Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 56: Chương 56




Trần Nhược Vũ ngu ngốc chặn cửa, cũng không nhớ bản thân mình đã khóa chốt trong, người bên ngoài không mở ra được. Dù sao phản ứng đầu tiên của cô chính là ở bên trong giả chết, sau đó để Mạnh Cổ giải quyết.

Nhưng cô quên phong cách hành động của Phách Vương Long tiên sinh khiến hai chữ “giải quyết” này trở nên kinh hãi!

Mạnh mẹ càng ngày càng đến gần phòng rửa tay, Trần Nhược Vũ nghe Mạnh Cổ hô: “Mẹ, dùng ở trong phòng ngủ của con đi”.

“Sao vậy?”

“Trần Nhược Vũ đang tắm bên trong”.

Trần Nhược Vũ sợ tới mức cúi đầu trên cửa. Phách Vương Long tiên sinh nhà cô muốn cứ vậy mà ấn định tỷ số sao hả?!

Thà nói cô đi cầu cũng không nên nói là đang tắm a!

Mẹ ơi, hình tượng của cô còn đâu!

Trần Nhược Vũ suy nghĩ liền lớn tiếng kêu: “Dì, cháu với bác sĩ Mạnh không có quan hệ đó. Chỉ là tắm bình thường thôi, không phải chuyện kia a!” (Đầu óc chị phong phú quá mà!!!)

Cho dù cô biết mình la lên như vậy chính là giấu đầu lòi đuôi.

Cô vẫn muốn giải thích a!

Trần Nhược Vũ bị thực tế làm nghẹn họng, ủ rũ cúi đầu, sau đó Mạnh mẹ cùng Mạnh Cổ nói cái gì cô đều không nghe được.

Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, tiếp theo là tiếng bước chân đi về phía phòng rửa tay, sau đó nữa là tiếng gõ cửa. Thanh âm Mạnh Cổ truyền đến: “Trần Nhược Vũ, em có khỏe không? Mẹ anh đi rồi, em tắm nhanh một chút, giặt đồ xong đi ngủ sớm đi”.

Mặc dù biết anh không nhìn thấy, cô vẫn bĩu môi nhìn anh. Thật đáng ghét, tại sao cô không thể nói với người khác là đang tắm?!

Còn hỏi cô có được không? Cô một chút cũng không thấy tốt a!

“Nói chuyện” Mạnh Cổ ở bên ngoài kêu, Trần Nhược Vũ đành phải “Nha” coi như đáp. Sau đó cô nghe thấy tiếng Mạnh Cổ cười.

Anh xấu, cũng biết chê cười cô.

Trần Nhược Vũ buồn bã ỉu xìu chậm chạp tắm, gương mặt mất hứng đi ra ngoài.

Mạnh Cổ nghe được động tĩnh, từ phòng khách quay ra, lấy khăn lông lớn trùm lên lau tóc cho cô. Bộ dạng cô thật giống như con chó nhỏ bị xoa đầu, lầm bẩm hỏi anh: “Mẹ anh nói gì?”

“Không nói gì. Nếu không phải cha anh ở dưới đợi mẹ, bà ấy chắc sẽ chờ em ra ngoài hù dọa một trận”

“Ngàn vạn lần đừng chờ em”

“Anh nói mẹ về rồi, chờ lá gan em lớn một chút, mất công em sợ quá đập ngất mình”

“Em mới không nhát gan như vậy” Mặc dù cô thật muốn đập ngất mình, cũng không thể thừa nhận được.

“Mẹ anh biết quan hệ của chúng ta rồi hả?” Cô hỏi.

“Dĩ nhiên. Anh chưa bao giờ đơn độc chiêu đãi nữ nhân ở nhà. Huống gì là để cô ấy tắm qua đêm?”

“Vậy anh có giải thích với bà tại sao lại lưu em lại đây qua đêm không?”

“Giải thích cái gì, anh lưu bạn gái ở nhà làm gì xưa nay đều không cần giải thích, cố ý nói với bà ngược lại sẽ kỳ quái”

Mặt Trần Nhược Vũ đỏ hồng, nhỏ giọng nói: “Mẹ anh có thể hay không cho là, chúng ta là loại quan hệ kia?”

“Loại nào?” Anh cười xấu xa.

Cô giãy đầu ra khỏi khăn tắm, trừng anh, đoạt khăn lông đi vào nhà.

“Này, đem tóc thổi khô rồi hẳn đi ngủ” Mạnh Cổ lấy mấy sáy đi theo sau cô. Trần Nhược Vũ ngồi ở mép giường, nghe tiếng máy sấy ong ong vang lên. Mạnh Cổ giúp cô thổi tóc, thổi thổi đến phiền toái, cuối cùng để cô tự mình làm.

