Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 7: Chương 7




Mặt Trần Nhược Vũ đỏ lên, tự biết lỡ lời. **? Cô nhưng thật ra là muốn nói. . . . . . Tiểu huynh đệ? Tiểu đệ đệ? Nhị huynh đệ? . . . . . .

Mặt càng đỏ, máu càng dồn lại.

Tại sao cô phái e thẹn vì cái bộ vị đó của nam nhân chứ? Nhân phẩm người phụ nữ cùng nơi đó thì có cái quái gì quan hệ chứ, cái gì ** làm ví dụ thôi. Thô tục a thô tục! Cô hối hận, cô thật là miệng nói lời thiếu động não mà.

Đều là lỗi của hắn, hắn nói gì nhân phẩm người đàn ông cùng thân thể người phụ nữ , hại cô dùng phép so sánh theo.

Tên vô lại, đem cô làm hỏng mất rồi. Nhưng cô là người văn minh, lời nói thô tục như vậy, tuyệt đối không phải là cô nói. Trần Nhược Vũ chộp cầm lên bình thủy, đẩy Mạnh Cổ qua một bên xông ra ngoài.

"Này, chúng ta còn chưa nói xong mà, cô còn có so sánh mới mẻ gì nữa, nói cho tôi nghe đã." Mạnh Cổ ở sau lưng cô lớn tiếng cười.

Cười? Có cái gì mà cười chứ!

Trần Nhược Vũ dưới chân như bôi mỡ, thật nhanh chuồn đi. Cô muốn cách hắn thật xa thật xa, xa xa, xa xa. . . . . .

Nhưng cuộc đời là vậy, có lúc người sợ cái gì sẽ gặp phải cái đó.

Trần Nhược Vũ không những không thể cách hắn thật xa,khi bước vào phòng bệnh, trùng hợp ngẫu nhiên bác sĩ phụ trách lại là Mạnh Cổ.

Chuyện là đã xảy ra như thế đó.

Vị khách hàng xảy ra tai nạn xe cộ kia chính là người đã mua bảo hiểm của Trần Nhược Vũ, việc này vốn bên bảo hiểm phải bồi thường, nhưng kì lạ ở chỗ vụ tai nạn xe cộ này lại phát sinh ra một chút vấn đề về thẩm định. Nếu kết quả thẩm định khác đi, khách hàng của cô sẽ không nhận được tiền.Người khách hàng mua bảo hiểm, anh tôi vốn là gà trống nuôi con, Trần Nhược Vũ cảm thấy ban đầu người ta tin tưởng cô nên mới tiêu tiền mua bảo hiểm của cô, hiện tại có rắc rối xảy ra, nên cô hết sức giúp đỡ anh tôi lúc này. Vì vậy cô chạy vạy khắp nơi, đến công ty, tìm cảnh sát giao thông, tìm các đơn vị liên quan, kết giao các loại quan hệ, nhưng chuyện này thực không dễ gì giải quyết, bởi vì người trong cuộc hai bên khẩu cung không nhất trí, mà nơi xảy ra vụ tai nạn lại không có camera theo dõi nên cảnh sát giao thông cũng không dễ kết luận..

Giằng co hơn nửa tháng, cuối cùng điểm mấu chốt cũng rơi vào người của một người khác trong cuộc. Nhưng bên kia người nọ sống chết cũng cố cãi bay cãi biến, còn nói người khách hàng của Trần Nhược Vũ không tuân theo đúng quy định đụng phải hắn.

Trần Nhược Vũ vì chuyện này bể đầu sứt trán, vì muốn có được chân tướng của sự tình, khiến những người kia nói ra sự thật, nhưng cô phải chạy muốn gãy chân. Hết lần này tới lần khác mấy ngày liên tục người mẹ vĩ đại của cô ngày ngày gọi điện thoại cho cô, ân cần hỏi thăm công việc cùng bạn bè kết giao của cô.

