Edit: windy
Lương Dĩ Toàn tiếp tục nhặt rau, ánh mắt liếc nhìn Biên Tự bê cái vò lên trên bàn, ngạo nghễ nhìn đám cá chạch, giống như đang nhìn một đám kiến mạng không còn lâu nữa.
Dần dần, anh dùng bộ dáng cầm dao nĩa lấy một cây kéo sắc bén lên, đưa vào bên trong, cầm cây kéo chọc vào trong vò.
Một cây kéo hạ xuống, vang lên một tiếng “sát” thanh thúy, trong vò “rầm” một tiếng…
Đám cá trạch chạy trốn khắp bốn phía. Cây kéo cắt vào nước không.
Biên Tự nhướn mày, nhìn phía Lương Dĩ Toàn, thấy cô không chú ý tới động tĩnh bên này, coi như không có chuyện gì tiếp tục mở kéo ra, chọc vào tiếp, một hành động rất nhanh đủ ngoan độc.
Sát.
Lại cắt không trúng.
Liên tục cắt không trúng, Biên Tự đặt kéo xuống, xoa xoa cổ, thư giãn hai tay.
Nhưng sự thật chứng minh, tốc độ tay có thể trong vòng một phút đánh một bản <Ong rừng bay lượn> một cách thoải mái, cũng không nhất định nhanh hơn cá chạch.
Sau mười mấy hiệp, quần áo Biên Tự cũng đã dính bọt nước, mà đám cá chạch vẫn không tổn hại gì, thậm chí còn có thêm sức sống.
Lương Dĩ Toàn lắc đầu thở dài: “Như vậy không thể làm gì được, vậy anh thử chụp xem.”
Biên Tự quay đầu lại, chân mày nhíu lại: “…. Bắt? Chụp?”
Lương Dĩ Toàn nhớ rõ trước kia bà ngoại hay giết cá sống như thế, tóm lại là chúng chỉ ở trong vò, tìm kiếm xung quanh, rồi đưa cho anh một đôi gang tay.
Biên Tự nhắm chặt mắt, đeo gang tay bỏ vào trong vò, cố gắng bỏ qua cảm giác trơn tuột buồn nôn kia, dùng lực chụp chúng.
Cá chạch nằm trong tay, anh ụp tay lại, thuận thế bắt lên.
Con cá vừa trơn bóng này đã không động rồi.
Cũng chỉ có như vậy.
Khóe miệng Biên Tự cong lên, giơ đuôi cá chạch lên, đang muốn kêu Lương Dĩ Toàn đến xem, con cá kia bỗng nhiên bị đau, hồi quang phản chiếu trượt theo ngón tay anh trượt ra ngoài, theo một đường parabol nhảy dựng lên…
Lương Dĩ Toàn quay đầu lại, sau gáy chợt lạnh, “A” một tiếng.
Mọi người ngồi ở so pha trò chuyện nhao nhao nghiêng đầu sang.
Biên Tự bị kiềm hãm, liền bỏ gang tay ra: “…Đừng nhúc nhích.”
Con cá vừa lạnh vừa trơn dán lên người, cả người Lương Dĩ Toàn nổi da gà, đến thở cũng không dám thở, nào dám động đậy, tay chân cứng ngắc đứng ở trước bồn rửa.
Một tay Biên Tự giữ vai cô, một tay tiến vào cổ áo sau lưng cô, bắt con cá ra.
Lương Dĩ Toàn cúi mắt xuống, nhìn con cá chạch bị ném ra ngoài, cảm giác thấy mình cũng sắp ngất theo rồi.
Bị tức tới choáng váng.
Cô chậm rãi giương mắt nhìn về phía Biên Tự.
“Tôi… Không phải, vừa rồi nó giả vờ bất tỉnh…” Ý thức được lúc này không phải lúc cáo trạng, Biên Tự ngậm miệng, rút mấy tờ khăn giấy, lau lau cổ cho cô.
Lương Dĩ Toàn run rẩy đẩy tay anh ra, xoay người vội vàng đi lên cầu thang.
Biên Tự đứng tại chỗ im lặng, nghiêng đầu nhìn tới máy quay gần nhất, dùng bàn tay vừa đụng vào con cá chạch kia chỉ ngón trỏ vào màn hình: “Một phút sau, tôi muốn thấy mấy thứ này biến mất khỏi mắt tôi.”
***
Phần tiếp theo là cắt thái do Thẩm Tế và Trình Lạc phụ trách.
Nhìn cảnh vừa rồi, Thẩm Tế tiếp nhận công việc còn lại của Lương Dĩ Toàn, để Biên Tự lên lầu dọn dẹp một chút.
