Edit: windy
Tuy trước kia hai người sống cùng nhau cũng khá hài hòa, dù sao Lương Dĩ Toàn nguyện ý lấy mềm mại của cô đến tứ chi không thể tin được mà phối hợp với anh, mặc cho anh xoa nắn, lật chuyển điên đảo, nhưng cô vẫn là phía bị động.
Cho dù anh ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào muốn đem quyền chủ động cho cô, cô cũng chỉ ở phía trên một lúc, giống như thành bàn tính, bị anh nhấc một cái thì nhúc nhích, không nhấc thì không động.
Cô cũng rất ít kêu lên tiếng, ban đầu là có thể chịu nhưng lại nhịn, bị anh ép đến không còn cách nào khác mới chẳng quan tâm kiềm chế nữa.
Trước kia anh không miễn cưỡng cô, cảm thấy miễn cưỡng mất mặt, hiện tại lại cảm thấy miễn cưỡng này lại thành tình thú.
“Bảo bối, thế nào?” Biên Tự chen vào.
Lương Dĩ Toàn ngồi ở trên bàn bếp ngây người rất lâu, mũi chân nhẹ nhàng đá chân anh một cái: “Ai cho anh bảo em như vậy, em cái gì cũng đã theo anh rồi.”
Biên Tự chỉ chỉ chân bị cô đá tới, giống như giáo viên hướng dẫn từng chút một, chậm rãi nói: “Này không phải có lợi cho em sao? Em xem lực biểu hiện của chân em kìa, hôm nay cũng đã có tiến bộ rồi.”
“?”
“Trước kia chỉ biết vòng qua eo tôi, hôm nay đã treo trên vai tôi rồi.”
“…”
“Lực biểu hiện của thắt lưng còn có không gian tiến bộ, có thử không?”
“…”
Lương Dĩ Toàn cảm giác mình sắp điên rồi.
Biên Tự mà nói giống như tà thuyết ngụy biện, lại ngoài ý muốn mang theo cảm giác rất thuyết phục.
Kì thật cô cũng từng nghĩ, đã liên tục được giáo viên đoàn múa và giáo viên nước noài khẳng định như vậy, trong giới lẫn ngoài giới cũng được khen ngợi, sẽ không có khả năng là ngẫu nhiên.
Nghĩ tới nghĩ lui, cơ hội cô đột phá sau nhiều năm như vậy chính là sau khi chia tay với Biên Tự và ghi hình chương trình hẹn hò kia.
Nhưng tình cảm nào có ma lực với bản thân như vậy, có ma lực nhất chính là, có người khiến cho cô thay đổi từ bên trong.
Khiến cho cô lần đầu tiên trong nhiều năm như vậy có thể không kiêng nể gì mà nổi giận với người nào đó, không cần cảm thấy áy náy, không cần lo lắng hậu quả. Khiến cho cô học được từ chối và phản kháng, học được tôn trọng ý nguyện của bản thân, thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.
Cô giống như từ từ chiếm được cảm giác an toàn, cảm thấy biểu đạt cũng không phải là chuyện câu nệ và xấu hổ.
Lúc trước Tào chỉ đạo nói “Tạo một quan hệ thân mật có lẽ thật có thể giúp người ta thả lỏng tay chân, mở lòng ra”, có lẽ chính là ý này.
Mà loại quan hệ thân mật đã nói trên tinh thần thân mật, cũng là nói độ thân mật thân thể.
Ánh mắt Lương Dĩ Toàn mơ hồ không rõ mục tiêu nhìn xung quanh.
Phát hiện ánh mắt của cô, Biên Tự thở dài: “Làm người công cụ cho em còn ấm ức em hả?”
“Em chưa nói ấm ức…” Lương Dĩ Toàn sờ sờ mũi.
Biên Tử giơ hai tay ra: “Còn chưa?”
Hai tay Lương Dĩ Toàn ôm lấy cổ anh, rời khỏi bàn bếp.
“Muốn ở đâu?” Biên Tự ôm cô rời khỏi phòng bếp, giương mắt nhìn cô.
Lương Dĩ Toàn bị anh nhìn liền cúi đầu, cằm để ở hõm vai anh nhỏ giọng nói: “Muốn tắt đèn có thể chứ?”
“Em ở trên em định đoạt.”
“Đó đi…”
“Hửm?”
“Đến ghế đàn của anh…”
Bước chân Biên Tự dừng lại, chân mày chậm rãi cong lên, một tay chuyển tới mặt cô, nâng mặt cô lên: “Lương Dĩ Toàn, tôi thấy em muốn ở trên tôi lâu rồi?”
***
Sáng sớm hôm sau, Lương Dĩ Toàn ở trong lòng Biên Tự bị tiếng chuông điện thoại gọi dậy.
Mở mắt ra một cái, hơi thở nam tính gần ngay trong gang tấc, khiến cho trí nhớ của cô lập tức trở về tối hôm qua.
Nếu nói đến một người đủ tư cách làm người công cụ, là kiên nhẫn dẫn đường cho cô lúc cô đang trúc trắc thăm dò, sau khi rơi vào cảnh đẹp liền tích cực phối hợp, Biên Tự làm người công cụ như thế chỉ làm được nửa đoạn đầu.
Tối hôm qua trong bóng tối cô đã không dễ dàng gì đánh bạo đụng đến cửa, ý thức tự chủ của Biên công cụ quá mạnh bỗng nhiên đổi ý bật đèn lên.
Cô nghĩ không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đành phải tiếp tục cố gắng buông ra, kết quả không biết thế nào liền đánh vào dây thần kinh của anh, anh đang áp lực sau đó liền từ bỏ áp lực, nói xin lỗi bảo bối, hôm nay chỉ có thể cho em luyện tập đến chỗ này thôi.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị anh ôm đến trên chỗ phím đàn piano.
Phím đàn đen trắng phát lên một trận vang lộn xộn, cô hoảng sợ, động tác của anh lại không hề cố kỵ.
Cô vùng vẫy muốn nhảy xuống, nói đàn sẽ bị hỏng.
Nhưng cô thét đến chói tai, Biên Tự cũng không để ý đến.
Sau khi điên cuồng một hồi, thu dọn xong xuôi, cô muốn đi kiểm tra đàn piano, lại bị Biên Tự nói một không hai ôm về phòng đi ngủ.
Lương Dĩ Toàn hối hận rồi.
Cô chỉ muốn thỏa mãn nghi thức thần thánh kia, mới nghĩ tới nơi chưa từng khai