Edit: windy
Lương Dĩ Toàn quyết định vẫn là không thích nghe nghệ thuật gia giải thích tác phẩm của mình.
Đèn đường có thể là ánh trăng, sương đọng trên cỏ có thể là tuyết, mặc quần áo luyện tập bình thường có thể là Gisele xinh đẹp mặc váy lụa trắng, chân trước nói “Tôi đối với vị nguyên hình kia không có bất cứ ý nghĩ gì khác ngoài sáng tác”, sau lưng trở mặt nhanh hơn cả trong phim …
Lúc đang định nói dù sao cái gì cũng mặc anh nói, dù sao cũng là tác phẩm của anh, cuối cùng quyền giải thích thuộc về anh, sao có thể hiểu được.
Lương Dĩ Toàn lắc đầu vào phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy bó hoa bách hợp Thẩm Tế tặng cô cắm trong bình hoa ở phòng khách, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Cô nghĩ qua đêm nay, cô có thể hiểu được vì sao Thẩm Tế nói xem xong <Lư Biên> thấy cô giống hoa hồng, mà Biên Tự cũng đã ở trong <Rosabella> so sánh cô với hoa hồng rồi.
Bởi vì bốn năm trước màn nhảy trong đêm giao thừa kia, cùng với lần múa <Lư Biên> vào mùa đông năm trước trùng hợp là cô có cùng một tâm tình, trùng hợp đem tính tình không có chỗ thoát của mình nhảy vào trong điệu múa.
Cô cho rằng những thứ không mềm mại cứ đâm vào trong lòng cô chỉ có mình cô nhìn thấy, lại không nghĩ rằng cách trước sau bốn năm, đã bị Biên Tự chứng kiến hai lần.
Nhưng cũng chỉ có hai lần thôi.
Lúc chính diện đối mặt ở chung với Biên Tự, cô giống như luôn luôn cẩn thận chặt chẽ, chưa từng nổi giận với anh, chưa từng để anh nhìn thấy góc cạnh của mình.
Cho nên lúc trước, Biên Tự với mấy người từng nhìn thấy cô biểu diễn, lựa chọn tặng cho cô bách hợp thanh nhã.
Mà sau khi tách ra, cô bắt đầu tùy tâm sở dục, không hề cố kỵ mà nổi giận với anh, anh ngược lại tặng hoa hồng.
Đa số người có lẽ sẽ giống với Thẩm Tế, sẽ suy nghĩ trước khi tặng hoa: Hoa hồng là tình yêu nhiệt liệt, bách hợp có thể đại biểu cho mối quan hệ thuần khiết.
Nhưng Biên Tự không phải phái lý luận, đưa bách hợp hay hoa hồng, tặng hai loại hoa này với anh không hề có ý nghĩ khác nhau, mà là cô ở trước mặt anh là dạng gì, cho anh cảm giác gì.
Vấn đề từng khiến cô xoắn xuýt lâu như vậy, hóa ra chỉ là đạo lý đơn giản như vậy.
Lương Dĩ Toàn đứng tại chỗ thất thần một lát.
Biên Tự theo cô vào cửa, thấy cô nhìn tới bó bách hợp Thẩm Tế tặng cho, nhướn mắt lên: “Em còn nhìn, tôi sẽ không cam đoan bó hoa kia ngày mai còn ở đó hay không đâu.”
Lương Dĩ Toàn khôi phục lại tinh thần, nhíu nhíu mày với anh: “Cầm thú các anh đói bụng là ăn hoa?”
“…”
Một tiếng bước chân từ trên cầu thang truyền tới.
Trình Lạc đi qua góc, quơ quơ điện thoại với hai người: “Hai vị, tổ tiết mục giục gửi tin nhắn kìa.”
“Đến đây.” Lương Dĩ Toàn đi đến cầu thang.
Biên Tự cũng đi theo.
Trình Lạc ở phía trước kéo tay Lương Dĩ Toàn, chỉ cho cô xem tin tức trên màn hình điện thoại: “Có người bạn nước ngoài vừa rồi đăng lên cái này, nói là người môi giới buổi diễn xuất Châu Âu cho cậu.”
Với danh tiếng của Biên Tự ở Châu Âu, đã cách nhiều năm như vậy có tin tức công khai biểu diễn cũng là bình thường.
“Rất nhiều người khen cậu,” Trình Lạc lướt lướt bình luận cho Lương Dĩ Toàn xem, “Lúc cậu đi quay mình còn lo lắng, nhìn cậu đêm hôm trước giống như lại mất ngủ, không nghĩ tới trạng thái tốt như vậy.”