Trần Nhược Vũ vừa sấy tóc vừa lo lắng: “Bác sĩ Mạnh, mẹ anh có nói cho cha anh biết không?”

“Có”

“Vậy bọn họ không chạy tới đàm phán có phải là không phản đối đúng không?”

“Không phải. Nếu là phản đối bọn họ sẽ tìm cơ hội để nói sau”

“Vậy…” Trần Nhược Vũ muốn hỏi bọn họ sẽ phản đối cô không, nhưng vừa nghĩ hoàn cảnh gia đình đối phương cùng hoàn cảnh bản thân, xác suất của việc này cũng không cao.

“Phải thay đổi ba mẹ anh, liền trước xông lên trước thôi”

“Cho nên anh mới tiếc nuối năng lực hành động của ba mẹ em yếu? Nếu không em liền gọi điện thoại để bọn họ tới ngồi một chút”

“Uy” Biết là anh náo cô, cô còn đánh anh một quyền.

Quả đấm bị giữ lại, đổi lấy một cái hôn. Nhịp tim cô đập thật nhanh, sau đó nghe Mạnh Cổ nói: “Trần Nhược Vũ, yêu cầu của em với anh hôm nay, anh còn chưa có nói yêu cầu của anh”

“Anh còn có yêu cầu với em? Em không tốt sao!” Trần Nhược Vũ trừng anh.

Mạnh Cổ cười ha ha, đánh nhẹ đầu cô: “Trần Nhược Vũ, anh phát hiện không nhìn thấy em sẽ nhớ, nhớ lúc em mỉm cười, khi đó cảm thấy chuyện có chút tệ”.

“Anh mới là hỏng bét, sấm sét giữa trời quang a”

Mạnh Cổ còn cười: “Nên anh muốn nói với em một câu”

“Là gì?”

Anh nhìn cô một hồi, nói: “Trần Nhược Vũ, anh từng có ba người bạn gái, đã từng có tình cảm sâu đậm, thậm chí còn suy nghĩ đến chuyện kết hôn, mà người đó bây giờ quay về muốn tìm anh tái hợp. Trong lòng anh có tổn thương, cho nên về tình cảm của anh vẫn là thất bại. Anh dáng dấp không tệ, nghề nghiệp không tệ, cũng biết chiêu nữ nhân thích, trước kia có người theo đuổi, về sau khẳng định vẫn có người theo đuổi. Anh là người có yêu cầu rất cao, hay bắt bẻ, cũng ích kỷ. Công việc của anh rất bận, về sau có lẽ còn bận rộn hơn. Nhà anh mong đợi ở anh rất cao, anh đối với mình mong đợi cũng rất cao, công tác có áp lực anh cũng không có biện pháp hoàn toàn không dẫn nó vào sinh hoạt. Anh không có thời gian bồi bạn gái, không lãng mạn, lời nói cũng không dễ nghe, tính khí lại hỏng bét, anh rất bá đạo, thích người khác nghe theo anh. Trần Nhược Vũ, anh như vậy, em dám yêu anh sao?”

Dám sao? Không dám cũng yêu nha.

Hiện tại mới hỏi có muộn không a?

Trần Nhược Vũ nhìn anh chằm chằm. Anh nói xong rồi, vẫn không nhúc nhích, cũng nhìn thẳng cô, Cô nghĩ là, anh đang đợi đáp án của cô. Cô híp mắt lại, muốn nói một câu đặc biệt cảm động, đặc biệt khí phách để anh đời này không thể quên lời cô nói.

Nhưng suy nghĩ một hồi lâu vẫn không ra.

Vì vậy, cô đưa tay ôm lấy anh.

Ôm hông anh thật chặt, tập trung tại vai anh, đầu anh.

Mạnh Cổ sửng sốt một hồi, cũng đưa tay ôm cô thật chặt, rất chặt, ôm cô vào ngực.

“Bác sĩ Mạnh, anh phải tốt với em một chút, biết khuyết điểm của mình ở đâu thì phải sửa a, đừng cảm thấy em là bạn gái anh, liền có thể đối với em không khách khí. Em cũng là có tỳ khí. Còn có, biết ưu điểm của mình để hảo hảo phát huy, đem bản thân mỗi ngày giữ vững trạng thái xinh đẹp, còn phải cười với em dịu dàng một chút”

Ừ, cô ngừng lại một chút, ngẫm nghĩ xem còn gì muốn nói không. Nhất thời không nghĩ ra, vì vậy cứ từ từ rồi nói: “Tóm lại, anh phải đối với em khá hơn một chút, nếu không, anh cũng không tìm được bạn gái tốt như em đâu”

“Trần Nhược Vũ, em nói năng lung tung lộn xộn gì đó” Mạnh Cổ kéo cô từ trong ngực ra, nhìn cô chằm chằm: “Em rốt cuộc có nắm được trọng điểm không?”

