Edit: windy
Hôm nay Lương Dĩ Toàn đâu cũng không đi, ru rú ở trong nhà trọ nghĩ xem mấy vấn đề cư dân mạng có khả năng sẽ hỏi, lôi kéo Biên Tự “khớp khẩu cung” đúng một ngày, thương lượng với anh nếu bị hỏi trong hộp quà bỏ cái gì, hoặc là trước kia hai người có liên quan gì, nơi hai người xác định quan hệ với quá trình nên thống nhất thế nào, để tránh dẫn tới sóng to gió lớn…
Lại không nghĩ rằng, cư dân mạng căn bản không ra bài theo lẽ thường.
Sớm biết thế không bằng nghe theo câu “Kế hoạch biến hóa khó lường” của Biên Tự nói, không cần để tâm cứ ăn uống tốt là được.
Lương Dĩ Toàn ở trước màn hình hơi chậm lại, nhớ tới nhân viên công tác nói qua “Không cần trả lời hết các câu hỏi, có thể chọn trả lời mấy câu mình muốn là được”, cô đọc màn đạn lướt nhanh như gió trên màn hình.
Nhưng trong màn đạn căn bản không có mấy câu hỏi trong dự đoán, một loạt đều theo một nhịp, tất cả đều hỏi cô với Biên Tự “Bao giờ thì kết hôn”.
Biên Tự quét mắt nhìn màn đạn, chậm rãi rời khỏi tựa lưng ghế sofa, ngồi thẳng người, sửa sửa cúc áo tay áo, như là có một chút hứng thú.
Lương Dĩ Toàn quay đầu nhìn anh: “…Nếu không chào hỏi với mọi người đi.”
“Tổng cộng 30 phút, CP Dã Lạc bên cạnh cũng mất 5 phút để chào hỏi rồi, tôi sẽ không bị lừa nữa”
“Đừng khách khí, bọn tôi không cần chào hỏi, xin hỏi bao giờ thì kết hôn?”
Màn đạn lại tiếp tục hỏi.
Hai tay Biên Tự nắm ở trên đùi, nghiêng đầu nói với Lương Dĩ Toàn: “Hỏi em đấy, bao giờ thì kết hôn?”
Lương DĨ Toàn không biết Biên Tự không thấy cô đang cầu cứu anh, hay là nhìn ra vẫn cố ý làm chuyện xấu.
“Cũng không phải hỏi một mình em.” Cô nhíu mày với Biên Tự.
Chân mày Biên Tự nhìu lại, nghiêng về phía Lương Dĩ Toàn: “Tôi lại không có vấn đề gì.”
“…”
“A góc nghiêng này quá hại mắt rồi, tôi ngất rồi cô Lương thì sao?”
“Đoạn Dã nghe xong đều phải dựng ngón tay cái.”
“Cô Lương nghe thấy chưa? Thầy Biên nói anh ấy không có vấn đề, chỉ cần một ánh mắt khẳng định của cô, bọn tôi lập tức di chuyển tới cục dân chính.”
Đêm nay không dám để hai người thống nhất trên mặt trận, mở màn liền sụp đổ.
Lương Dĩ Toàn lặng lẽ trừng mắt nhìn Biên Tự một cái, không nể mặt anh, có nề nếp nói với màn hình: “Tôi thấy trên người anh ấy còn rất nhiều vấn đề mà.”
“Tại sao hai chữ ‘Vấn đề’ trong miệng hai vị lại xuất hiện ý nghĩa khác nhau vậy, văn hóa Trung Hoa quả nhiên phong phú.”
“Thầy Biên có vấn đề gì, cô Lương nói ra chúng tôi làm chủ cho cô!”
“Xem tiết mục lâu như vậy, anh ấy có vấn đề gì mọi người còn không biết sao?” Lương Dĩ Toàn dò xét nhìn Biên Tự.
“Quả nhiên vẫn là vấn đề của cái miệng.”
“Nhanh lên, mau đem miệng thầy Biên khóa lại.”
“Mất đi một cái miệng là có thể có được một người vợ, cảm thấy có lời thay anh rồi.”
Màn đạt lập tức lướt qua rất nhiều, Lương Dĩ Toàn không kịp nói tiếp, quay đầu nhỏ giọng nhắc nhở Biên Tự: “Anh nói ít một chút.”