"Nhược Vũ à, mẹ nghe cậu lớn của con nói, các công ty lớn tiền lương hàng năm mỗi năm mỗi tăng, công ty của con cũng là một công ty lớn, có đúng như vậy phải không? Con đi làm cũng hơn một năm rồi, có phải cũng đến lúc được tăng lương rồi hay không hả? Còn nữa nha, A Yến sát vách nhà mình, cũng không phải là tốt nghiệp cái trường học cao cấp gì, công việc mới đi làm hai năm, nghe nói liền thăng lên chức quản lý, mẹ cũng vậy cùng bên đó nói chuyện, con cũng là quản lý của một công ty thương mại, công ty rất lớn, là giám đốc nghiệp vụ, có đúng không?"

Trần Nhược Vũ than thở ở trong lòng, cô nên nói với mẫu thân đại nhân như thế nào đây, thế giới này thực khó khăn, có mười người đi làm, năm người đã tự xưng làm quản lí, trong đó có ba là thật, hai người kia chỉ nghĩ mà thôi. Quản lý cái cái chức danh này, thật không bao nhiêu tiền.

Rất nhiều người bề ngoài thì sang trọng xinh đẹp, thực tế lại là mướn phòng nhỏ gặm mỳ ăn liền, cũng giống cô chính là như vậy.

Nhưng cô không dám cùng mẹ mình nói đến chuyện đó, cô sợ chết – Sợ sẽ bị phiền chết mất. Mẹ cô không phiền chết thì cha cô cũng phiền chết, cha cô không thì cũng có các người thân trong họ hàng, các thân thích còn có thể mang theo những người bà con xa, dòng họ xa, láng giềng xa mà phiền chết cô.

Vì vậy cô lại nói dối, cô không phải nhân viên chào hàng bán bảo hiểm, cô là làm quản lý tỏa chói lọi ở công ty một công ty thương mại lớn.

Chuyện như vậy khiến tâm trạng Trần Nhược Vũ cực xấu. Cô cúp điện thoại của mẹ, lòng tràn đầy cảm giác tức giận,ngồi xổm xuốngchờ trước cửa nhà cái gã gây tai nạn xe cộ.

Cô giận chính mình. Tên lường gạt! Cuộc sống như thế có ý nghĩa gì? Cô thật tức cái tên gây tai nạn rồi còn không dám gánh chịu trách nhiệm tai nạn xe cộ cho người bị nạn, và không dám nói sự thật với mọi người, làm cho người ta bị thương lại mất tiền, hắn tai sao cũng vui vẻ cho được?

Có lẽ là mặt trời chói chang khiến Trần Nhược Vũ nóng đến váng đầu, có lẽ là bị cú điện thoại của mẹ cô kích thích thần kinh, dù sao Trần Nhược Vũ vốn là đã chuẩn bị kế hoạch hoàn hảo cùng người kia nói chuyện, sau đó lặng lẽ đem ghi âm toàn bộ sự thật câu chuyện rồi nói lời khách sáo liền rút lui nhưng kế hoạch đã bị vỡ tang tành. Nói là sẽ ghi âm cuộc nói chuyện, nhưng là cô cùng đối phương đánh chửi máu chó một trận.

Bên kia mang theo bạn bè, tổng cộng là hai người đàn ông, vốn dĩ bọn hắn cũng chẳng phải là dạng văn minh lễ độ gì, đối với Trần Nhược Vũ xô xô đẩy đẩy, bị mắng sau càng thêm tức, bắt đầu động tay động chân, tâm tình của Trần Nhược Vũ dưới sự kích động để lộ ra ý tứ, máy ghi âm bị người ta xô đẩy còn bị rơi ra khỏi túi xách, bị người tóm lấy, lần này càng thêm nóng giận.

Đối phương muốn cướp, cô thì muốn bảo vệ. Vì vậy cô một thân là phụ nữ cùng hai gã đàn ông đánh nhau.

Một cuộc chiến thực sự!

Và thật là bị đánh!

Ấn tượng cuối cùng Trần Nhược Vũ nhớ được là cô đem máy MP3ghi âm nắm thật chặt trong tay và ôm ở trước ngực, cô té xuống đất thân thể cuộn tròn lại, giống như bảo vệ một cái gì đó cực quan trọng trong tay. Người đàn ông kéo cánh tay cô, đá cô một cái ngay bụng, rất đau, mà ở xa xa có người kêu to: "Các người đang làm gì thế! Dừng tay! Tôi báo cảnh sát bây giờ!"