Cả người Biên Tự dính nước bẩn, rất muốn lập tức đi tắm nước nóng, lúc tới đầu cầu thang lầu hai có chút chần chừ, nhẫn nại đi tới phía phòng Lương Dĩ Toàn.
Cửa phòng đóng chặt, Biên Tự nghiêng tai nghe ngóng, không nghe ra động tĩnh bên trong.
“Lương Dĩ Toàn?” Anh thử thăm dò gõ gõ cửa.
Trong phòng không ai đáp lại.
“Tôi…” Biên Tự khẽ khụ một tiếng: “Không phải cố ý.”
Là cố ý còn bảo phải sao?
Lương Dĩ Toàn đương nhiên biết anh không cố ý, nhưng vẫn không nhịn được mà tức giận.
Cũng không biết cô là tạo nghiệt mấy đời, mới dính phải Biên Tự tự chịu tội này.
Hơn nữa lúc cô nghĩ lại, hôm nay lúc bốc thăm sao lại khéo như vậy, nói không chừng lại là tổ tiết mục và Biên Tự cùng một giuộc rồi.
Lương Dĩ Toàn càng nghĩ càng phiền muộn, nghe người ngoài cửa chậm chạp không đi, cao giọng hướng ra cửa: “Về phòng anh đi, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy anh thêm lần nào nữa!”
***
Lương Dĩ Toàn vào phòng tắm tắm rửa một cái, đổi bộ quần áo, lúc xuống lầu, Thẩm Tế với Trình Lạc vừa vặn hoàn thành nhiệm vụ, đang giao ban với Lâm Tiếu Sinh và Phan Ngọc.
Bên sô pha có một cô gái trẻ tuổi ngồi, đang nhìn đông nhìn tây.
Chắc là nữ khách mời số 4 vừa được Đoạn Dã đón về.
Thấy Lương Dĩ Toàn, hai mắt cô gái sáng lên, đứng lên vẫy vẫy tay với cô: “Xin chào, là cô Lương đúng không?”
Lương Dĩ Toàn hơi khom người, gật gật đầu: “Xin chào, là tôi.”
“Oa, cô ở bên ngoài nhìn còn xinh hơn trong màn hình…” Cô gái vẻ mặt hâm mộ mắt không chớp nhìn chằm chằm cô.
“Cảm ơn,” Lương Dĩ Toàn cười đi lên phía trước, chỉ chỉ sô pha, “Ngồi đi.”
Cô gái liền ngồi xuống.
“Vị này chính là bạn học Triệu Mộng Ân, trước mắt là sinh viên Học viện sư phạm âm nhạc Nam Hoài.” Thẩm Tế kết thúc công việc đi tới bên này, giới thiệu cho Lương Dĩ Toàn nghe.
“Đúng, cô Lương gọi tôi là Tiểu Triệu hoặc là Mộng Ân là được.” Mắt thấy Thẩm Tế và Lương Dĩ Toàn bị mình ngăn cách, Triệu Mộng Ân phút chốc đứng lên cho anh ngồi, “Anh Tế anh ngồi chỗ tôi này!”
Nữ khách mời tới sau đương nhiên đã xem qua bốn tập trước, không chỉ liếc mắt một cái là nhận ra mọi người, còn dùng mắt thần nhìn rõ quan hệ giữa mọi người, ví như hai mũi tên cùng đầu như Thẩm Tế và Lương Dĩ Toàn.
Thẩm Tế nói cảm ơn Triệu Mộng An, ngồi xuống bên cạnh Lương Dĩ Toàn, thấp giọng hỏi cô: “Bây giờ khá hơn chút nào chưa?”
Kì thật sau gáy Lương Dĩ Toàn vẫn thấy ớn lạnh.
Chỉ là đã điều chỉnh tâm lý, cũng không tính là có chuyện gì.
Cô lắc đầu nói: “Không có việc gì rồi.”
Thẩm Tế không muốn nhắc chuyện ngại ngùng của Lương Dĩ Toàn ở trước mặt khách mời mới tới, lúc này mới đè thấp giọng, nhưng một màn này ở trong mắt người xem tất nhiên không thể đơn thuần rồi.
Biên Tự đứng ở đầu bậc thang, xa xa nhìn bên này, ánh mắt âm u.
Triệu Mộng Ân mắt sắc phát hiện ra, mạnh mẽ phất phất tay tới phía cầu thang: “Thầy Biên!”
Biên Tự nghe tiếng quét mắt tới.
Triệu Mộng Ân kích động địa đứng lên, bước nhanh tiến ra đón: “Xin chào thầy Biên! Tôi là fan của anh, tôi tên là Triệu Mộng An, anh có thể gọi tôi là Tiểu Triệu hoặc là Mộng Ân...”