Biên Tự chỉ chỉ màn hình, làm động tác khóa miệng mình lại.
“…”
“Tôi nhìn lầm Biên Tự rồi, anh ấy đâu có EQ thấp đâu, anh ấy bắt bài kịp đấy…”
“Đây là chuyện có thể bắt kịp sao? Miệng đã khóa lại rồi là đang cầu hôn đấy các chị em!”
“Lần này thật sự muốn làm đến thật rồi, tiền chuẩn bị sẵn rồi!”
“Tiền khóa miệng đã được tính rồi!”
Trên màn hình điện thoại hiện lên một tràng quà tặng.
Lương Dĩ Toàn nhớ ra tổ tiết mục nhắc qua chuyện tặng quà, ngẩng đầu hỏi nhân viên công tác: “Đây là quà tặng sao?”
Nhân viên công tác gật gật đầu, làm động tác ở bên ngoài bày tỏ, chia 5:5.
“Chúng tôi không thu chia,” Lương Dĩ Toàn lắc lắc đầu với nhân viên công tác, lại nhìn về phía màn hình, “Mọi người đừng tặng quà nữa.”
“Nữ thần thật thành thật, đáng yêu (*^3^)”
“Sao có thể không muốn thu chia chứ, số tiền này đừng để cho tổ tiết mục kiếm! Tâm ý của chúng tôi xin cô Lương nhất định phải vui lòng nhận cho!”
“Thầy Biên anh mặc kệ cô ấy đi (cho phép anh nói 30 phút)”
“Không được, nghe cô Lương của mọi người.” Biên Tự làm động tác với nhân viên công tác, “Màn hình.”
Nhân viên công tác mơ hồ nâng màn hình lên nhìn.
Một chiếc đèn chùm treo trên trần nhà lọt vào giữa màn hình.
Hai giây sau, màn hình lại trở về chỗ Biên Tự và Lương Dĩ Toàn.
“Tâm ý thì nhận,” Biên Tự bỏ tay xuống, “Không thiếu tiền bạc.”
Lương Dĩ Toàn: “…”
“…”
“Có gì đó vừa nghiền qua mặt tôi?”
“Là tài phú.”
“[ôm quyền] đèn kia đủ cho tôi mua ba căn phòng rồi, chịu nhục, không tặng quà nữa.”
“Vừa rồi còn nhiều thêm một giây tôi sẽ bị mù mất.”
“Đây là trần nhà của người có tiền sao? Trực tiếp cũng không cần thêm đèn bắt sáng.”
“Tôi là xem người ta ân ái, không phải đến xem khoe của.”
“Này không phải khoe tình cảm đâu? Cực kì giống chú rể khéo léo từ chối tiền mừng ngày cưới đấy.”
“Này không phải khoe tình cảm đâu? Chứng minh đây là nhà của thầy Biên, thầy Biên đã rước được người về nhà rồi.”
Lương Dĩ Toàn bất đắc dĩ nhìn Biên Tự một cái.
Biên Tự hạ tay bày tỏ vô tội.
Hai người phía đối diện chỉ nhìn trong chớp mắt, màn đạn đã có người đặt câu hỏi tiếp.
“Vậy câu hỏi tiếp theo, tối qua cô Lương ngủ ở đâu?”
“Tùy tiện hỏi chút, tối qua cô Lương ngủ ở đâu?”
“Không có ý khác, tối qua cô Lương ngủ ở đâu?”
“… Tôi ngủ ở nhà trọ của mình.” Lương Dĩ Toàn nói.
“Xem ra tối hôm qua là một đêm bình yên.”
“Này chưa chắc, không hỏi thầy Biên sao?”
“Vậy tùy tiện hỏi chút, tối qua thầy Biên ngủ ở đâu?”
“Không được theo lời bên trên, tối qua thầy Biên ngủ ở đâu?”
Trong màn đạn mấy bình luận chạy loạn lên, bảo mọi người đừng hỏi mấy câu hỏi riêng tư như vậy.
Biên Tự cũng cảm giác được Lương Dĩ Toàn ở bên cạnh có chút không được tự nhiên.
Ở góc màn hình không bắt được, Biên Tự vuốt ve mu bàn tay của Lương Dĩ Toàn, sau đó thở dài như thật với màn hình: “Ngủ ở sofa.”