Trần Nhược Vũ có chút mơ hồ, cô rất sợ, sợ tới mức chết khiếp. Cô lớn như vậy trước đây còn không có ai từng đánh qua cô. Cô thật sự muốn khóc, lại dường như không khóc nổi, cô nghe được tiếng xe cảnh sát, nghe được có người nói muốn đưa cô đi bệnh viện, sau đó đến lúc cô tỉnh táo, cô thật sự là đang ở bệnh viện.

Trần Nhược Vũ tại phòng cấp cứu bị đẩy đến đẩy lui bắt đi làm các loại kiểm tra, băng bó, khâu vết thương, chích thuốc, giằng co nửa ngày liền mệt mỏi ngủ thiếp đi. Đợi tới khi cô mở mắt ra, mới phát hiện mình đã ở trong phòng bệnh.

Cảnh sát tới, đồng nghiệp tới, còn có các khách hàng mua bảo hiểm của cô cũng tới thăm. Chuyện đã xảy ra lần này bên bảo hiểm chịu tri trả, dường như càng thúc đẩy cô hy vọng phát triển thêm hướng đi này. Hai cái người đàn ông đánh cô đã bị bắt, những gì cô ghi âm lại được vẫn còn nguyên, đối phương vì tự bảo vệ mình, trải qua thẩm vấn, sợ hãi thừa nhận trách nhiệm, lại còn có ý cùng tính bồi thường chi phí thuốc men chữa bệnh cho Trần Nhược Vũ và các tổn thất liên quan khác.

Những thứ này đều là cô dần dần được biết. Lúc cô mới vừa nhập viện tình trạng không được tốt lắm, buổi tối hôm đó còn nóng sốt. Theo như lời cô gái người nhà của bênh nhân cùng phòng với cô, cô là một đêm nói mê sảng.

Trần Nhược Vũ nghe xong thực ngượng ngùng, náo loạn cả đêm, chẳng phải là làm cho người khác không có cách nào ngủ được sao.

Người bệnh chung phòng xua xua tay, "Không sao, không sao, nằm viện chính là như vậy, sao có thể giống như ở trong nhà mình được. Nhưng mà nói nè, cô có quen biết với bác sĩ ở đây sao, tôi vào đây ở tới mấy ngày cũng liền chỉ khi bác sĩ đến phòng kiểm tra thăm bệnh nới thấy đến hắn, nhưng cô mới vào ở có một đêm, hắn đều luôn ở lại trực, còn thỉnh thoảng ghé thăm cô một chút."

"A, không phải đâu, là tôi sốt quá cao, bệnh tình nguy cấp, lại không người thân chăm sóc, bác sĩ trực ban sợ tôi gặp chuyện không may." Trần Nhược Vũ sờ đầu một cái, bây giờ đầu còn cảm thấy rất choáng váng, tối hôm qua xảy ra chuyện gì cô thật không có ấn tượng gì, chỉ nhớ mang máng cô lôi kéo tay của một người, nói rất nhiều.

"Là sốt quá cao. Nghe nói 39 độ, y tá đã chích thuốc cho cô hai lần."

Trần Nhược Vũ lắc đầu: "Hoàn toàn không có nhớ gì đến chuyện chích thuốc."

"Cô còn lôi kéo tay của bác sĩ và nói rất nhiều."

Thật xấu hổ quá. Trần Nhược Vũ than thở. Chỉ là bệnh nhân khi phát sốt cùng bị điên gần giống nhau, làm bác sĩ kiến thức rộng rãi, hẳn là sẽ không để ý.

"Cô quen biết bác sĩ sao?" Người chung phòng bệnh vẫn còn ở nói đến chuyện này, "Lôi kéo tấm rèm giường, tôi không có nghe được rõ, nhưng mà thật ra nghe được cô luôn miệng chửi bác sĩ Mông Cổ ."

Cái gì? Cô lại xúc phạm bác sĩ?

