thần, nũng nịu lẩm bẩm. “Hồng Trà uống gần hết rồi.”

Ngón tay lật tư liệu tạm dừng rất nhỏ, người đàn ông không hé răng, trong lòng lại nghĩ ngày mai phải nói thư ký đi mua Hồng Trà kí gửi đến Đài Loan.

“À, đúng rồi, Allen tính cuối năm kết hôn, anh sẽ tham gia chứ?”

“Ừ!” Cô gái này không tính nói cho hắn sinh nhật thật sao? Hay là sinh nhật đã có người ở cùng cô? Là ai? Đàn ông sao?

“Allen nói anh nhất định phải làm phù rể.” Phù dâu đương nhiên là cô !

Hắn không đáp lại, chỉ có tiết lật tài liệu ngày càng lớn.

“Hôn lễ ở trấn nhỏ. . . . . .”

Bốp! Hắn dùng lực ném tư liệu trên tay lên bàn rồi xoay người đưa lưng về phía cô, bực mình gõ bàn phím laptop.

Đan Tiểu Phù cắn môi nén cười, tiếp tục nói cho xong, mà tiếng người đàn ông kia gõ bàn phím càng lúc càng lớn tiếng, giống như laptop và hắn có cừu oán vậy.

Được rồi, cô chơi đã.

“Duẫn à, anh có biết sinh nhật của em khi nào không?”

Tiếng gõ bàn phiếm nhất thời biến mất, sống lưng Thiệu Duẫn thẳng tắp, làm bộ như vô tình tiếp tục gõ bàn phím. “Sao anh lại phải biết?”

“Chán ghét, anh không quan tâm em.” Cô hờn dỗi làm nũng.

Thiệu Duẫn hừ nhẹ, chỉ là, khóe miệng lại nhịn không được nhướng lên.

“Sinh nhật người ta là hai mươi tư tháng này, anh có thể về được không?” Nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông, nghĩ cũng biết này người đàn ông này đang thích thầm trong bụng.

Tháng này, tính khí của hắn luôn luôn mưa nắng thất thường, càng gần sinh nhật cô, hắn càng tệ hơn, hôm nay không có việc gì lại đánh thức cô, phát cáu với cô, nhất định là đang tức giận cô không mở miệng.

Vì sao cô lại phải mở miệng? Nếu lúc trước nói với hắn, cô sẽ không có cách nào thưởng thức hắn cáu kỉnh đánh yêu như tháng này !

Hắn giận dỗi thật đáng yêu, rõ ràng để ý cô lại còn giả vờ khốc, mọi người chỉ nhìn thấy lúc bọn họ ở chung, cô ngoan ngoãn phục tùng, lại không biết khi không có người, dường như đều là cô bắt nạt hắn.

Muốn thuần phục bạch mã hoàng tử tôn quý, đương nhiên một bên cho đường, một bên dùng roi, như vậy, vương tử “Kiêu ngạo” mới có thể khăng khăng một mực !

“Gần đây anh bề bộn nhiều việc.” Tháng này hắn cũng không tính về Đài Loan. “Em muốn quà gì, anh có thể kí gửi cho em.”

“Nhưng người ta thầm muốn gặp anh.” Nàng tiếp tục làm nũng, giọng nói càng nhuyễn. “Anh chính là món quà em muốn.”

Lời của cô dường như làm tiêu hết buồn bực tháng này của Thiệu Duẫn, hắn ho nhẹ một tiếng, lạnh nhạt xoay người liếc cô gái chat webcam. “Thế nào? Nhớ anh vậy sao?”

“Ừm, rất nhớ nha!” Cô cười ngọt ngào với hắn, tiếp tục cho kẹo. “Ngày nào người ta cũng rất nhớ anh, anh thì sao? Có nhớ em không?”

“Có gì phải nhớ?” Thiệu Duẫn hừ nhẹ, gương mặt cực lực bày ra vẻ lạnh nhạt, hắn rất bận, sao có thời gian nhớ cô?

Phải ha, mỗi ngày đều chat webcam với cô, có khi cô ngủ quên, trễ giờ mở thiết bị nghe nhìn, hắn còn bày mặt thối cho cô xem.

Người đàn ông trong ngoài bất đồng ! Đan Tiểu Phù cũng không vạch trần hắn, đang chuẩn bị mở miệng, ngoài cửa lại truyền đến chuông điện.

