Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 19: Chương 19




“Cái gì kia, chuyện riêng của hai người, tôi tham gia vào không tốt lắm” Trần Nhược Vũ bắt đầu tìm lý do cự tuyệt

“Ai cùng ai nói chuyện riêng?” Âm thanh của Mạnh Cổ rõ ràng không vui

“Đúng mà” Trần Nhược Vũ có chút sợ anh, nhưng cắn răng một cái rồi nói “Là chuyện của anh cùng Tư Tư”

Điện thoại đầu bên kia an tĩnh hai giây

Bên đầu điện thoại kia an tĩnh hai giây.

"Trần Nhược Vũ, cô gần đây sống rất thoải mái, đúng không?"

Lần này đổi lại đến lượt Trần Nhược Vũ an tĩnh hai giây.

"Bác sĩ Mạnh, nghề nghiệp của anh là bác sĩ, không phải ác bá."

"Cám ơn cô nhắc nhở. Nếu cô hiểu tôi sâu sắc như vậy, xin vui lòng nói với bạn của cô rằng hành động của cô ấy chỉ khiến tôi bị quấy rầy chứ không làm cho tôi cảm thấy thoải mái chút nào.

Trần Nhược Vũ thầm than thở trong lòng, gã xấu xa này lúc nào đã lúc nào cảm thấy vui vẻ chưa nhỉ?

"Nói chuyện."

"Tôi đang suy nghĩ."

"Suy nghĩ cái gì? Về tôi sao?"

"Đúng. Trong ấn tượng của tôi bác sĩ Mạnh chưa từng cảm thấy vui vẻ cho nên loại thái độ cùng cảm xúc bình thường này cũng không cần phải nhấn mạnh. Tôi cũng không biết nên nói thế nào với Tư Tư, bác sĩ Mạnh nên tự chuyển lời với cô ấy là tốt nhất.

"Ai nói tôi chưa từng cảm thấy vui vẻ. Lúc tôi nhìn thấy tin nhắn của người nhà, nói muốn mời tôi đi dùng bữa tối ngọt ngào tại nhà hang hoa viên lãng mạn, tôi đúng là cảm thấy rất vui vẻ.”

Trần Nhược Vũ đờ người, hắn còn dám nói, nhắc tới cái này cô lại muốn bốc hỏa."Bác sĩ Mạnh khi vui vẻ sẽ phái ra một mỹ nữ đem người nhà mình đuổi đi sao? A, đúng rồi, nói như vậy , bác sĩ Mạnh thật đúng là thích một nữ nhân giúp mình đi từ chối một nữ nhân khác."

"Cô nói cái gì?" Mạnh Cổ đem thanh âm ép tới mức thấp nhất, bốn chữ này từng chữ từng chữ từ từ thoát ra, nhất thời khiến Trần Nhược Vũ cảm thấy nguy hiểm.

Cô liền không dám cất tiếng.

"Y tá Điền đi xuống giúp tôi nói với cô hiện tại tôi không rảnh, tôi còn không kịp nhìn thấy cái tin nhắn đó."

Hắn không có nhìn làm sao lại sai y tá Điền tới đuổi cô? Hắn không có nhìn y tá Điền làm sao nhìn thấy?

Trần NhượcVũ lại bốc hỏa. Cô cắn cắn môi, không nhịn được châm chọc hắn: "Bác sĩ Mạnh quả thật là một ngày kiếm tỷ bạc, còn cần y tá thân cận giúp anh xử lý điện thoại và tin nhắn."

"Một ngày kiếm tỷ bạc không thể nói, nhưng cần xử lý tình huống bất ngờ thật không ít." Giọng Mạnh Cổ vừa lãnh lại vừa cứng.

"Bác sĩ Mạnh bận rộn, tôi có thể hiểu." Giọng của Trần Nhược Vũ cũng không có gì tốt hơn. Rõ ràng là lỗi sai của hắn, vậy mà hắn còn chảnh.

"Tôi bận thật. Xế chiều hôm đó một cái giá của công trường bị sập nên xảy ra tai nạn. Lúc cô đang chờ tôi ở phía dưới, tôi đang bận suy nghĩ nên xử lý ống thép xuyên qua bụng người công nhân thế nào để giúp anh ta sống sót.”.

