Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 53: Chương 53




Vẫn là ở một quán rượu nhỏ

Mì kéo, ít thức ăn nhanh, trà cùng thanh rượu

Thanh rượu là Trần Nhược Vũ muốn uống, trà cho Mạnh Cổ uống

“Anh không được uống rượu, tí còn phải lái xe đưa em về nhà!!” Đây là Trần Nhược Vũ mượn rượu mà tuyên bố.

“Anh không thể uống, còn em có thể?”

“Em muốn uống!!!” Lời lẽ khẳng khái

Mạnh Cổ liếc cô, anh không cùng cô so đo mấy cái này, còn thân mật giúp cô rót đầy ly nhỏ.

Trần Nhược Vũ tự uống hai chum, sau đó hắng giọng, nghiêm túc mà hỏi: “Bác sĩ Mạnh, chúng ta lấy kết hôn là điều kiện đầu tiên để lui tới, đúng không?”

“Đúng” Mạnh Cổ sảng khoái đáp lại, điều này làm Trần Nhược Vũ thật cao hứng

“Anh là nhất định phải cùng em lui tới sao?”

“Giống như xác định đây là một khối u ác tính vậy” (ý là cắt bỏ cũng không được ấy)

Trần Nhược Vũ nghẹn họng; “Xác định như vậy là sao?”

“Quá trình khoa học phức tạp”

Trần Nhược Vũ bĩu môi: “Nếu như theo kiểu anh trả lời, em chỉ có thể nói giống như chữ ký của khách hàng trên phiếu bảo hành. Anh xem, như vậy là vẫn cố ý có sự chênh lệch cảm giác giữa chúng ta”

“Ừ” Mạnh Cổ lại còn “Ừ”!!! Anh ăn mấy món, theo bản năng lại rót rượu uống. Trần Nhược Vũ đẩy tay anh ra, vì vậy anh đổi sang uống trà.

“Chênh lệch cái gì chứ? Bảo vệ thì chỉ có thể bảo vệ, u cũng sẽ tái phát, tỷ lệ nguy hiểm như nhau. Nhưng đã xác định rồi, những điều đó không phải là giống nhau sao?”

“Hình như là có chút đạo lý. Chẳng qua là em vẫn thích dùng phương pháp cảm tính một chút” Trần Nhược Vũ cau mày bĩu môi, tìm bác sĩ làm bạn trai, vấn đề đầu tiên đã xuất hiện. Anh sao cả một chút lãng mạn cũng không có? Còn xác nhận u ác tính, chẳng lẽ cô là khối u sao?

Mạnh Cổ cười cười, đặt ly trà xuống, chợt nghiêng đầu ghé qua, nắm lấy cằm cô hôn môi

Đang mất hồn, Trần Nhược Vũ giật mình, hạ thấp giọng “uy” một tiếng, vội vàng đẩy anh ra. Nhìn bốn phía một chút, hoàn hảo, cũng may là bọn họ ngồi ở góc tương đối bí mật, không ai chú ý tới.

“Anh làm gì thế?”

“Anh dùng phương pháp cảm tính của em để xác nhận lại”

“Thật đáng ghét, em nghiêm túc”

“Anh cũng nghiêm túc”

“Anh không phải a” Trần Nhược Vũ còn muốn nói gì đó, phục vụ lúc này lại đưa món ăn tới. Trần Nhược Vũ vội nghiêm chỉnh ngồi lại, sắc mặt nghiêm trang.

Mạnh Cổ nhìn bộ dáng của cô không nhịn được cười. Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, quyết định ăn no rồi hãy nói. Nhưng cô gắp thức ăn cho Mạnh Cổ rồi lại giành ăn, cô gắp, Mạnh Cổ giành

Trần Nhược Vũ rốt cuộc cũng không nhịn được mà bĩu môi: “Bác sĩ Mạnh, giả thiết trước mắt là đang trong thời gian theo đuổi, chẳng lẽ anh không biểu hiện chút dễ thương nào hay sao?”