Trần Nhược Vũ há to miệng, có chút há hốc mồm ."Ặc, bác sĩ kia không có tức giận chứ?"

"Không có đâu. Tôi không thấy được vẻ mặt của anh tôi, chỉ nghe anh tôi vẫncó cùng cô nói chuyện qua lại. Cô nói Bác sĩ Mạnh gì đó gì đó, sau đó Bác sĩ Mạnh còn có trả lời với cô."

Trần Nhược Vũ miệng há lớn hơn, lắp bắp kinh hãi."Tôi gọi tên anh tôi là Bác sĩ Mạnh?" Xong rồi xong rồi, cô cũng không biết kéo cái người bác sĩ nào mà nói xằng nói bậy nữa rồi, cô đều nói những gì rồi hả ? Coi người khác như thành Mạnh Cổ rồi, kì này thật quá mất mặt mà. Cô rốt cuộc đều đã nói cái gì vậy chứ?

Trần Nhược Vũ cẩn thận hỏi, nhưng người chung phòng bệnh lắc đầu nói: "Nghe không rõ cô nói cái gì nữa, tôi khi đó cũng có chút mơ hồ, nửa mê nửa tỉnh. Cô có thể hỏi Bác sĩ Mạnh thử xem, hôm nay anh tôi sẽ kiểm tra thăm bệnh phòng này."

"Hỏi Bác sĩ Mạnh?"

"Đúng vậy, bác sĩ Mạnh Cổ."

Sấm sét giữa trời quang! Trần Nhược Vũ lúc này miệng há to đến nỗi có thể ngậm cả quả trứng vịt.

" Tối hôm qua tôi lôi kéo tay bác sĩ Mạnh Cổ nói chuyện?" Cô hỏi.

"Đúng. Cô nói bậy bạ thao thao bất tuyệt không dứt, tôi phí rất lớn sức lực mới nghe hiểu được lúc ấy cô là đang nói gì." Trả lời cô là người đang đứng ở cửa phòng bệnh.

Trần Nhược Vũ lập tức quay phắt đầu, đối mặt với ánh mắt của Mạnh Cổ.

Áo dài trắng mặc trên người hắn, thật là làm cho hắn thêm phần đẹp trai a.

Trần Nhược Vũ rất muốn giả bộ té xỉu, nhưng lúc này cần phải kiên cường để giữ lấy tôn nghiêm của người phụ nữ, để cho cô duy trì các biểu hiện trên khuôn mặt của mình. Cô không chột dạ, mà tỏ ra tự tại vô cùng!

Mạnh Cổ dẫn theo hai bác sĩ trẻ đi vào, kiểm tra phòng chẩn bệnh.

Trần Nhược Vũ nhắm nghiền hai mắt, rốt cuộc hiểu rõ được tình cảnh của mình.

Cô bị người ta đánh rất mất thể diện, được đưa vào bệnh viện, nằm phòng bệnh rất tốt, bác sĩ phụ trách cũng rất đẹp trai, tên là Mạnh Cổ.

Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, loại tình huống này làm cô thực muốn chết quách đi ai có thể hiểu cho thấu?? Cô rõ ràng quyết tâm đoạn tuyệt cùng hắn cả đời không qua lại với nhau rồi, nhưng luôn gặp mặt trong tình huống xấu hổ như vậy là sao?

Lòng tự trọng mỏng manh của cô giống như cùng cái gì đó của đàn ông đột nhiên bị người ta bay lên đạp một cước . . . . . . A, không, cô là người văn minh, không thể giống như anh tôi có thể nói lời khiếm nhã, đưa ra ví dụ thô tục.

Cô là người văn minh.

Máu nóng trên mặt Trần Nhược Vũ dồn lên đỏ bừng, mở mắt nhìn Mạnh Cổ một chút, hắn đang dặn dò bệnh nhân giường bên cạnh cách dùng thuốc, quay đầu thấy cô nhìn chăm chú, cười như không cười liếc mắt đáp trả cô một cái.

Trần Nhược Vũ vừa xoay đầu, vừa dằn lòng xuống tự ngủ mình là người văn minh, lại vừa rất muốn đạp hắn hai cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.