Lúc Trình Lạc đang nói đến mấy chữ “Lại mất ngủ” bỏ thêm trọng âm, quay đầu lặng lẽ liếc nhìn Biên Tự.
Biên Tự dừng bước lại, nhíu mi hỏi: “Gần đây lại mất ngủ?”
Lương Dĩ Toàn đứng lại ở trên bậc thềm, quay đầu lại: “Có chút chút.”
“Mất ngủ còn có một chút hai chút? Là mất ngủ một chút bảo chút chút, hai chút là bảo hai chút chút?” Biên Tự nhíu mày nhìn cô, “Trước kia tôi bảo người ta làm cho em huân hương trước khi ngủ hay dùng…”
Biên Tự nói được một nửa thì ngừng lại.
Lương Dĩ Toàn cũng cứng ngắc trừng mắt nhìn.
Lời này của Biên Tự, giống như không cẩn thận tiết lộ trước kia hai người ở chung.
Tròng mắt Trình Lạc xoay tròn nửa vòng.
Tuy đã sớm biết Lương Dĩ Toàn với Biên Tự là bạn trai cũ bạn gái cũ, nhưng cô thật không biết bọn họ đã kết giao tới trình độ nào, vốn là muốn đem chuyện Lương Dĩ Toàn thường xuyên mất ngủ tiết lộ cho Biên Tự, để anh nhanh chóng hành động, lần này xem ra, người ta giống như trước kia đã biết rồi.
Lương Dĩ Toàn không tự nhiên liếc mắt nói chuyện với Biên Tự: “Không cần.”
Nói xong xoay người vội vàng chạy lên lầu.
***
Trở về phòng ngủ, nhìn thấy tổ tiết mục gửi tin nhắn thúc giục, Lương Dĩ Toàn cầm di động ngồi trên ghế sofa ngốc người.
Trình Lạc đã sớm gửi tin nhắn xong, rảnh rỗi không có việc gì làm, nhìn bộ dáng do dự của cô, ngồi vào cạnh cô hỏi: “Hôm nay vẫn tính không bỏ phiếu?”
Ngoại trừ chủ nhật ngủ lại nhà bà ngoại, không tham gia ghi hình nhận tin nhắn, mấy ngày trước Lương Dĩ Toàn vẫn bỏ trống phiếu.
Lúc ấy cô nói lý do với tổ tiết mục là, cô rời cả một tuần, mới từ nhà bà ngoại trở về không lâu, còn chưa tiến vào trạng thái, không biết gửi tin nhắn cho ai, hi vọng được bỏ trống.
Nhưng hiện tại mắt thấy cũng đã qua nhiều ngày rồi, cũng không thể tiếp tục như vậy.
Chính cô cũng cảm thấy lời bịa đặt này không còn tác dụng nữa rồi.
“Mình không biết.” Lương Dĩ Toàn ăn ngay nói thật.
“Trước lúc cậu không biết gửi tin gì, không phải gửi cho anh Tế “Chú ý thân thể, nghỉ ngơi sớm” các kiểu sao? Bây giờ gửi cho ai cũng được. Một tin nhắn thôi mà, tùy tiện gửi đi, không cần có trách nhiệm tâm lý lớn như vậy.”
Lương Dĩ Toàn cúi đầu nhíu mày.
Trước kia quả thật có thể như vậy, nhưng mấy ngày nay cô phát hiện, mặc dù chỉ là xuất phát từ lễ nghi xã giao, cô cũng không thể gửi tin nhắn như vậy cho nam khách mời khác.
Lúc cô đem “Biên Tự” với “nam khách mời khác” chia thành hai tình huống, cô đã không thể lựa chọn cái phía sau, mặc dù cô không lựa chọn phía thứ nhất, có lẽ cũng chứng minh, cán cân của cô đã nghiêng không thể kéo lại rồi.
Cái cô gọi là không bỏ phiếu chưa thực chất có nghĩa là vùng vẫy.
Lương Dĩ Toàn khẽ thở ra một hơi, cầm di động gõ lên bàn phím, soạn tin nhắn…
“Đối tượng: Biên Tự.”
“Nội dung: Tùy tiện gửi.”
Cùng lúc đó, phòng trên lầu ba, Biên Tự cũng gửi tin nhắn đi…
“Đối tượng: Lương Dĩ Toàn.”