“Sao anh lại có cảm giác chúng ta đang bước vào giai đoạn tương thân tương ái”

Tương thân tương ái chính là giành đồ ăn với cô sao? “Đây là biểu hiện tương thân tương ái của người sai vặt sao?” cô phỉ nhổ anh

“Biểu hiện của nam nhân” Anh nói năng hùng hồn

Cô trừng anh. Anh nhìn cô, dịu dàng cười, cuối cùng cướp được một miếng sushi, đút đến bên miệng cô

Loại hành vi lấy lòng này khiến cô tương đối hưởng thụ. Cô há to mồm, uy phong nuốt một miếng, lại không ngờ tới ở bên kia anh cho lên rất nhiều mù tác. Cái loại cay đến tróc da đầu này, khiến cô chảy nước mắt nước mũi.

Mạnh Cổ cười ha ha, xé khăn giấy đưa cho cô, lại đưa cho cô ly nước trà

Trần Nhược Vũ luống cuống tay chân, chật vật không chịu nổi, dùng sức lau nước mắt. Ô ô ô, cô không muốn bạn trai như vậy, cô muốn là loại dịu dàng chăm sóc.

Mạnh Cổ vẫn cười cười. Anh lấy khăn giấy giúp cô lau mặt, vừa nhìn cô vừa cười.

Trần Nhược Vũ thật vất vả mới thu thập thỏa đáng, đấm hai quyền trên người anh. Mạnh Cổ bị cô đánh chỉ cười, còn hỏi cô có muốn ăn thêm một miếng nửa không

Trần Nhược Vũ xem thường anh, sau đó cô móc ra một quyển sổ nhỏ, ghi vào đó một khoản nhỏ cho Mạnh Cổ nhớ: ngây thơ, không chăm sóc – không thay đổi

Mạnh Cổ nhìn qua cô muốn viết cái gì, cô chợt gấp lại, không để anh liếc trộm. Sau đó không để ý tới anh, há to miệng ăn mì.

Mạnh Cổ đem thịt trong chén gắp cho cô. Cô cũng không khách khí. Anh đem trứng mặn trong chén cho cô, cô cũng đàng hoàng ăn. Nhưng vẫn không nhìn anh, cô còn đang tức giận a!!

Đợi cô ăn hết chén mì, lại phát hiện Mạnh Cổ không có động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn anh, anh mỉm cười nhìn cô chằm chằm.

Điều này lại khiến cô đỏ mặt: “Nhìn cái gì vậy?” Cô cố ý hung hăng. Xú nam nhân này lại khi dễ cô, không thể đối với anh quá khách khí

“Nhìn bạn gái anh”

“Có ai đồng ý sao?”

“Có a! Anh còn nhớ tốt lắm, mới vừa rồi còn nói lấy kết hôn làm điều kiện đầu tiên”

“Nhưng mà anh mới vừa trêu em, cho nên hiện tại cần phải suy tính lại”

Mạnh Cổ cười cười, bóp mặt cô: “Nam nhân khi dễ nữ nhân mình thích, đó là một phương thức biểu đạt tình cảm, cái này thì có gì không hiểu?”

“Anh cùng với Doãn lão bản có phương thức biểu đạt tình cảm thật quái dị? Đây là cái logic gì?”

“Logic của nam nhân”

Trần Nhược Vũ bĩu môi, lại ghét bỏ anh lần nữa: “Rõ ràng nên đối với bạn gái khá một chút, dịu dàng một chút, để cho cô ấy, nghe cô ấy… cô ấy muốn cái gì liền cho…”

Mạnh Cổ không để ý tới cô đang nói thầm, gắp một miếng cho cô, chặn miệng cô lại.

Trần Nhược Vũ nuốt món ăn xuống, lại uống thêm một chum rượu, sau đó cô mở ra cái sổ nhỏ, nghiêm túc tính toán cùng anh thảo luận một chút vấn đề giữa họ.

Nhưng mà, chuyện này phải thảo luận thế nào đây?

Nếu có kế hoạch là yêu, vậy đây là yêu sao?

Lui vạn bước, cho dù có kế hoạch, nhưng cái định luật này dùng trong tình yêu nhất định là biến hóa tuyệt diệu.

Nhưng ngày đó, cô lập kế hoạch theo đuổi anh tốt lắm, kết quả đuổi không kịp. Sau đó, cô lại lập kế hoạch làm bẳng hữu với anh, kết quả cũng không được bao lâu

Cho nên, nói yêu đương nhất định phải có kế hoạch trông nom là cái rắm. kế hoạch - chính là bị tình cảm chứng minh món đồ chơi này vô dụng.

