Cùng Boss Trong Game Thần Quái Yêu Đương

Chương 23: Chương 23




“Coi kìa, cậu ta còn không biết xấu hổ mà tới lớp học?”

“Đúng vậy, còn chẳng biết xấu hổ mà tham dự tang lễ Thương Lục, cậu ta chẳng lẽ một chút cũng không cảm thấy áy náy sao?”

“Học cùng lớp với hung thủ giết người thật đáng sợ.”

Không biết là ai đang khe khẽ nói nhỏ, trên mặt bọn họ hoặc là vui sướng khi người gặp họa, hoặc là căm giận bất bình.

Xuyên Bách nằm bò trên bàn học, đưa mắt dừng ở trên bầu trời u ám ngoài cửa sổ.

Bọn họ nói không sai, cậu vốn dĩ chính là hung thủ giết người, cậu cũng không cần phải cãi cọ cái gì.

Di động trong túi đột nhiên kêu lên hai tiếng, trong lòng Xuyên Bách vừa động, mắt nâu tràn đầy vui sướng.

Cậu vội vàng mở di động, quả nhiên, là slc! Y gửi một đoạn ghi âm tới cho cậu!

“Hình như trời sắp mưa, Tiểu Bách mang ô chưa?”

Thanh âm giống như đúc Thương Lục giống làm trong lòng Xuyên Bách mềm mại vài phần, cậu vội vàng trả lời, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một mạt cười.

【 Mộc Bạch: Không mang, tôi quên mất...】

【slc: A, thật muốn ở bên cạnh Tiểu Bách, như vậy liền có thể cầm ô che mưa cho Tiểu Bách a. 】

Trong lòng Xuyên Bách khẽ nhúc nhích, khóe miệng kéo lên một nụ cười.

【 Mộc Bạch: Không sao cả, sau khi tan học tôi liền chạy về ký túc xá! 】

Tin nhắn vừa mới gửi đi, ngoài cửa sổ liền đổ mưa to, trong lớp nháy mắt có chút ồn ào, thanh âm oán giận không dứt bên tai.

Chuông tan học rốt cuộc cũng vang lên, Xuyên Bách cầm lấy di động, chậm rãi đứng lên, men theo đám người rời khỏi phòng học.

Các bạn học trao đổi ánh mắt cho nhau, con ngươi tràn đầy tính kế, dần dần có người đến gần Xuyên Bách, vây cậu ở giữa.

Xuyên Bách không hề phát hiện, cậu nắm chặt di động, chỉ muốn chạy nhanh về ký túc xá.

Trên chân đột nhiên truyền đến đau nhức, cũng không biết là ai dẫm vào chân cậu.

Cậu hơi chau mày, lại không dám nói cái gì, có lẽ người khác cũng không phải cố ý?

Nhưng ngay sau đó cậu liền không suy nghĩ như vậy, bởi vì sau lưng có một cỗ sức lực thật lớn hung hăng đẩy cậu ra ngoài.

Xuyên Bách căn bản không dự đoán được là có người cố ý đẩy mình, cậu chỉ có thể trừng lớn mắt, khi cậu phản ứng lại, chính mình đã hung hăng ngã trên mặt đất.

Đau đớn ở đầu gối làm cậu nháy mắt trở nên thanh tỉnh, cậu kêu lên một tiếng, lại chậm chạp không thể đứng dậy.

Những bạn học kia phát ra một tiếng cười nhạo, ánh mắt khinh miệt, lướt qua Xuyên Bách, nhưng không ai nguyện ý dìu cậu một phen.

Bọn họ vừa nói vừa cười, trong mắt phảng phất căn bản không có Xuyên Bách người này.

Xuyên Bách gục đầu xuống, không lên tiếng mà xoa đầu gối, cậu chịu đựng đau đớn, đỡ tường chậm rãi đứng lên, thân thể lại không vững, lảo đảo vài cái, cậu hít vào một hơi, vỗ vỗ bụi bẩn trên người.

Đầu gối thật sự quá đau, nhưng bên ngoài lại mưa lớn như vậy, chờ đến mưa đã tạnh khả năng đã khuya....

Cậu nhận mệnh thở dài, cong người đỡ tường chậm rãi đi ra ngoài khu dạy học.

“Tiểu Bách.....? Chân của cậu làm sao vậy!?”

Phía sau truyền đến thanh âm không biết là ai, mạc danh có chút quen tai, sắc mặt Xuyên Bách tái nhợt, chậm rãi quay đầu lại.

Người này.....Hình như là Lư Khanh Viễn?

Xuyên Bách có chút giật mình, vì sao hắn thoạt nhìn hoàn toàn không giống như trước kia?

Không chỉ là bề ngoài, khí chất ẻo lả trước đó đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt thanh tú có điểm dính nước mưa, làm ướt sợi tóc hắn.

Lúc này hắn đang mặc một chiếc áo thun trắng, bởi vì trời mưa, bên ngoài có một kiện áo sơ mi màu đen, trong tay cầm ô che mưa, đang tí tách từng giọt nước.

“Lư Khanh Viễn.....? Sao cậu lại ở đây?”

“.....Tiểu Bách.....Chân của cậu là có chuyện gì? Ai làm?”

Lư Khanh Viễn nhíu mày, mắt đen thâm trầm, hai ba bước liền đến bên mgười Xuyên Bách, ngồi xổm người xuống, thật cẩn thận xem xét vết thương của cậu.

“Không có việc gì.....”

Tuy rằng cậu biết Lư Khanh Viễn là quan tâm cậu, nhưng mà hôm nay Lư Khanh Viễn......Cho cậu một loại cảm giác rất kỳ quái, làm Xuyên Bách trong khoảng thời gian ngắn có chút vô thố.