Trần Nhược Vũ ngây người. Cô nghe Mạnh Cổ nói tiếp: "Tôi nhìn đồng hồ treo tường, đã qua thời gian hẹn với cô, liền kêu một y tá đi theo y tá Điền nói, xem xem cô có tới hay không, nếu không trên di động có cuộc gọi đến không, để cô ấy nói với cô một tiếng là ta không thể cùng cô đi ăn cơm. Bởi vì Điền y tá biết cô nên tôi nhờ cô ấy giúp việc này cũng không có vấn đề gì đúng không? Hay là cô vẫn cho rằng tôi mặc kệ cô, để cô chờ thì tốt hơn?"

Khí thế của Trần Nhược Vũ tan thành mây khói, chợt cảm thấy chột dạ đau lòng.

Điện thoại hai đầu cũng tĩnh lặng, cuối cùng là cô không nhịn được hỏi: " Tin nhắn này, anh nhìn thấy khi nào?"

"Nửa đêm."

Cô biết, chính là lúc hắn gọi điện thoại tới đây dạy dỗ. Hắn cư nhiên từ xế chiều một mực làm việc đến rạng sáng.

Cô không nhịn được lại hỏi: "Phẫu thuật khi đó thành công không?"

"Thành công."

Trần Nhược Vũ vừa mới thở nhẹ một hơi, lại nghe thanh âm của Mạnh Cổ vừa thấp vừa trầm bồi thêm một câu, "Nhưng hắn ở phòng chăm sóc đặc biệt không sống được quá ngày thứ năm."

Cô an tĩnh lại, cũng không biết trở về nói gì với hắn mới phải.

Một lát sau, cô mới vừa mở miệng nói: "Vậy. . . . . ." Chữ thứ nhất còn chưa nói hết, Mạnh Cổ ở bên kia đã khôi phục biến thân trở thành ác bá tàn bạo.

"Cô nhớ cùng Lương Tư Tư nói rõ ràng. Nếu là cô ấy còn tới phiền tôi, tôi sẽ tìm cô tính sổ."

Cái gì? Hắn nói sao không phân biệt phải trái đạo lý gì hết vậy?

Mặc dù Trần Nhược Vũ lúc này còn có chút khổ sở, nhưng gặp gỡ áp bức luôn luôn phản kháng xuống."Tôi nên nói với cô ấy thế nào? Tôi sẽ không nói."

"Nói thẳng."

Nói thẳng là nói thế nào? Nói cô ấy chớ quấy rầy y tá, bởi vì y tá sẽ quấy rầy hắn, sau đó làm hắn cảm thấy phiền?

"Vậy sao anh không tự mình nói thẳng? Tôi đưa số của cô ấy cho anh. À không, anh có số của cô ấy rồi, anh nên tự mình nói."

"Cô ấy là bạn của cô, tôi nói thẳng sẽ quá là không nể mặt cô."

"Aaaa…. Vậy lúc đó sao anh không cho Lam Lam chuyển lời đến tôi." Làm hại cô ngây ngốc theo đuổi, bị y tá chê cười.

"Lam Lam là bạn gái Doãn Tắc, tôi không quen cô ấy."

“Vậy còn tôi cũng là bạn của Tư Tư thì sao, cũng chính là bạn của bạn, cho nên lại càng không đúng, không có biện pháp giúp anh truyền lời”

"Nói cô như con nhím thì không đúng sao? Theo như cô nói thì Lương Tư Tư chính là bạn của bạn của bạn, với tôi quá không quen rồi, nên không có cách nói nói trực tiếp với cô ta, cho nên, chỉ có thể tìm cô, người hơi quen thuộc một chút chuyển lời”

“Anh mới là Bá vương không nói lí lẽ đó. Tôi mặc kệ” Cô mới không thèm để ý đến chuyện của anh

“Trần Nhược Vũ, em quên giữa chúng ta còn có sổ sách chưa tính sao?”

“Vậy sao? Sổ sách gì?”