Không có kế hoạch như vậy, cô muốn cùng anh xác định cái gì đây?

Nếu không, suy nghĩ một chút kinh nghiệm của Tư Tư và Lam Lam

Trần Nhược Vũ nhìn cái sổ nhỏ một chút, tiện tay đem lời nói của Lương Tư Tư cùng Cao Ngữ Lam ghi vào trong đó.

Ví dụ như họ nói bây giờ giữa hai người họ có lòng tin với nhau hay không, có cảm nhận được đối phương vì mình mà thay đổi không. Không có miễn cưỡng, một cách tự nhiên mà thay đổi vì đối phương

Hoặc là, giữa bọn họ có cảm động vì nhau không. Cái loại thôi thúc khiến tình cảm nóng lên, càng ngày càng cảm động

Thế nhưng cũng có khác biệt, có thể hai bên sẽ cố ý suy nghĩ, cố ý biểu hiện, cuối cùng lại ngược hoàn toàn

Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm cuốn sổ, cảm thấy có chút khổ não

“Em làm gì lại bày ra dáng vẻ khổ não thế kia?”

“Đang suy nghĩ nên yêu thế nào?”

“Bộ dáng của em là suy tính làm thế nào để ly hôn với chồng mà được toàn bộ tài sản thì đúng hơn”

Cô tưởng tượng ra biểu tình kia, được rồi, cô đem quyển sổ cất đi, ngồi ngay lại, uống một chum rượu, sau đó ném vấn đề lại cho anh

“Bác sĩ Mạnh, anh cảm thấy chúng bắt đầu như thế nào?”

“Chúng ta đã bắt đầu rồi” Mạnh Cổ bày ra bộ dạng ngu ngốc nhìn cô

“Vậy tiếp tục thế nào?”

“Bắt đầu thế nào thì cứ thế tiến hành”

Nói xong rồi cũng giống như chưa nói.

Trần Nhược Vũ không thể làm gì khác hơn là uống một ly rượu. Cô nghiêm túc nghĩ, sau đó nói: “Ai nha, chúng ta còn không có hình đối phương”

Cô lấy điện thoại ra, suy nghĩ một chút, không tốt, điện thoại Mạnh Cổ có vẻ cao cấp hơn. Vì vậy, cô nói Mạnh Cổ đưa di động cho cô

Mạnh Cổ đưa di động cho cô, rất tiếc cô không biết dùng, vì vậy lại muốn nhờ anh thao tác dùm. Hai người tựa đầu vào nhau, chụp một tấm ảnh chung

Trần Nhược Vũ nhìn hình, rất vui vẻ, nói Mạnh Cổ bắn qua điện thoại cho mình.

Mạnh Cổ vừa bắn vừa ghét bỏ: “Em không thể chọn ban ngày chụp sao? Chỗ này bối cảnh không tốt, ánh sáng không tốt, hình chụp cũng không rõ”

Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, nhận được hình thì nhìn trái nhìn phải, rất hài lòng.

“Phải chờ ánh sáng ban ngày mới chụp sao? Bây giờ nghĩ tới thì liền chụp. Anh xem xem, thật tốt, đây mới là yêu thương chứ. Có ảnh chung ngọt ngào, lúc nào muốn nhìn là có thể lấy ra xem”

Mạnh Cổ xem hình trong điện thoại một chút, mặt của Trần Nhược Vũ bởi vì vấn đề góc độ khi chụp hình có vẻ lớn, còn cười đến ngu ngốc; “Xấu hổ chết rồi” Anh đánh giá

“Này, hình này không cho xóa a, nhất định phải giữ lại. Đây là hình chụp chung đầu tiên của chúng ta, rất có giá trị kỷ niệm a”

“Nữ nhân thật là” Mạnh Cổ lắc đầu: “Em cũng đừng yêu cầu anh đổi màn hình di động sang tấm hình này” Anh chính là biểu tình có chết cũng không đi vào khuôn khổ

“Ai kêu anh đổi” Trần Nhược Vũ lớn tiếng : “Em cũng không đổi”, màn hình Đào Hoa Lâm tiên sinh cô vĩnh viễn không đổi

Mạnh Cổ hồi nghi, anh đoạt lấy điện thoại của Trần Nhược Vũ xem: “Màn hình của em là cái gì đây?”

