THU RẤT SỐT RUỘT, không
biết ai đến tận công trường tìm mình, Thu hỏi Sinh:
- Anh có biết ai tìm em
không?
- Một người giống như em
gái của cô, còn người kia tôi không biết.
Nghe nói em gái, tay chân
Thu mềm nhũn, chắc là mẹ xảy ra chuyện gì rồi, không thể đang tr nắng em phải
ra tận đây. Đúng lúc, Thu gánh gánh cát lên, nhưng nghe nói vậy, Thu không gánh
nổi, đành để Sinh gánh lên. Thu xin lỗi:
- Làm phiền anh, em chạy
lên xem ai.
Thu vội vã chạy lên,
trông thấy em gái đang đứng dưới bóng cây, bên cạnh còn có một người con gái
khác, Thu nhìn, thì ra Phương, Thu cảm thấy nhẹ cả người.
- Phương đấy à? Mình cứ
ngỡ…
Phương đang phe phẩy cái
khăn tay, nói:
- Nóng quá, nắng nóng thế
này mà chị Thu vẫn đi làm?
Thu đến dưới bóng cây:
- Phương vừa đến à? Hôm
nay có phải về ngay không? – Thấy Phương gật đầu liền nói: - Vậy Thu xin phép
nghỉ hôm nay.
Thật ra cũng khó, nếu xin
phép nghỉ Sinh sẽ hải gánh một mình, như vậy chẳng hóa ra làm hại anh? Nếu
không nghỉ, chỉ đứng đây nói chuyện người ta sẽ có ý kiến. Đang không biết phải
xử lí thế nào thì Thu thấy Sinh gánh cát lên, cô chạy đến thương lượng.
Sinh rất mau mồm mau
miệng:
- Cô cứ nghĩ đi, tôi gánh
một mình cũng được.
Vậy là Thu xin nghỉ, cùng
về với em gái và phương. Về đến nhà, nghe nói Phương chưa ăn cơm, Thu liền thổi
cơm mời Phương, cũng chẳng có gì ăn, Thu lấy dưa muối, rau cải khô lần trước bà
Trương cho, đem ngâm nước nóng, xào lên, làm ít nộm, nấu cháo đỗ xanh, ăn cũng
ngon miệng. Ăn xong, Phương kêu muộn, phải lên phố đón xe, Thu định giữ Phương
ở lại chơi ít hôm, nhưng Phương không chịu. Thu thấy cũng đã muộn, không giữ,
liền đưa Phương ra bến xe.
Hai người ra bến đò, qua
con sông nhỏ trước nhà. Thu xin lỗi Phương:
- Lần nào đằng ấy lên
cũng vội vội vàng vàng, không ở chơi lâu được.
- Chỉ nên trách Phương,
Phương đi chuyến xe tám giờ, chín giờ lên đến đây, kết quả quên đường. Dọc
đường phải hỏi thăm, cứ loanh quanh mãi, người ta chỉ ngược đường, đi lạc không
biết bao nhiêu chỗ. Phương nhớ đường kém lắm.
Thu liền chỉ dẫn cho
Phương biết đường từ bến xe về đến trường trung học số Tám, mời Phương lần sau
lên chơi.
Hai người ra bến, lên đò
sang bên kia, Phương lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Thu:
- Phương xem chị Thu như
chị, nếu chị xem Phương như em gái thì nhận cái này, nếu không Phương giận đấy.
Thu mở cái hộp giấy nhỏ
ra, bên trong là một trăm đồng. Thu giật mình:
- Phương… tại sao Phương
cho mình tiền?
- Để chị Thu không phải
đi làm thuê.
- Phương làm gì có tiền?
- Tiền của chị Phần, chị
ấy bán đồng hồ của anh Hải cho. – Phương nói.
Thu biết, Hải chính là
“cái mặt” của Phần, nhưng Thu không hiểu tại sao Phần lại bán cái đồng hồ, lấy
tiền cho Thu vay. Phần yêu cái đồng hồ ấy như yêu bản thân, tại sao lại bán nó
đi? Thu định ấn số tiền kia vào tay Phương:
- Phương giúp tớ cảm ơn
chị Phần, nhưng Thu không thể nhận. Thu có thể đi làm, có thể kiếm tiền, không
thích nợ ai.
Phương kiên quyết không
cầm lại tiền:
- Vừa rồi Phương coi chị
Thu như chị gái, tại sao lại xem Phương như người ngoài vậy?
Hai người cứ đẩy đi đẩy
lại, con đó chòng chành, người lái đó phải kêu lên:
- Hai cô định làm đắm đò
đấy à?