“Còn cần tôi đếm từng cái sao? Lúc lạnh lúc nóng, tâm tình bất định, nửa đêm quấy rầy, cúp điện thoại của tôi, thiếu tôi bữa ăn tối, viết tin nhắn vớ vẩn buồn nôn cho tôi, nói láo luyên thuyên, nói muốn đuổi theo tôi, thường tạo ra phiền toái, còn dám đùa giỡn tôi."

Trần Nhược Vũ mắt mở to, miệng há hốc.Đây là người nào thế này? Không cần biết hắn nói có đúng hay không, có thể một hơi nói thành như vậy, này trong lòng chỉ cần một chi tiết nhỏ cũng nhớ rõ ràng à? Anh ghi hận cô nhiều vậy sao? Hay là trí thông minh cao, độ tồn trữ tương đối lớn, không cần cố ý nhớ cũng có thể tự động lưu loát nói ra liền một mạch các lí do?

"Nói đến chuyện theo đuổi tôi, là người đàn ông mà cô theo đuổi, tôi có quyền yêu cầu cô bảo vệ đối tượng mà cô theo đuổi."

"A?" Trần Nhược Vũ lại sững sờ, sao chuyện lại chuyển nhanh như vậy? Còn phải yêu cầu cô bảo vệ đối tượng cô theo đuổi. Là cho cô phải giữ thể diện cho hắn, hướng mặt hắn dát vàng?

"Theo lý thuyết Lương Tư Tư là của tình địch của cô, cô nên ngăn cản cô ấy đến gần tôi." Hắn lại còn có thể tiếp tục biên diễn thêm.

“Nhưng tôi rất có lòng tin với anh” Trần Nhược Vũ cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, không nói lại anh ta thật là chịu không nổi mà, hơn nữa lời cô nói là tâm tình thật lòng “Chờ Tư Tư gặp anh nhiều không được, sẽ buông tha anh. Bác sĩ Mạnh, anh thật không phải là đối tượng tốt, anh nhất định phải nhận rõ bản thân mình”

"Không cần đâu, tôi có cô rồi, cô tự nhận rõ là được."

". . . . . ."

Hắn kết luận thật gọn gàng, còn mạnh mẽ vang dội nữa. Mặt mũi thật dày, có lột chắc cũng không lột nổi.

Trần Nhược Vũ đang cố gắng cất lời, tính toán tái chiến 300 hiệp, lại nghe được bên kia có người kêu “Bác sĩ Mạnh" , còn nói đôi câu chuyên môn cô nghe không hiểu, Mạnh Cổ đáp lời người nọ, chuyển trở lại nói với cô: "Tôi có việc gấp đi trước." Cô còn chưa có đáp lại, liền nghe phải "Đô" một tiếng, cô bị cúp điện thoại.

Trần Nhược Vũ sửng sốt, thật muốn đem tay xuyên qua điện thoại, đem anh kéo trở lại, phải là cô treo điện thoại trước anh mới đúng!

Cô ngồi đến ngây người, nghĩ đến anh nhờ y tá Điền chuyển lời cũng không phải cố ý muốn cô khó coi, thì ra là cô đã hiểu lầm anh. Ngẫm lại, anh đúng là có chút độc miệng, tính khí có xấu xa một chút, cá tính kém một chút, còn lại dường như cũng không tệ

Bệnh nhân của anh qua đời, trong lòng anh chắc cũng không chịu nổi, mà cô vẫn vì anh để cô leo cây mà trách cứ ghi hận, tựa hồ là không nên

“Trần Nhược Vũ, hợp đồng khách hàng sửa xong chưa? Trước khi tan việc nhất định phải nộp”

Quản lý hô to đem Trần Nhược Vũ tỉnh táo lại. Đúng rồi, cần gì quản anh có tốt hay không, có chịu oan uổng không, cô cần làm việc cho giỏi, làm việc nghiêm chỉnh kiếm ra nhiều tiền

Ngày hôm qua nên gửi tiền về nhà, nhưng cô không có tiền, cũng không biết nên làm sao. Trước nghĩ tới mượn chuyện này gọi về nhà, nhưng lần trước trò chuyện làm cô có chút bi thương, cô rất sợ tháng này không thể gửi tiền càng bi thương hơn. Cho nên có chút nóng nảy, muốn kéo dài một chút. Chờ lúc có tiền lại gọi về nhà.