Lực chú ý của màn đạn bị lôi đi, cười nhạo Biên Tự như ong vỡ tổ.
“Cho nên là ngày hôm qua xác định quan hệ? Ai thổ lộ?”
“Không phải tôi còn có thể là cô ấy?” Biên Tự đáp rất rõ ràng.
“Thật đáng tiếc, cô Lương thật sự không suy xét anh Tế một chút sao?”
Biên Tự: “?”
“Gian tế ở đâu tới! Cô Lương thật sự không suy xét anh Tế một chút sao?”
“Đây là phòng trực tiếp của Tái Tự Lương Duyên, chị em đi nhầm phòng hả? Cô Lương thật sự không suy xét anh Tế một chút sao?”
“Tôi…” Lương Dĩ Toàn vừa mới mở miệng, nghe thấy Biên Tự khẽ cong cong nở nụ cười một tiếng.
“Không còn câu hỏi khác,” Biên Tự nhìn về phía nhân viên công tác, “Vậy thì đến đây thôi.”
“Thầy Biên, 15 phút là hạn chót, giờ còn chưa tới…” Nhân viên công tác chụp hai tay bày tỏ làm ơn.
“Thầy Biên đừng đi bọn tôi sai rồi orz”
“Anh Tế là ai? Thầy Biên bị treo rồi!”
“Thầy Biên vĩnh viễn là thần!”
“Thầy Biên cười, Mona Lisa đều nghiêng đổ!”
“Thầy Biên vừa khóc, Văn học Tấn Giang thành con gái cũng chịu thua!”
Lương Dĩ Toàn nhìn Biên Tự không có biểu cảm gì, nói với màn hình: “Mọi người hỏi tiếp đi, chỉ là có mấy câu hỏi chúng tôi sẽ không trả lời thôi…”
“Tuân mệnh! Hỏi nghiêm túc (để thầy Biên phát đường ăn), cô Lương thích cái gì của thầy Biên?”
Lương Dĩ Toàn trầm ngâm với màn hình.
Sau một lúc lâu yên lặng với màn hình, Biên Tự chậm rãi quay đầu về phía Lương Dĩ Toàn: “Câu này em cần nghĩ lâu như vậy?”
“Thầy Biên đừng nóng vội, cô Lương chỉ đang suy nghĩ, chắc chắn không phải nói không ra ưu điểm của anh.”
Lương Dĩ Toàn chỉ ngại nói ở trước mặt nhiều người như vậy thôi, hỏi lại mọi người: “Mọi người thích cái gì ở anh ấy?”
“Chúng tôi thích anh ấy thích cô.”
Lương Dĩ Toàn nở nụ cười một cái: “Vậy tôi cũng vậy.”
Biên Tự cúi mắt cười theo.
“Vậy thầy Biên thích cái gì của cô Lương?”
“Tôi?” Biên Tự nhướn nhướn mày, “Tôi thì khác rồi.”
Lương Dĩ Toàn nghi hoặc nhìn về phía anh.
Biên Tự nhìn cô chậm rãi nói: “Cô ấy có thích tôi hay không, tôi đều thích cô ấy.”
“… Tôi cũng không có.”
“… Chó cũng không có.”
“Tôi không cam tâm.”
“Dân cắt hình chuẩn bị, mấy hình ảnh này tôi có thể cắn mười năm.”
“Tại sao tôi lại tới chỗ tình yêu thần tiên tìm đau khổ chứ?”
“Lấy mạng của các mẹ có chỗ gì tốt với hai người chứ qaq”
“dbq thơm quá, vẫn nên đừng khóa miệng của thầy Biên lại nữa.”
***
Phát hiện có đâm đâm chọc chọc truy hỏi đến cùng vẫn không có kết quả, ngược lại còn bị ăn đường, màn đạn bắt đầu đứng đắn lại.
Lương Dĩ Toàn cũng không biết sao cư dân mạng có thể suy nghĩ nhiều như vậy, một hồi lại bảo cô với Biên Tự miêu tả một con vật giống đối phương, một lúc lại hỏi nếu đối phương có người bên ngoài… bọn họ sẽ làm thế nào.