Thu và Phương sợ hãi,
ngồi yên. Thu cầm tiền, định lên bờ sẽ tìm cách bỏ vào túi Phương.
Phương rất thật lòng:
- Chị Thu thấy đấy, trời
nắng thế này mà chị làm ở ngoài trời, làm cái việc gánh cát Phương cũng không
làm nổi. Chị làm sao làm nổi? Đừng nói gì đến kéo xe, làm xây dựng, đấy không
phải là những việc để cho phụ nữ làm.
Thu thấy lạ, chưa bao giờ
nói với Phương rằng mình đi lao động, tại sao Phương biết những chuyện kéo xe,
làm ở công trường xây dựng như vậy? Thu hỏi Phương:
- Tiền này có thật của
chị Phần không? Phương không nói thật, Thu nhất định không nhận.
- Phương nói thật, chị
Thu có nhận không?
- Phương cứ bảo thật tiền
này ở đâu ra, Thu sẽ nhận. – Thu dỗ ngọt.
Phương do dự giây lát,
nói:
- Chị Thu không giữ lời,
đừng hòng Phương nói thật, nói thật chị lại không nhận.
Nghe nói vậy, Thu càng
không tin số tiền này là của Phần. Thu suy nghĩ một lúc, nói:
- Phương bảo với tớ tiền
này ở đâu ra, Phương nói coi mình như chị, vậy mà mình nói Phương cũng không
tin.
Phương do dự một lúc,
cuối cùng cũng nói ra:
- Tiền này của anh Ba bảo
Phương mang đến cho chị, nhưng anh ấy không cho Phương nói, anh ấy bảo không
biết vì sao anh ấy có lỗi với chị, nếu chị biết đây là tiền của anh ấy, chắc
chắn chị sẽ không nhận.
Thấy Thu cầm tiền, Phương
cho rằng Thu đã nhận, rất vui, tự thổi phồng:
- Phương nói rồi, chuyện
này Phương sẽ làm được, anh Ba không tin, sợ Phương không thuyết phục nổi chị.
– Phương tìm trong túi mấy đồng tiền lẻ ra đếm, rất đắc ý. – Tiền đi đường của
Phương cũng là anh Ba chi, anh ấy bảo xuống xe đường xa phải đi tiếp xe buýt
nội đô đến trạm cuối cùng, đến bờ sông, đi đò qua sông, cứ dọc theo bờ sông là
đến nhà chị. Phương không đi xe buýt, sợ nhầm xe, cho nên mới đi lạc đường,
nhưng Phương tiết kiệm được tiền xe buýt.
Thu nghĩ rằng Ba đã nhận
được thư của mình, chắc chắn sẽ “lần sau xin đừng”, không ngờ anh không thôi,
hay là anh không nhận được thư? Thu không dám nói với Phương về lá thư, chỉ
hỏi:
- Anh Ba… vẫn tốt đấy
chứ?
- Anh ấy là con người
đàng hoàng, có gì không tốt? Nhưng anh ấy bảo, hễ đến kỳ nghỉ hè anh ấy lại lo,
đoán chừng chị Thu đi làm, sợ chị đứng trên giàn giáo ngã xuống, lại sợ kéo xe
ngã xuống sông, anh ấy mấy lần giục Phương đem tiền đến cho chị, sợ đưa muộn
chị sẽ đi làm. Không phải Phương không muốn đưa sớm, nhưng vì trường Phương
nghỉ hè muộn hơn trường của chị, nên vừa được nghỉ hè là Phương đi ngay, nếu
không anh ấy giục.
Cổ họng Thu như nghẹn
lại, lặng đi một lúc, rồi cố tỏ ra không có chuyện gì:
- Tại sao anh ấy cứ nói
những chuyện gở ấy? Bao nhiêu người đi làm, có ai ngã chết hay rơi xuống sông
chết đuối đâu?
Thuyền ghé bờ, hai cô gái
bước lên, Thu nói:
- Thu với Phương ngồi xe
buýt để Phương làm quen, lần sau lên khỏi đi lạc.
Lần đầu tiên Phương đi xe
buýt, rất lạ, dọc đường chỉ nhìn ra ngoài, không còn tâm trạng nào nói chuyện
với Thu. Nhưng chỉ một lúc sau đã phải xuống xe. Phương và Thu chen xuống, liên
tục hỏi:
- Sao gần thế? Vừa mới
ngồi, đi bộ thấy xa quá, tại sao ngồi xe chỉ một lúc là đến?
Hai người đến bến xe
đường dài, mua vé chuyến xe ba giờ chiều, Thu lo lắng hỏi:
- Chốc nữa Phương đi
đường núi về, có sợ không?