“Ai da, hình vô dụng” Trần Nhược Vũ chợt có cảm giác bị nhìn đến tận đáy lòng, mặt đỏ lên “Mau trả em”

Mạnh Cổ nhìn điện thoại của cô mấy lần, xem rồi lại xem, không nói gì, trả lại điện thoại cho cô.

Trần Nhược Vũ nhận lấy điện thoại, có chút khẩn trương, sợ bị anh phát hiện mình sớm đã đem anh để trong điện thoại. Cô khụ khụ hai tiếng, dời đi lực chú ý, sớm bày tỏ: “Anh để màn hình là cái gì?”

“Ừ” Anh hào phóng đưa cô nhìn, hình nền kèm theo điện thoại, ổn thỏa bền chắc

“Không có ý nghĩa” Cô khi dễ

Mạnh Cổ xem thường, “Dù sao cũng đừng nói anh đổi màn hình bảo vệ, đừng nói anh để hình trong bóp tiền, cũng đừng kéo anh đi chụp mấy hình tình lữ này nọ là được”

Trần Nhược Vũ cười gian xảo: “Vậy mấy bạn gái trước kia của anh thường làm gì?”

Mạnh Cổ cảnh giác, không trả lời

Trần Nhược Vũ tiếp tục cười gian; “Yên tâm, em sẽ không nói anh làm mấy chuyện này. Em còn có chuyện hay hơn”

“Là cái gì?” Anh cảnh giác

“Ừ…” Cô suy nghĩ một chút, hơi xấu hổ, vội vàng uống một hớp rượu “Một hồi đi ra ngoài sẽ nói cho anh biết” Để cho anh hát tình ca, phải tìm chỗ không có người để anh hát.

Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm, khiến mặt cô đỏ bừng: “Có chuyện khiến em xấu hổ, anh rất hứng thú”

Trần Nhược Vũ bị sặc rượu, vội vàng lấy khăn giấy lau miệng “Có hứng thú là tốt, có hứng thú là tốt”

Mạnh Cổ đột nhiên ghé đầu vào, trên mặt cô cắn một cái nhẹ: “Mặt đỏ ửng”

Trần Nhược Vũ đẩy anh ra, lườm anh, nũng nịu: “Chỗ công cộng”

Ánh mắt anh thâm trầm, ngón tay dài khẽ vuốt mặt cô: “Còn đỏ hơn. Tới đây, để anh hôn em một cái”

“Anh đừng ép em a” Trần Nhược Vũ lùi ra bên cạnh, cách xa anh một chút, uống một ngụm rượu. Nửa đùa nửa giỡn, cô sẽ bắt anh phải ra ngoài ca hát a!

Mạnh Cổ cười to, kéo cô tới ngồi gần anh

“Ép em cái gì?” Anh hạ thấp giọng, rất mập mờ

“Ép em…” Chuyện ca hát này không thể nói ra a, đó là bí mật, không vui mừng sẽ không tốt. “Ép em, ép em dẫn anh đi gặp cha mẹ. Ai nha!” Trần Nhược Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện gì! “Đúng rồi, bác sĩ Mạnh, chuyện nhị vị phụ huynh nhà em vẫn còn phải giải quyết”

“Chuyện như vậy giao cho nam nhân là được” Dẫn một vòng về quá khứ của anh, anh không tin cha mẹ cô không hài lòng

“Không được, nam nhân còn chưa giải quyết tốt, cho nên thứ tự này có vẻ không đúng lắm”

Mạnh Cổ liếc xéo cô: “Trần Nhược Vũ, sao anh có cảm giác câu này của em là đang làm nhục tôn nghiêm phái nam của anh? Em nói giải quyết là có ý gì?”