Trần Nhược Vũ bắt đầu chuyên tâm xử lý công việc, công việc văn thư này có nhiều hạn chế, nhưng không làm không được. CÔ tranh thủ lúc quản lý không chú ý, len lén gọi điện thoại. Cầu xin bạn làm bao cao su giúp cô một tay, giảm nẹ thời gian giao hang sắp tới, cô nói cần dùng tiền gấp, sau này đi hàng sẽ giúp bù lại. Bạn cô đáp ứng, nhưng tháng cô phần cô phải có tiêu thụ cao một chút, cũng không phải lập tức giảm tiền

Người bạn kia hỏi cô có cần giúp hay không, cô cự tuyệt

Nửa ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, sắp đến giờ tam tầm, Trần Nhược Vũ nhận được điện thoại khiến cô mừng rỡ

Điện thoại là từ đồn công an gọi tới, bên kia thông báo chuyện hai hung thủ đánh cô lần trước bồi thường, đồn công an giúp cô làm chút việc, hiện tại hai người kia phải trả khoản bồi thường, nói cô ngày mai đi làm thủ tục

Trần Nhược Vũ hoàn toàn không ngờ mình cũng có may mắn như vậy (chị này bị đánh mà còn vui mừng như vậy nữa!!! chậc chậc ). Hai người kia chơi xỏ lá đùa bỡn, sao cũng không nói được, cảnh sát lại làm bên kia biết nói lý. Hiện tại đột nhiên nhân tính hóa rồi sao?

Cho dù thế nào, muốn đền tiền, đây đối với Trần Nhược Vũ mà nói là chuyện tốt. Mấy ngày nay cô đều tăng ca, đuổi theo công việc, sau đó ngày thứ hai đi đồn cảnh sát một chuyến

Chuyện cực kỳ thuận lợi, thái độ cảnh sát với cô cũng tốt lắm, Trần Nhược Vũ vui mừng ra ngoài, vừa kinh vừa hỉ. Cuối cùng cũng là lời của cảnh sát thần tiên kia làm cô khó hiểu, ông ta nói: “Trần tiểu thư là bạn của Lôi cảnh quan sao không nói sớm. Với quan hệ của Lôi cảnh quan, chúng tôi sao cũng sẽ giúp cô sớm đem chuyện giải quyết. Cô xem chúng tôi bình thường công việc rất nhiều, không thể đem mọi chuyện đều giải quyết tốt, có phải hay không? Còn nữa, cuối cùng thì bồi thường cũng không giải quyết được gì, coi như đem bọn họ giam hai ba ngày, cũng không làm được gì. Cho nên cô cũng đừng nên suy nghĩ nhiều, có thể nhận được tiền bồi thường là được rồi đúng không?”

Trần Nhược Vũ mới hiểu bản thân đột nhiên được chăm sóc, là nhờ quan hệ với Lôi Phong kia. Nhưng còn cô chưa nói qua mấy câu với Lôi Phong, chuyện này cũng chưa từng cho anh ta biết

Trần Nhược Vũ suy nghĩ một chút, gọi cho Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam cùng Doãn Tắc biết chuyện này, có phải là bọn họ nói cho Mạnh Cổ biết, cô muốn nghe.

“Lôi Phong? Không có. Mình không biết. Chuyện này kéo dài tới giờ cũng không giải quyết sao?” Đó là phản ứng đầu tiên của Cao Ngữ Lam, Trần Nhược Vũ trong tâm có tính toán, nếu là Doãn Tắc ra mặt, anh ta sẽ không nói với Lam Lam, loại chuyện lấy lòng, ban ơn này, Doãn Tắc nhất định không làm.

Cho nên, nhất định là Mạnh Cổ rồi

Trần Nhược Vũ thầm than thở, thật là bị một cái hồ Xuân Thủy làm đảo loạn. Cô hỏi Cao Ngữ Lam số điện thoại của Lôi Phong, Cao Ngữ Lam không có, cô đi hỏi Doãn Tắc

“Cậu gọi cho anh ta làm gì?”

“Người ta giúp mình. Dù thế nào cũng phải nói cảm ơn, mời ăn bữa cơm thôi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.