“Nội dung: “Nếu như gặp trời trong tuyết bay, trăng tròn nhô lên cao, tỏa sáng xuống phía dưới, di chuyển trên mặt đất, mà em mang theo nụ cười bước tới phía tôi, ánh trăng với ánh tuyết khi đó, em là tuyệt sắc thứ ba.”
***
Sáng sớm hôm sau, Lương Dĩ Toàn bị báo thức gọi tỉnh.
Ban ngày càng ngày càng ngắn, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, dù là Lương Dĩ Toàn có cố gắng thế nào, cũng rất khó rời khỏi giường trong cơn buồn ngủ.
Tắt báo thức xong, cô dụi dụi mắt, trong ánh sáng lờ mờ cầm di động, muốn xem tin tức sáng sớm để tỉnh tỉnh lại, kết quả liếc mắt một cái nhìn thấy trên Weibo đẩy tới một đề tài có tên của cô và Biên Tự.
Cô bấm vào xem, mới phát hiện thay đổi bất ngờ từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn chưa yên tĩnh.
Bảng hot search top 50, đề tài liên quan về cô với Biên Tự đã chiếm ba cái…
#Lương Dĩ Toàn chính là Isabella#
#Tái Tự Lương Duyên thật là nối lại lương duyên#
#Tái Tự Lương Duyên ngoài giới#
Trong đó hai cái ở trên chắc là hot search tối qua, sau khi đạt tới mức “sôi” xong, hiện tại nhiệt đột đã hạ xuống “nóng”.
Cái thứ ba giống như sáng nay mới xuất hiện, có tài khoản giải trí chụp màn hình lại về truyền thông ngoài giới với cư dân mạng đánh giá phần sân khấu hợp tác của Biên Tự với cô, phiên dịch thành tiếng Trung.
Có một phần là thực sự đánh giá hai người về trình độ chuyên nghiệp, còn có một phần biết được sân khấu này là xuất phát từ chương trình giải trí xong, liền cùng cư dân mạng trong nước cắn CP.
Phía dưới bài viết này, từ sáng sớm mọi người đã bắt đầu thảo luận…
“Chim non dậy sớm cắn đường!”
“CP tôi cắn cuối cùng không giấu được rồi qaq.”
“Ngày hôm qua là ai tiên đoán nói sân khấu Tái Tự Lương Duyên sẽ lọt ra ngoài giới vậy, lời nói này về sau có thể nói nhiều một chút! (Ví như nói Tái Tự Lương Duyên sẽ kết hôn.).”
“Thử hỏi có CP hẹn hò nào có thể chạy được ra ngoài giới chưa, Biên Tự Lương Dĩ Toàn hai người thấy sao? Lần này toàn bộ thế giới đế thúc giục hai người kết hôn rồi!”
Lương Dĩ Toàn mơ hồ một hồi.
Cô đoán được sân khấu của cô với Biên Tự sẽ lọt ra ngoài, lại không đoán được hướng đi sau cùng là cùng với mọi người trong nước trăm sông đổ về một biển.
Hóa ra cắn CP là không chia biên giới à?
Lương Dĩ Toàn tỉnh táo lại, tắt màn hình, xuống giường mặc quần áo rửa mặt, xong xuôi chuẩn bị xuống lầu ăn điểm tâm.
Vừa mới mở cửa phòng, ngoài ý muốn thấy được Lục Nguyên đã lâu không gặp.
Lục Nguyên mang theo một va li hành lý từ lầu ba xuống, như đang thay Biên Tự đem xuống dưới lầu.
Lương Dĩ Toàn ngẩn người.
Lục Nguyên cũng có chút kinh ngạc: “A, cô Lương, sớm như vậy đã dậy rồi.”
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu, nhìn vali trong tay Lục Nguyên: “Đây là…?”
“A…., ông chủ bảo tôi tới đón anh ấy, nói muốn về Amsterdam một chuyến.”
Ánh mắt Lương Dĩ Toàn nhẹ nhàng lóe lên, không biết thế nào, nháy mắt nghe thấy tên đó, trái tim giống như bị thứ gì đó gắt gao kéo trùng xuống, lập tức túm tới đáy.
Trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa.
Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu, nhìn thấy Biên Tự vừa cài cúc áo tây trang vừa vội vàng đi xuống, đưa ra động tác cho Lục Nguyên, ý bảo anh ta đi xuống trước, sau đó đi tới trước mặt cô.
“Dậy sớm vậy?” Biên Tự dơ tay nhẹ nhàng chạm đỉnh đầu cô.
Lương Dĩ Toàn nghiêng đầu tránh đi, đẩy tay anh ra: “Với anh là sớm.”