“Tôn nghiêm phái nam của anh đừng quá yếu ớt nha bác sĩ Mạnh. Đây là chuyện cực kỳ thuần khiết cần giải quyết, nói đúng hơn là chúng ta còn chưa đến mức gặp mặt cha mẹ. Còn có a, đến lúc đó anh cũng phải đối phó với cha mẹ anh a, hiện tại không có việc gì, chờ đến lúc cha mẹ anh ghét bỏ em, lấy mấy đoạn kịch trong điện ảnh, họ liền tìm em viết chi phiếu ép em rời khỏi anh”

“Em còn cần phải viết chi phiếu sao?” Cô là đã xem cái loại kịch cẩu huyết nào?

“Muốn a, tại sao lại không cần” Trần Nhược Vũ biểu tình rất nghiêm túc “Chúng ta có thể có ít tiền, ngày sau cũng sẽ thật tốt”

“Em lấy chi phiếu chẳng lẽ không định thực hiện lời hứa rời đi của mình sao?”

“Nhưng mà anh có chân nha, anh có thể đi tìm em. Em đến lúc đó nói em sẽ rời đi, nhưng không nói sẽ không chấp nhận khi anh đến tìm em đúng không? Mà khoan, không lẽ ý anh là nhà anh có thể sẽ làm như vậy sao?” Cô trợn to hai mắt

“Em cứ nói đi?” Mạnh Cổ tức giận

“Nếu là như vậy, vậy chúng ta liền thương lượng xem giá bao nhiêu là tốt. Giá thấp sẽ là nhục nhã anh a, giá cao, cha mẹ anh sẽ không muốn đưa” cô cắn cắn môi, vẻ mặt nghiêm trọng: “Anh nói, một trăm vạn có ít hay không?”

Mạnh Cổ không nhịn được gõ gõ bàn: “Trần Nhược Vũ, em là đang đùa giỡn anh sao?”

“Đâu có, anh xem đi a?” Trần Nhược Vũ cười ha ha, cười đến ngã trái ngã phải: “Bác sĩ Mạnh, anh là nhân vật nam chính cẩu huyết a, còn viết chi phiếu nữa, cười lên nào”

Mạnh Cổ ngậm chặt miệng, nhìn cô cười thành như vậy, hoàn toàn không lý giải được: “Rốt cuộc là chỗ nào buồn cười? Là em tự mình diễn mà thôi”

“Chính là chuyện cười tốt nhất a” Trần Nhược Vũ vẫn đang cười. Vừa cười vừa phất tay ghét bỏ anh “Chuyện buồn cười của nam và nữ không giống nhau. Anh cũng không có khiếu hài hước”

“Em nói rất đúng” Mạnh Cổ bỗng nhiên nói: “Nam nhân vẫn là ưa thích nhiều như vậy”

Anh kéo cô tới, ngăn chặn miệng cô

Không phải hôn khẽ, không phải nhàn nhạt như mổ thóc

Mà là cay, là xâm nhập – một nụ hôn nóng bỏng

Cuối cùng Trần Nhược Vũ chạy ra khỏi gian phòng. Cô đỏ mặt, cảm thấy mọi người đang nhìn mình, cô nhớ lời bài hát “Anh muốn đến tìm Trần Nhược Vũ”, không đợi Mạnh Cổ kết sổ liền chạy mất

Cô đừng đợi ở xe anh, mặt nóng cả lên

Rất nhanh, Mạnh Cổ cũng đi ra, nhìn thấy Trần Nhược Vũ núp ở chỗ tối bên xe anh liền nhịn không được cười, anh tóm lấy cô, hỏi: “Trần Nhược Vũ, em rốt cuộc là làm sao có thể nhịn đến một tuần lễ không hẹn với anh?”

Anh hỏi xong, lại không để cô trả lời. Anh cúi đầu, lại hung hăn hôn cô

Trần Nhược Vũ rất muốn oán trách: “Anh không phải cũng vậy sao, một tuần lễ không thèm hẹn anh” Nhưng ngoài miệng cô nói rất bận, tạm thời không nói được, vì trong lòng cô còn đang ra sức oán trách

Bên cạnh còn có người huýt gió, là cười tình nhân bọn họ quá nhiệt tình

Trần Nhược Vũ rất thẹn thùng. Nhưng Mạnh Cổ không buông cô ra

Thì ra là sự hài hước của nam nhân cùng nữ nhân không giống nhau, trình độ da mặt dày mỏng cũng khác nhau

Cô lại ghét bỏ anh, nhưng trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào không nói nên lời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.