Thiệu Duẫn lập tức nhíu mày, gần tám giờ , lúc này ai đến tìm hắn? Bạn bè của hắn đều biết tám giờ đến mười giờ không được làm phiền hắn, bởi vì đây là thời gian hắn và Đan Tiểu Phù chat webcam, hắn không muốn bất luận kẻ nào tới quấy rầy.

Hôm nay hắn bị chọc giận, biết rõ ở Đài Loan là bảy giờ sáng, cô nhất định còn đang ngủ, nhưng hắn vẫn gọi điện thoại đánh thức.

Hắn khó chịu, cô cũng đừng có mà ngủ! Huống chi cô còn là đầu sỏ gây nên, có thể để cô ngủ, còn hắn tự hờn dỗi sao?

“Em chờ một chút.” Hắn nói với Đan Tiểu Phù, bước tới mở cửa, vừa nhìn người đến liền ngốc ra. “Salsa, sao cậu lại đến đây?”

“Xin lỗi, tớ biết thời gian này từ trước đến nay cậu không muốn người khác quấy rầy, nhưng mà tớ có văn kiện cần nói với cậu một chút.” Nghiêm Vũ Toa áy náy nhìn Thiệu Duẫn, còn nhắc gói to trong tay lên. “Tớ còn mua cà phê cậu thích uống này.”

Thiệu Duẫn mỉm cười, tuy rằng không vui vì có người quấy rầy, nhưng gương mặt vẫn cứ cười, hắn đối với con gái từ trước đến nay luôn ôn hòa, hơn nữa người đến là Nghiêm Vũ Toa – cùng hắn lớn lên, giao tình giữa hai người không thể tính là thường.

“Vào đi!” Hắn lui ra phía sau một bước.

“Đúng rồi, ” Nghiêm Vũ Toa nở nụ cười, đi vào phòng, một bên tò mò hỏi: “Lúc này cậu bận cái gì, vì sao không muốn người. . . . . .”

Nói, dừng lại, bởi vì thấy chat webcam trong phòng khách .

“Xin chào.” Nhìn thấy Nghiêm Vũ Toa, Đan Tiểu Phù trừng mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười ngọt ngào, mở miệng chào hỏi người ta trước.

Khuôn mặt này cô không xa lạ! Chính là cô gái thân mật với Thiệu Duẫn trên tạp chí, thanh mai trúc mã của hắn, công chúa môn đăng hậu đối.

“Xin chào.” Nghiêm Vũ Toa tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn hữu lễ đáp lời, nhưng trong lòng lại nghi hoặc, cô gái này là ai? Lúc này Thiệu Duẫn không muốn người quấy rầy vì chat webcam với cô?

Thiệu Duẫn đến máy tính. “Anh có việc muốn . . . . . .”

“Ừ, em không làm phiền anh nữa.” Đan Tiểu Phù hiền lành mỉm cười, cũng không hỏi nhiều, chủ động tắt chat webcam, màn hình máy tính lập tức biến thành màu đen.

Cứ như vậy? Hơn nữa cũng không hỏi gì?

Nhìn màn hình màu đen, mặt Thiệu Duẫn cũng trầm xuống, tâm tình lại trở nên xấu.

Hắn không tin Đan Tiểu Phù không biết Salsa là ai, về chuyện của hắn, tạp chí viết cũng không ít, còn thường thường ghép hắn với những cô gái khác.

Hắn không có quan hệ gì với những cô gái này, đơn giản là do tạp chí viết loạn, hắn cũng lười đi biện giải, hoặc là, hắn cũng muốn xem Đan Tiểu Phù biết sẽ có phản ứng gì.

Nhưng cái gì cũng không có, cô hoàn toàn không hỏi, hắn còn cố ý nói chuyện tạp chí trước mặt cô, lạnh nhạt nói cho cô biết, chính cô nói ở với cô, hắn có thể kết giao với những cô gái khác.

Mà phản ứng của cô là cười cười, gật đầu nói với hắn: “Đúng rồi!” phản ứng bình thản làm hắn tức giận một lúc.

Mà gần đây tạp chí lại viết chuyện của hắn và Nghiêm Vũ Toa, thanh mai trúc mã là thật, hai nhà giao tình tốt cũng là thật, ít nhất người trong nhà tính cũng thật sự muốn ghép hắn và Nghiêm Vũ Toa thành một đôi.

Hắn tin Đan Tiểu Phù nhất định xem tạp chí, mà bây giờ lại nhìn thấy Nghiêm Vũ Toa xuất hiện tại nhà hắn, cô gái kia không có cảm giác gì sao?