Cô phụ trách quy củ, Biên Tự phụ trách gặp chiêu phá chiêu, đáp mười mấy câu hỏi, bất tri bất giác đã gần nửa tiếng chạm tới mức cao nhất.
Màn đạn lại thiếu kiên nhẫn, trong ba phút đếm ngược đó liền tung chiêu ác…
“Không còn thời gian nữa, câu hỏi cuối cùng để chúng tôi thấy có tương lai một chút, xin hỏi bao giờ sinh con?”
“Không phải muốn xem nhan sắc, thật sự muốn xem hai vị ôm bảo bối, xin hỏi bao giờ thì sinh con?”
“Làm tiệc đầy tháng lại phát trực tiếp đi mà, xin hỏi bao giờ thì sinh con?”
Lương Dĩ Toàn lại ngây lại trước màn hình.
Biên Tự nhấc mí mắt lên: “Sinh con cái gì? Cô ấy không nhảy nữa hả?”
Lương Dĩ Toàn hơi hơi ngẩn ra, ngoài ý muốn nhìn Biên Tự một cái.
Biên Tự hất hất cằm với nhân viên công tác, “Rời được chưa?”
“Vậy hai vị nói chào tạm biệt với mọi người một tiếng đi.” Nhân viên công tác nhỏ giọng nói.
Lương Dĩ Toàn khom khom người với màn hình: “Cảm ơn mọi người ủng hộ và làm bạn mấy ngày nay, thời gian sau này tôi và thầy Biên sẽ sống thật tốt, cố gắng làm việc, nếu tương lai có… tin tốt, cũng sẽ chia sẻ cùng mọi người.”
“Không biết vì sao đột nhiên muốn khóc.”
“Không phải một mình bạn, mắt tôi cũng đã sắp không nhìn thấy màn hình nữa rồi.”
“Tôi không khóc, lần sau gặp lại chính là tin vui rồi!”
“Tái Tự Lương Duyên nhất định còn có thể gặp lại!”
Mọi người trong phòng phát trực tiếp bỗng nhiên rơi vào trong cảm tình, cả màn đàn đều là khóc lớn, một ID bình luận đột ngột nhảy ra: “Tiểu Tự, ta là ông nội, sau khi kết thúc gọi điện cho ta bàn chuyện cưới xin của hai đứa.”
Lương Dĩ Toàn sửng sốt.
Biên Tự chậm rãi trừng mắt nhìn.
Màn đạn cũng yên lặng vài giây.
Cuối cùng mọi người quyết định không khóc, làm theo đám chị em, điên cuồng bình luận.
“Tiểu Tự, ta là ba con, sau khi kết thúc gọi điện cho ta bàn chuyện cưới xin của hai đứa.”
“Tiểu Tự, ta là mẹ con, sau khi kết thúc gọi điện cho ta bàn chuyện cưới xin của hai đứa.”
“Tiểu Tự, ta là bà nội, sau khi kết thúc gọi điện cho ta bàn chuyện cưới xin của hai đứa.”
Lương Dĩ Toàn, Biên Tự: “…”
***
Kết thúc buổi trực tiếp. Nhân viên công tác nói cảm ơn Lương Dĩ Toàn với Biên Tự đã phối hợp, bắt đầu tháo thiết bị.
Biên Tự vuốt vuốt tóc của Lương Dĩ Toàn: “Có mệt không?”
Lương Dĩ Toàn nhìn nhân viên công tác gần trong gang tấc, nhỏ giọng đáp: “Không sao.”
Người không mệt mỏi, chỉ là tinh thần đã buộc chặt cả ngày rồi.
Lương Dĩ Toàn không mặt dày như Biên Tự, có thể vô cùng thân thiết với anh ở trước mặt nhân viên công tác, nhìn khắp nơi một cái, tùy ý hỏi một câu: “Peach đâu? Anh đem Peach về nhà chưa?”
“Ở chỗ Lục Nguyên.” Biên Tự đứng dậy xoa xoa cổ, rót cho Lương Dĩ Toàn một cốc nước ấm đưa tới trước mặt cô, “Muốn chơi? Muốn chơi thì đón về.”
“Anh có thời gian chăm sóc nó sao?”
“Tôi phối hợp với em thời gian làm việc nghỉ ngơi chưa đủ, còn phải phối hợp thời gian làm việc nghỉ ngơi với chó?” Biên Tự lắc đầu, “Đón về liền thuê bảo mẫu cho nó.”