- Phương không đi đường
núi, đi đường dưới, đường ấy đông người qua lại.
Thu thấy yên tâm. Vẫn
chưa đến giờ xe chạy, hai cìm một chỗ ngồi nói chuyện. Thu chú ý nhưng không có
cơ hội náo để nhét tiến vào túi Phương, đành phải nhận. Thu nắm tay Phương, để
tiền vào tay Phương, rồi nắm chặt tay hơn, nói:
- Phương cảm ơn anh Ba
giúp Thu, Thu không nhận tiền của anh ấy đâu. Phiền Phương nói giúp, bảo anh Ba
từ nay về sau đừng gửi nữa.
Phương bị Thu nắm chặt
tay, không có cách nào để tiền lại vào tay Thu, đành chờ cơ hội:
- Tại sao chị Thu không
chịu nhận? Anh ấy muốn giúp, chị chứ đề anh ấy giúp, lẽ nào chị phải để anh ấy
ngày ngày lo lắng mới thấy thoải mái?
- Thu không muốn để anh
ấy lo lắng, thật ra anh ấy cũng không cần phải lo cho Thu. – Thu suy nghĩ rồi
nói thêm: - Anh ấy có… vợ chưa cưới, nên lo cho chị ấy thì hơn.
Thu hi vọng nghe được
Phương nói anh ấy đâu có vợ chưa cưới, nhưng lại nghe thấy Phương nói:
- Chuyện này đâu có liên
quan gì đến vợ chưa cưới của anh ấy?
- Anh ấy đã có… vợ chưa
cưới rồi à?- Thu rụt rè hỏi.
- Nghe nói hai gia đình
thỏa thuận, chuyện từ mấy năm trước rồi.
Thu rất buồn, tuy biết
chuyện không phải ngày một ngày hai, nhưng trong lòng Thu mong đấy không phải
là sự thật. Thu ngẩn ngơ hỏi:
- Làm sao Phương biết anh
ấy đã… có vợ chưa cưới?
- Anh ấy nói, còn cho chị
Mẫn xem ảnh hai người chụp chung.
- Nghe chị Mẫn nói, tấm
ảnh ép dưới tấm kính trên bàn, nhưng tại sao Thu không thấy? Chắc chắn anh ấy
cất đi rồi.
- Đừng đổ oan cho anh ấy,
là Phương lấy đi. Vì Phương nghe nói, nếu cắt hai người ra một cách nguyện vẹn
thì có thể chia rẽ họ, Phương lấy kéo tách đôi hai người ấy ra rồi.
Thu thấy chuyện hết rất
mê tín, nhưng lại làm lòng người say mê, nếu thật như thế thì tuyệt biết chừng
nào. Thu rất hào hứng hỏi:
- Vậy Phương… có tách
được hai người ra mà không làm tổn hại một sợi tóc nào không?
- Cũng tương đối, nhưng
vai hai người hơi sát vào nhau, vai anh ấy bị khuất sau vai chị kia, cho nên…
cho nên sau khi cắt ra, vai của anh Ba bị thiếu một chút. Chị Thu đừng nói với
anh ấy nhé, chuyện không có lợi. – Xem ra Phương cũng không tin những chuyện
đó, nhưng vẫn cười hì hì. – Nếu một hôm nào đó vai anh Ba bị đau, ấy là tại
Phương.
- Cho đáng đời, tại sao
anh ấy lại như thế? Ở nhà đã có vợ chưa cưới mà còn cho tiền người khác…
Phương ngạc nhiên:
- Ở nhà có vợ chưa cưới
lại không cho người khác tiền được à? Anh ấy tốt bụng, giúp đỡ người khác, đâu
có ý gì. Chị Thu đừng hiểu nhầm, cho rằng anh ấy có ý gì với chị, anh ấy không
phải là con người như thế. Anh ấy rất thương người, không muốn thấy ai cực khổ.
Cái Tú trong thôn cũng được anh ấy giúp như thế đấy.
- Ai cơ?
- Tức là… cái Tú, bố nó
rất nát rượu, mọi người gọi ông ta là ông “Tào ba bữa”, chị Thu quên rồi à? Một
hôm, anh Ba ăn cơm ở nhà Phương, ông “Tào ba bữa” đến tìm, hỏi xin tiền.
Thu nhớ ra người ấy. Lúc
ấy Thu nghĩ, ai đó vay tiền Ba, nên không để ý. Thu nỏi:
- Anh Ba giúp Tú con gái
ông ấy à? Giúp gì?