Thiệu Duẫn lạnh mặt, nghĩ đến bộ dáng bình tình của Đan Tiểu Phù vừa rồi, lại dứt khoát tắt chat webcam như vậy, thậm chí còn cười chào hỏi Nghiêm Vũ Toa.

Cô gái kia đang nghĩ cái gì? Không phải cô nói thích hắn sao? Vậy vì sao không ăn giấm, không ghen tị? Vì sao không hỏi?

Càng nghĩ tâm tình hắn càng kém, thật muốn lập tức gọi điện thoại cho cô gái kia.

“A Duẫn?” Gặp Thiệu Duẫn cứ nhìn màn hình không nói chuyện, Nghiêm Vũ Toa nhịn không được mở miệng gọi hắn.

Thiệu Duẫn hoàn hồn, nghĩ đến Nghiêm Vũ Toa còn đây, hắn nhịn xuống lửa giận, gương mặt gợi lên nụ cười nhạt, xoay người nhìn cô. “Xin lỗi, cậu ngồi đi.”

Nghiêm Vũ Toa ngồi lên sofa, nhịn không được mở miệng hỏi: “A Duẫn, tiểu thư vừa rồi là ai vậy?”

“Một người bạn.” Thiệu Duẫn nhàn nhạt nói, chuyện hắn và Đan Tiểu Phù, hắn không nói cho bất kỳ kẻ nào, ngay từ đầu là cảm thấy quan hệ hai người sẽ không duy trì lâ, cho nên cũng không có gì hay để nói ra ; ai dè hắn lại ở cùng cô gần một năm.

Thời gian này ngoài hắn dự kiến, nhưng lại không có cảm giác ngấy, nghĩ vậy, hắn không khỏi nhăn tuấn mi.

“Giao tình hai người hình như không tệ?” Nghiêm Vũ Toa thử hỏi, hai nhà là qua lại, chuyện của cô và Thiệu Duẫn là hai nhà đều đồng ý, đương nhiên cô cũng cảm thấy cô và Thiệu Duẫn sẽ ở cùng nhau —— tuy rằng hai người đều từng kết giao với người khác, nhưng cô tin cuối cùng bọn họ vẫn sẽ ở cùng nhau.

Hơn nữa, cô cảm thấy thời điểm đó gần đến, tuổi của cô cũng đã đến lúc, nên định xuống, mà gần đây Thiệu Duẫn cũng không có bạn gái, tuy có chút chuyện xấu, nhưng cô biết đây đều là chuyện đồn thôi, không phải sự thật.

Cô nghĩ, Thiệu Duẫn hẳn là cũng quyết định, bởi vậy gần đây hai người càng gần nhau, mà hai gia đình thấy vậy cũng đều vui ra mặt.

Nhưng cô không ngờ sẽ nhìn thấy Thiệu Duẫn chat webcam với một cô gái khác, nghĩ hắn còn quy định trong khoảng thời gian này không ai được quấy rầy, là vì cô gái kia sao?

Nghiêm Vũ Toa nổi lên nguy cơ ý thức, cô gái kia là ai?

“Cũng tạm.” Thiệu Duẫn cười, đây là việc tư của hắn, hắn không cần nói cho người ngoài. “Cậu nói tư liệu có vấn đề gì?” Hắn đổi đề tài.

Biết hắn không muốn nói, Nghiêm Vũ Toa cũng không hỏi nữa, đành phải theo lời của hắn, đưa văn kiện trên tay, nói với hắn vài vấn đề.

Thiệu Duẫn cúi đầu nghe, nhưng suy nghĩ lại âm thầm đi xa, nghĩ đến cô gái làm cho người ta nổi giận kia.

Cô nhất định lại chạy về giường ngủ tiếp rồi !

Đáng giận! Hắn chắc chắn sẽ đánh thức cô!



“Đan tiểu thư, sinh nhật vui vẻ!” Trong quán bar, một đám người tụ tập, giơ ly bia chúc mừng nhân vật chính hôm nay.

“Cảm ơn!” Đan Tiểu Phù cụng ly với bọn họ, hào sảng uống xong ly rượu.

“Sảng khoái!” Mọi người vỗ tay, lại giúp cô rót bia.

“Đến đến đến, không có bạn trai cũng không sao, có chúng tớ ở với cậu là tốt rồi.” trưởng trấn cười duyên, ôm lấy vai Đan Tiểu Phù.