Trọng điểm của cô có chỗ nào không đúng, để anh đối xử với cô tốt một chút, mà cô cũng sẽ đối tốt với anh, đây rõ ràng là trọng điểm a.

Hai người trừng nhau một hồi, cuối cùng Mạnh Cổ đầu hàng trước: “Được rồi, được rồi, đầu óc em không dùng được, gấp gáp với em thật là lãng phí tình cảm” Anh nhét cô vào trong chăn “Em mau ngủ đi”.

Nhưng cô còn nói: “Bác sĩ Mạnh, hôm nay là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta rồi, mới một ngày mà kinh tâm động phách như vậy, tình tiết phức tạp”

“Em nghĩ nhiều quá rồi”

Cô nghĩ thật nhiều, lại nghĩ tới một chuyện: “Bác sĩ Mạnh, anh không phải muốn vào phòng rửa tay a, anh dùng phòng ngủ của mình đi”

“Còn chưa vào cửa đã định địa bàn rồi sao?”

“Dù sao cũng đừng đi”

Nói anh đừng đi, anh còn lập tức đi. Trời lại nói: “Đồ lót của em để trong phòng đó không khô được, anh giúp em mang đến ban công”

Mặt Trần Nhược Vũ đỏ hoàn toàn, để anh nhìn thấy thì thôi, còn động thủ nữa

Nhưng cô thật rất mệt mỏi, lười phê bình anh. Cô nhắm mắt lại, cho là trong căn phòng xa lạ như vậy sẽ ngủ không ngon, nhưng cô nghe Mạnh Cổ chúc cô ngủ ngon, anh dịu dàng hôn lên môi cô khiến cô cảm thấy thoải mái, sau đó cô dĩ nhiên ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc thẳng tới sáng.

Trần Nhược Vũ tỉnh lại là do Mạnh Cổ gọi. Cô mở mắt ra, thấy Mạnh Cổ đứng ở mép giường, anh nói muốn đi làm, gọi cô dậy rửa mặt, đừng đi trễ. Sau đó anh giao cho cô chìa khóa, nói là khóa cửa chính, để cô lúc ra cửa nhớ khóa trái cửa lại.

“Nha” Cô nhìn chìa khóa trên tủ đầu giường, có chút sững sờ.

“Tỉnh chưa?” Anh bấm mặt cô

Cô thanh tĩnh một chút. Anh lại dặn: “Không cho sơ ý đem chìa khóa của anh vứt bỏ, nhớ cất kỹ”

“Nha” Sáng sớm liền phê bình, còn lợi hại hơn mẹ cô nữa.

“Được” Trên mặt bị hôn một cái, sau đó anh đi.

Trần Nhược Vũ sửng sốt nghe âm thanh đóng cửa thật lâu, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, vẫn chưa tới bảy rưỡi. Cô ngồi một hồi mới thanh tỉnh hoàn toàn. Đúng rồi, Phách Vương Long tiên sinh nhà cô đi làm rất sớm.

Nhưng mà, buổi sáng không phải nam nữ ôm nhau, xấu hổ nói mấy lời năn nỉ, sau đó sẽ lưu luyến không rời mà nói mấy lời cáo biệt sao?

“A” Trần Nhược Vũ ngã xuống giường, dùng chăn che mặt.

Được rồi, dù sao tối hôm qua bọn họ cũng không phát sinh chuyện cẩu huyết gì, tiết mục bắt kẻ thông dâm cũng chỉ có mở màn mà không tiến diễn, lời nói từ biệt bên giường cũng là anh giúp cô phơi đồ lót, chuyện lãng mạn kết thúc như vậy.

Cho nên bọn họ không phải tình thân bình thường. Trần Nhược Vũ chậm chạp bò dậy.

Bọn họ mà lãng mạn sẽ làm chết đi đôi tình nhân cổ quái.

Ngày thứ hai chính thức yêu nhau, lại là cái thực tế không lãng mạn.

Tác giả có lời muốn nói: Chương này tương đối ngắn, phía giới phải là tiết mục mọi người muốn phối hợp gặt giá, cho nên dừng lại ở đây thôi

Chẳng qua tôi cũng nghĩ, hai người bọn họ như vậy có phải là quá không cẩu huyết rồi không?

Mọi người nhắn lại ý kiến tôi có thấy, nói cảm thấy Trần Nhược Vũ biến hóa quá lớn, cảm thấy thích hợp, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận, hiện tại cứ viết đã, chờ quay đầu lại đem toàn văn tu bổ lại một lần cụ thể. Cảm ơn đánh giá của mọi ngời, cho dù tốt hay không tốt, tôi sẽ đều suy nghĩ, hi vọng sẽ càng tiến bộ

Cũng xin mọi người đừng khách khí, cứ tìm cách nói với tôi thôi. Cảm tạ mọi người nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.