- Cha cái Tú nát rượu, mẹ
nó chết từ lâu, có thể bị cha nó đánh chết. Cha nó uống nhiều rượu rồi đánh vợ,
uống ít cũng đánh, không uống càng đánh dữ hơn. Cha nó mỗi ngày ba bữa rượu,
mỗi ngày đánh mẹ nó ba lần, nếu không làm sao dân làng gọi lão là ông Tào ba
bữa? Me cái Tú chết mấy năm nay rồi, cha nó vẫn không chịu đi làm đồng, đội sản
xuất phân cho ông ta chăn bò, ông ta mải uống, để bò đi ăn lúa và hoa màu, bị
đội sản xuất trừ công điểm. Ông ta có đồng nào đều uống rượu bằng hết. Cái Tú
mới mười bốn, mười lăm tuổi, ông ta định gả bán nó để đổi lấy tiền uống rượu.
- Cái Tú không có ai lấy,
vì có người cha như vậy, trong thôn không ai dám lấy. Về sau, cha nó gán cho
anh Hai con nhà Mạnh, anh này có chứng động kinh, mỗi lần lên cơn thật dễ sợ,
sùi bọt mép, gặp đâu cũng nằm, bất tỉnh nhân sự, sớm muộn gì rồi cũng chết. Cái
Tú không chịu lấy, bị cha nó đánh chết đi sống lại, bảo nuôi toi cơm bao nhiêu
năm, người ta bảo con gái là hũ rượu của cha, vậy mà tao sinh ra mày là cái hũ
cứt, hũ đái, không phải hũ rượu.
- Vậy anh Ba đồng ý lấy
Tú để cứu nó à? – Thu phỏng đoán.
- Đâu có chuyện! Anh ấy
cho cha nó tiền uống rượu, bảo ông ấy đừng đẩy con đên chỗ chết. Cha cái Tú chỉ
cần có rượu uống, còn con gái lấy ai cũng không cần biết, về sau cái Tú không
bị ép lấy cái anh động kinh kia. Nhưng anh Ba không thoát khỏi sữ quấy nhiễu,
cha cái Tú hễ hết tiền uống rượu lại đến tìm, lão nói, điều này chỉ nên trách
anh, nếu anh không nhúng vào thì tôi đã gả nó cho người ta lấy tiền uống rượu
rồi. Anh Ba sợ lão đánh cái Tú, lần nào lão đến tìm cũng cho tiền. Lão ta được
đằng chân lân đằng đầu, định bắt anh lấy cái Tú, lão bảo anh giết người thì
giết cho chết hẳn, giúp người thì giúp cho đến noi đến chốn, anh lấy con gái
tôi đi, như vậy tôi không lo không có rượu. Thật ra cái Tú cũng có ý ấy, ai mả
không muốn lấy chồng ăn gạo nhà nước, cha lại là quan to? Hơn nữa, anh Ba đẹp
trai, tốt tính. Cái Tú cứ đến lán đội thăm dò tìm anh, giặt đồ giúp anh ấy,
nhưng anh không chịu, chị Phần cũng không để thế, chị giành lấy mang về giặt.
- Chị của Phương… cũng
thích anh Ba lắm nhỉ?
- Ừ, chị Phần tớ nhờ chị
Mẫn nói chuyện với anh Ba, nhưng anh ấy không đồng ý, bảo ở nhà đã có vợ chưa
cưới. Chị Phần khóc lóc, thề suốt đời không lấy ai, nhưng sau đấy chị ấy gặp
anh Hải, không còn giữ lời thề nữa, suốt ngày đòi cưới.
- Phương ấy cắt cái ảnh
là định giúp chị Phần à?
Phương cười ngượng rồi
nói:
- Chuyện của chị Phần từ
lâu rồi. Cái ảnh ấy Phương cắt cách đây ít lâu.
Tim Thu đập dồn dập, nghĩ
bụng có thể Phương đã nhìn thấu lòng mình rồi nên cắt giúp mình. Thu hỏi:
- Vậy… Phương giúp ai cắt
ảnh>
- Cắt giúp người khác
không có tác dụng, phải tự cắt cho mình. – Phương thẳng thắn. – Phương cắt ảnh
của hai người không có tác dụng, chỉ cắt rời hai người, không thể ghép được anh
ấy. Anh Ba xem thường bọn mình, nghe nói anh ấy với vợ chưa cưới quen nhau từ
ngày nhỏ, bố của hai bên đều là quan to, chúng ta có là gì? Cho nên anh ấy cho
chị Thu tiền chỉ là giúp đỡ, không phải để ý đến đâu. Phương khuyên chị cứ lấy
tiền, vì chị không lấy người khác cũng lấy mất, việc gì để lão “ba bữa” lấy
uống rượu.