Biên Tự giống như không có nghe thấy, nhìn không chớp mắt thoáng qua hai người đang dính sát vào nhau, rồi ngồi xuống ghế dựa đối diện với Lương Dĩ Toàn, nhìn chằm chằm cô cùng Thẩm Tế khoảng cách trong lúc đó vừa vặn mười xentimet, híp híp mắt …
Sô pha rộng rãi như thế lại phải dính cùng một chỗ, là trên người có nam châm sao?
Lương Dĩ Toàn đang ở cảm ơn Thẩm Tế vừa rồi giúp cô thu dọn cục diện rối rắm, làm còn lại công việc.
Triệu Mộng Ân xấu hổ một lần nữa ngồi trở lại sô pha, vừa rạo rực cờ trống theo sát Biên Tự chờ đáp lời: “Thầy Biên, tôi thật là fan trung thành của anh, trước kia trong những buổi diễn nhạc hội trong nước có anh tôi đều nghe qua, bài anh viết tôi cũng thuộc tới có thể đọc làu làu...”
Biên Tự như nghe thấy phiền, gặp Lương Dĩ Toàn chuyên tâm nói chuyện cùng Thẩm Tế, cô thật sự đến liếc mắt một cái cũng không nhìn anh, chống đầu gối đứng lên, lạnh lùng để lại một câu: “Vậy cô từ từ gánh.”
“...”
***
Lương Dĩ Toàn rơi vào bóng ma tâm lí, vừa thấy Biên Tự sẽ nghĩ lại cảnh cá chạch lọt vào áo mà sởn gai ốc.
Cơm trưa, hai bên bàn dài mỗi bên ngồi bốn người, Biên Tự ngồi ở góc đông nam, Lương Dĩ Toàn liền chọn góc tây bắc, mới miễn cưỡng nuốt trôi cơm.
Bởi vì là bữa trưa hoan nghênh Triệu Mộng Ân, trên bàn cơm đa số đề tài đều quay chung quanh cô, Lương Dĩ Toàn ngồi ở góc im lặng nghe, biết rõ này cô gái này cùng tuổi với cô, ở học viện âm nhạc chủ xướng thanh nhạc, từ nhỏ đã tha thiết yêu thích âm nhạc.
Cũng khó trách cô ấy nói mình là fan ruột nhiều năm của Biên Tự.
Lương Dĩ Toàn liếc mắt một cái, đều có thể nhìn thấy ánh mắt Triệu Mộng Ân nhìn Biên Tự đang phát sáng.
Loại cảm giác này cực kỳ kỳ diệu, giống như thấy được mình trước kia rất lâu.
Lương Dĩ Toàn có chút hoảng hốt nhìn Triệu Mộng Ân.
Biên Tự vừa vặn bắt được ánh mắt “Ảm đạm” này của Lương Dĩ Toàn, trong lòng suy đoán hành động của cô, khóe miệng nhếch lên, sau đó điều chỉnh biểu tình nghiêm túc, hạ tay với Triệu Mộng Ân đang lải nhải: “Vương… “
Triệu Mộng Ân ngậm miệng sửng sốt.
“Lưu…?” Biên Tự nhíu nhíu mày.
Trên bàn cơm an tĩnh lại, người xung quanh đồng thời nhìn về phía Biên Tự.
“Lý…?”
“Thầy Biên gọi tôi phải không?” Triệu Mộng Ân thật cẩn thận trừng mắt nhìn, “Tôi họ Triệu...”
“A..., “ Biên Tự khẽ gật gật đầu, “Cô Triệu, lúc ăn cơm nên học tập dáng vẻ của cô Lương một chút, nói ít một chút?”
“...”
Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu lên.
Biên Tự giang tay với cô.
“...” Lương Dĩ Toàn khó hiểu nhíu mi, lại cúi đầu xuống.
***
Đồ ăn trong biệt thự vốn là không lọt vào mắt Biên Tự, lại bởi vì buổi sáng bị cá chạch làm mất khẩu vị, cả bữa cơm Biên Tự hầu như không động đũa, tâm tư cũng hoàn toàn không để ý tới chuyện này.
Đợi mọi người đặt bát đũa xuống, anh mới giống đợi cho cảm thấy hứng thú, hỏi câu: “Đã ăn xong rồi?” Sau đó nhìn về phía Lương Dĩ Toàn, “Cô Lương, chúng ta rửa chén chứ?”
Buổi trưa hôm nay “Rửa” là anh cùng Lương Dĩ Toàn xử lý, theo lý rửa chén cũng nằm trong phạm vi này.