Đan Tiểu Phù đẩy cô ra, mắt đẹp liếc bạn bè một vòng, không khỏi cảm thấy buồn cười. “Kỳ lạ, nhìn tớ rất khổ sở hay sao?” Sao bọn họ đều một mặt quan tâm như vậy?

“Tiểu Phù, tớ biết cậu nuốt nước mắt vào bụng.” trưởng trấn vỗ nhẹ vai cô. “Thật là, sinh nhật cậu nha! Tên Thiệu Duẫn kia không xuất hiện thì thôi, ngay cả quà cũng không có, Tiểu Phù, cậu chia tay hắn đi ! Muốn đàn ông tớ sẽ giúp cậu tìm!”

“Đúng nha! Đúng nha!” Mọi người phụ họa.

“Tiểu Phù nha, em có thể đi theo anh!” Một gã vỗ vỗ tay. “Anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với em, coi em như bảo bối vậy.”

“Nhưng bộ dạng anh không được như A Duẫn nhà em.” Đan Tiểu Phù thành thật mở miệng, tiêu chuẩn bề ngoài của cô, trước kia chỉ có hứng với mãnh nam, bây giờ tuy thay đổi khẩu vị, nhưng A Duẫn của cô thật sự là chất lượng tốt, không chỉ bộ dạng xinh xắn, quần áo dáng người cũng làm cho người ta chảy nước miếng.

“À . . . . .” Đám đàn ông vỗ bàn rầm rầm, bị thương ngã xuống đất.

“Tiểu Phù, đàn ông không thể nhìn bề ngoài, rất nông cạn.” trưởng trấn bày ra đại nghĩa, muốn kéo bạn về con đường chính thống, ngàn vạn không cần đem tâm đặt lên người đàn ông không đặt mình trong tim.

“Tớ nhớ cậu từng nói đàn ông xấu xí cũng sẽ ngoại tình, đã ngoại tình như nhau, vì sao không đối xử tốt với hai mắt của mình chút, đương nhiên phải kết giao với soái ca.” Đan Tiểu Phù nhàn nhạt nói xong.

“À. . . . . .” Trưởng trấn nghẹn lời, cuối cùng chỉ có thể cười gượng. “Cụng ly! Cụng ly!”

Đan Tiểu Phù uống rượu, biết bọn họ là muốn chọc cô vui vẻ, nhưng tâm tình của cô không có không tốt, nhưng lại không ai tin.

“Tiểu Phù nha, tớ nói thật, cậu đừng đem cả trái tim đặt lên tên Thiệu Duẫn kia.” Uống vài ly rượu, trưởng trấn thấm thía mở miệng.

“Ừm!” Đan Tiểu Phù chống gò má: không yên lòng đáp lại, ánh mắt nhìn đồng hồ trên tường một chút. Hơn mười một giờ, buổi sáng hôm nay cũng không chat webcam với Thiệu Duẫn, người đàn ông kia phá lệ nói mấy ngày nay bận, không rảnh chat webcam với cô, chờ hắn hết bận sẽ gọi lại chô cô.

Dĩ vãng hắn bận vẫn kiên trì muốn cô rời giường mở thiết bị nghe nhìn, nhưng lần này. . . . . . Mâu quang chuyển nhẹ, cô hơi hơi nhếch môi.

Nhìn đến Đan Tiểu Phù như đi vào cõi thần tiên, trưởng trấn chỉ biết cô gái này lại không nghe thấy lời của cô, tức thời cắn răng một cái. “Được rồi! Như vậy đi, tớ cho phép cậu theo đuổi anh trai tớ!”

“Hả?” Đan Tiểu Phù lập tức hoàn hồn, ánh mắt tỏa sáng, hưng phấn hỏi: “Thật sao? Tớ có thể ra tay với anh cậu?”

Trưởng trấn thật do dự, nhưng không muốn nhìn bạn tốt cứ hãm sâu trong tình yêu không có kết quả, cô vẫn dứt khoát gật đầu.

Nhìn đến trưởng trấn gật đầu, tâm Đan Tiểu Phù nở hoa.

“Vậy. . . . . .”

“Thế nào? Em muốn nói gì? Chia tay anh sao?”

Lời nói lạnh lùng từ cửa quán rượu truyền đến.

Đan Tiểu Phù ngẩng đầu, rõ ràng thấy Thiệu Duẫn đứng ở cửa, gương mặt âm trầm dọa người, mà đôi mắt sau cặp kính lại toát ra lửa giận hừng hực, thẳng tắp đốt cháy cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.