Chân mày Biên Tự giương lên: “Tôi về đảo lấy ít đồ, muốn đi sớm về sớm.”
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu.
“Không hỏi tôi đi mấy ngày?”
“Có cái gì cần hỏi,” Lương Dĩ Toàn mặt không chút thay đổi nhìn anh, “Một ngày trên đảo, mười năm nhân gian, anh ở thế gian chúng tôi cũng không phải một thời gian sao.”
Biên Tự nghẹn lời: “Lần này sẽ ở lại hai ngày, hai ngày thế gian, đến thời gian máy bay bay qua bay lại đã tốn ba ngày rồi, trước thứ sáu chia hẹn hò khẳng định sẽ trở về.”
“Vậy không về là tốt nhất.”
Biên Tự cười, dơ tay dùng khớp ngón tay nhẹ nhàng dí lên trán cô một cái: “Đừng nghĩ hẹn với người khác, còn có, tin nhắn tôi vẫn nhận được, tôi không ở đây hai ngày cũng đừng nghĩ gửi cho người khác, “tùy tiện gửi” cũng không được.”
“Đã đi rồi còn quản nhiều vậy?”
Biên Tự lắc đầu, chỉ chỉ dưới lầu: “Tôi bảo Lục Nguyên đem huân hương an thần em thường dùng tới, đặt ở trong ngăn tủ phòng khác, muốn dùng cứ lấy.”
“Biết rồi…”
“Tôi đi đây.” Biên Tự xoay người vừa mới đi được một bước, lại quay đầu, “Lương Dĩ Toàn, có thể nhớ tôi không?”
Lương Dĩ Toàn chậm rãi trừng mắt nhìn, quay đầu đi: “Sẽ không.”
Biên Tự thở dài, đi xuống hai bậc thang, lại quay đầu, thỏa hiệp lại như tự gật gật đầu, nhìn cô nói: “Tôi sẽ.”
Hô hấp Lương Dĩ Toàn cứng lại, đợi lấy lại tinh thần, đã không thấy bóng dáng Biên Tự.
***
Hai ngày sau, mười giờ tối thứ năm, Lương Dĩ Toàn từ trung tâm vũ đạo luyện tập xong trở về biệt thự Bắc Giao, đi đến phía cổng vòm, xem đến trong phòng khách, Lâm Tiếu Sinh với Đoạn Đã đã chơi game, Trình Lạc với Triệu Mộng Ân ngồi ở trên ghế sofa cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Phan Ngọc ở trong phòng bếp làm bữa ăn khuya, Thẩm Tế ở bên cạnh giúp đỡ.
Lương Dĩ Toàn là người về nhà cuối cùng, vừa vào cửa liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Về rồi à Dĩ Toàn,” Trình Lạc nhìn cô, “Sao càng ngày càng… muộn hơn, gần đây tập luyện nhiều sao?”
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu: “Ừm, có chút.”
“Có muốn ăn chút đồ ăn khuya không?” Thẩm Tế cười hỏi câu, “Đêm nay nấu cháo đậu đỏ, độ lượng không cao.”
Lương Dĩ Toàn cười cười: “Cảm ơn, tôi không đói, mọi người ăn đi.”
Trình Lạc quay đầu nhìn Lương Dĩ Toàn một cái, thấy cô đi lên cầu thang, hỏi: “Cậu phải về phòng sao?”
“Ừm, cậu có thể về phòng sau cũng được, không sao, mình chưa ngủ.”
“Được.” Trình Lạc gật gật đầu, càng cảm giác thấy mấy ngày nay Lương Dĩ Toàn có gì không thích hợp.
Về nhà luôn là đã khuya, trở về lại không tham gia sinh hoạt tập thể, về liền lên lầu vào phòng, nhưng cũng không phải mệt mỏi thiếu ngủ, mà là im lặng cầm một quyển sách lên giường xem.
Triệu Mộng Ân cũng nhận ra khác lạ, đợi Lương Dĩ Toàn rời khỏi phòng khách, hỏi Trình Lạc: “Mấy ngày nay hình như cô Lương cứ là lạ?”
“Vẫn là tuổi còn nhỏ,” Phan Ngọc cười chen vào nói, “Bị lạt mềm buộc chặt, như gần như xa một hồi liền mất hồn mất vía rồi.”
Đến chỗ rẽ cầu thang, Lương Dĩ Toàn đi được nửa đường lại muốn quay lại lấy huân hương nghe thấy lời này, ngây người ngay tại chỗ.