Lương Dĩ Toàn đã nói làm sao anh có thể ngồi tới sau cùng.
Hóa ra đang ở chỗ này đợi cô.
Lương Dĩ Toàn thản nhiên nói: “Không phiền thầy Biên, tôi nghĩ một mình tôi rửa càng nhanh hơn.”
Triệu Mộng Ân xem xét sắc mặt Biên Tự, đưa tới một bậc thềm: “A thầy Biên, vừa rồi hình như anh chưa dùng bữa, nếu không đi gọt chút hoa quả đi, tôi thay anh rửa với cô Lương.”
“Không cần, “ Biên Tự cười cười, “Tôi thích rửa chén, rửa chén là yêu thích thứ hai ngoài âm nhạc của tôi.”
“...”
Nếu lúc này có thể quay lại, Lâm Tiếu Sinh nhất định phải quay lại ngày hôm sau Biên Tự tự tiến vào tổ, đem câu nói cao quý kia của anh ra “Kéo nhiều tài trợ như vậy, đến kinh phí trang bị cái máy rửa bát cũng không có“.
Lương Dĩ Toàn lắc đầu, không phản bác được bèn thu lại một xấp bát đũa đi đến phòng bếp.
Biên Tự ở bên bàn ăn nhìn một lát bàn ăn dính đầy vết nước đọng đồ ăn quần áo dính dầu mỡ, không đành lòng nhìn bèn quay đầu, dùng hai đầu ngón tay nắm lấy cạnh góc bàn ăn, bắt kịp Lương Dĩ Toàn.
Mọi người trên bàn ăn liền tản đi.
Tại phòng bếp yên tĩnh, Lương Dĩ Toàn không rên một tiếng, cũng không kiên nhẫn giống buổi sáng tinh tế chỉ dạy Biên Tự học.
Biên Tự chỉ có thể học theo, bắt chước cách làm của cô, chịu đựng dời sông lấp biển trong bụng, đem đồ ăn thừa lấy đũa gạt vào thùng rác.
Đợi xử lý hoàn tất tất cả đồ ăn thừa, Lương Dĩ Toàn buột chặt túi rác, xách ra cửa.
Mới vừa đổ rác xong đi trở về cửa, nhìn thấy Triệu Mộng Ân xuất hiện chỗ cổng vòm.
“Cô Lương!”
“Hửm? Làm sao vậy?”
Triệu Mộng Ân tha thiết địa nhìn cô, chỉa chỉa trên lầu: “Chị Trình Lạc ở trên lầu lôi kéo người chơi đấu địa chủ, tôi thấy anh Tế cũng ở đó, nếu không cô đi theo chân bọn họ chơi đi, để tôi phụ thầy Biên rửa chén đi!”
“Cô xác định?” Lương Dĩ Toàn do dự mà nhắc nhở, “Anh ta... Không biết làm việc nhà, khả năng sẽ gây thêm phiền cho cô.”
Lương Dĩ Toàn cho Biên Tự để lại chút gói thần tượng, liền đem lời “Thành sự không đủ, bại sự có thừa” này nói ra.
Triệu Mộng Ân vỗ ngực: “Tôi xác định, cô Lương cứ an tâm đem phòng bếp giao cho tôi đi!”
***
Tại phòng bếp, Biên Tự cúi đầu rửa tay ba lần thật sạch cuối cùng đem dầu rửa, vì không thể làm hỏng chiếc áo sơ mi thứ hai, đã chịu được ghét bỏ mặc tạp dề lên.
Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, Biên Tự ngẩng đầu, vừa muốn hỏi Lương Dĩ Toàn tiếp đó làm gì bây giờ, liếc mắt một cái thấy là Triệu Mộng Ân cười hì hì.
“Thầy Biên, tôi phụ anh rửa chén nha!”
Sắc mặt Biên Tự trầm xuống, nhìn lại phía sau lưng cô.
Triệu Mộng Ân theo ánh mắt của anh nghiêng đầu sang chỗ khác, mắt nhìn phía cầu thang: “A..., cô Lương lên lầu chơi đấu địa chủ với đám anh Tế rồi.”
Biên Tự mặt không chút thay đổi trầm mặc ba giây, tháo dây buộc, cởi tạp dề quăng sang một bên.
“Thầy Biên, không rửa nữa sao...”
“Hửm.”
Triệu Mộng Ân nhăn mặt lại, bĩu môi tội nghiệp nhìn anh: “Nhưng mới vừa rồi không phải anh nói đây là yêu thích sao...”
Biên Tự ngoài cười nhưng trong không cười xả khóe miệng, xoay người đi lên lầu: “Ngại quá, yêu thích mới, đấu địa chủ.”