“Vậy thật phiền toái, nếu không đón về chỗ em đi, trước khi đi làm em liền dắt nó đi một chuyến, tan làm về…”
Không đợi Lương Dĩ Toàn nói xong kế hoạch nuôi chó, Biên Tự đã ngắt lời cô: “Lặp lại lần nữa, cái gì chỗ em còn tôi nữa?”
Lương Dĩ Toàn sửng sốt phản ứng kịp với ý của Biên Tự, mắt nhìn nhân viên công tác.
Nhân viên công tác vừa vặn tháo đồ xong, vội vàng ôm đồ rời khỏi phòng trọ.
Cửa phòng trọ đóng lại, Biên Tự ngồi xuống sofa, ôm người đến trên đùi, nhìn cô hỏi: “Không tính về ở cùng tôi?”
Tay Lương Dĩ Toàn để trên vai anh: “…Em với Tiêu Khiết cùng nhau thuê, giữa đường bỏ đi như vậy không tốt.”
“Em cũng chưa hỏi cô ấy sao biết không tốt? Nói không chừng người ta còn muốn ở một mình lâu rồi, lại vẫn ngại em sáng sớm quấy rầy cô ấy.”
“…” Lương Dĩ Toàn liếc mắt nhìn anh một cái, “Vậy không phải chỗ anh cách trung tâm vũ đạo xa sao?”
“Chỗ em ở ngồi tàu điện ngầm tới trung tâm vũ đạo tầm bao lâu?”
“Đi bộ nữa là tầm 45 phút.”
“Tôi đây lái xe đưa em đi làm chưa đến nửa tiếng.”
Lương Dĩ Toàn bị kiềm hãm: “Anh nói anh tự lái xe đưa em đi?”
“Ừm.”
“Mỗi ngày?”
“Ừm.”
“Bây giờ anh tính ở đây lâu rồi hả?”
“Em ở Nam Hoài, tôi không được ở đây sao?”
“Vậy lúc làm nhạc không về đảo sao? Chỗ này cũng không có thiết bị hàng đầu như thế.”
“Thì là thỉnh thoảng đi công tác, em cảm thấy cô đơn thì về ở với bạn cùng phòng của em, không thấy cô đơn thì ở đây, tôi bảo lái xe đưa em đi làm.”
Lương Dĩ Toàn nhăn mày: “Rõ ràng anh có thể sắp xếp gọn gàng như vậy, trước kia sao anh không tính ra.”
“Đổ nợ cũ lên tôi?”
Lương Dĩ Toàn quay đầu đi: “Được rồi, không đổ lên.”
Biên Tự đẩy cô lên cao ôm một cái, lấy cánh tay của cô, để lên trên cổ anh, đem đầu của cô dựa vào vai mình: “Làm hai động tác này, sau đó nói với tôi ‘chính là muốn đổ lên’.”
Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu lên: “Có ý gì?”
Biên Tự sờ sờ vành tai của cô: “Tôi chỉ em làm nũng với tôi như thế nào.”
Lương Dĩ Toàn cúi mắt nhìn anh, khẽ “a…” một tiếng, khóe miệng lại không nhịn được cong lên.
Biên Tự nhìn cô một lát, giữ đầu cô xuống, bắt lấy môi của cô.
Điện thoại rung lên bỗng nhiên cắt ngang động tác của hai người.
Lương Dĩ Toàn bỗng dưng quay đầu nhìn di động Biên Tự đặt ở trên bàn trà, thấy bên trên hiển thị, ông nội.
Trong ánh sáng lóe lên, một ý nghĩ hiện lên trong đầu cô.
“ID hiện lên trong phòng trực tiếp vừa rồi sẽ không là…” Lương Dĩ Toàn bỗng nhiên nhớ tới gì đó.
Biên Tự đăm chiêu một lúc, một tay ôm sống lưng Lương Dĩ Toàn, một tay cầm di động lên bấm nghe.
Đầu bên kia điện thoại, một giọng nam mang theo tức giận vang lên: “Tiểu tử cháu sắp phải kết hôn sinh con rồi, còn không tính đưa người về nhà? Trong mắt cháu còn có ông nội này không?”