Lư Khanh Viễn đưa mắt nhìn đầu gối cậu, ánh mắt lạnh băng, Xuyên Bách ngẩng đầu, vừa lúc vọng qua mắt Lư Khanh Viễn, cậu nhịn không được mà co rúm lại một chút.

Lư Khanh Viễn.....Hình như có điểm kỳ quái....

“Tôi cõng cậu.”

Hắn dẫn đầu mở miệng, thanh âm trầm thấp, sắc mặt Xuyên Bách nháy mắt có chút xấu hổ, bọn họ hình như còn chưa thân tới vậy đi!

“Không......Không cần!”

“Nghe lời, chúng ta cùng nhau trở về.”

Lư Khanh Viễn không để ý Xuyên Bách cự tuyệt, thế nhưng một tay kéo cậu lên lưng.

Thanh âm hắn trầm thấp, Xuyên Bách nằm ở trên lưng hắn vừa động lại không dám động, cũng không dám thở mạnh, sợ chọc phải hắn.

Lư Khanh Viễn tức giận sao......Như thế nào đáng sợ như vậy.....

Xuyên Bách duy trì một tư thế thật sự có chút khó chịu, nhưng cậu lại không dám nói, chỉ có thể thoáng động hai cái.

Cảm nhận được sau lưng truyền đến cảm xúc ấm áp, sắc mặt Thương Lục lúc này mới đẹp một chút.

Hắn chẳng qua mới rời đi một lát, liền có người dám khi dễ Tiểu Bách....

Nếu không phải phải dùng thân thể tên Lư Khanh Viễn này tới tiếp cận Tiểu Bách, những người đó căn bản ngay cả cơ hội đụng tới Tiểu Bách cũng không có!

Thật đáng chết a......Đêm nay nhất định phải giải quyết bọn họ.....

Quả nhiên là một đám cóc ghẻ!

Xuyên Bách không biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ có thể thật cẩn thận mở miệng: “Lư Khanh Viễn......Hôm nay cảm ơn cậu.....”

“Không quan hệ, chúng ta là bạn học.”

Lư Khanh Viễn dưới thân vẫn nói nhẹ nhàng, phảng phất âm ngoan trước đó là do Xuyên Bách ảo giác.

Lư Khanh Viễn bắt đầu khiến cậu có chút khó lường.....

Di động trong túi, cũng chậm chạp không truyền đến tin nhắn slc, làm trong lòng cậu càng có loại áp lực không nói nên lời.

******

Lư Khanh Viễn cõng cậu trở về ký túc xá, cái gì cũng không nói liền rời đi, chỉ là trước khi đi vẫn luôn dùng cặp mắt đen kia đánh giá cậu, làm Xuyên Bách thật sự có chút kinh hãi.

Xuyên Bách thật vất vả mới tiễn hắn đi, chịu đựng đau đớn từ trong ngăn kéo lấy nước sát trùng cùng băng dán cá nhân, cậu nhẹ nhàng đổ một chút nước sát trùng, kích thích mãnh liệt làm cậu giật mình run lên.

“Đau.....”

Cậu nhịn không được mà kêu ra tiếng, cắn răng bôi nước sát trùng.

“Ting ting.....”

Di động đặt trên bàn đột nhiên chấn động, nhất định là slc!

Xuyên Bách vội vàng cầm lấy di động, quả nhiên, slc một lúc liền gửi cho cậu rất nhiều ghi âm!

Con ngươi cậu trong chốc lát liền sáng ngời, buông nước sát trùng trong tay, tinh tế nghe.

“Tiểu Bách đã về ký túc xá chưa? Bên ngoài mưa rất to, em không sao chứ.”

“Thật hy vọng có thể đi đón Tiểu Bách, đáng tiếc.....”

“Nếu bị mưa xối nhất định phải tắm nước nóng nha, không sẽ bị cảm mạo đó.”

“Còn có.....Tôi muốn cùng Tiểu Bách nói chuyện......Có thể chứ?”

Thanh âm quen thuộc của đối phương rất ấm áp, làm cho Xuyên Bách phảng phất như ngâm trong đường mật ngọt lịm.

Gọi điện sao.......Cùng slc thông điện thoại.....Như vậy có thể chứ?

Thanh âm của y thật sự rất giống như Thương Lục.....Cùng y gọi điện thoại một lần hẳn không có việc gì đi?

Tim Xuyên Bách đập như nổi trống, click mở avatar slc, phát hiện hình ảnh tựa hồ lại thay đổi góc độ khác, bất quá vẫn là ở góc phòng nào đó.

Hình ảnh lần này là một cái đèn, hướng lên trên, cái đèn này làm Xuyên Bách cảm thấy có chút quen mắt.

Cậu ngẩng đầu nhìn đèn trong ký túc xá, trong lòng cả kinh, ngay sau đó là vii sướng che trời lấp đất.

Cái đèn trong avatar y.....Cư nhiên giống hệt của cậu! Theo cậu biết, loại đèn này hình như chỉ có ở ký túc xá cao trung Tín Đức!

Chẳng lẽ......Chẳng lẽ y học cùng trường với cậu sao?

Khoé miệng Xuyên Bách hơi hơi giơ lên, trong con ngươi sáng rọi, tay không tự chủ được mà bấm bấm.

【 Mộc Bạch: Được.】

Tin nhắn mới vừa gửi đi, bên kia liền gọi điện tới đây, làm Xuyên Bách có chút luống cuống tay chân.

Cậu thở dài một hơi, bấm nhận điện thoại.

“Ừm.....Là Tiểu Bách sao? Tiểu Bách ở đây sao?”

Người bên kia chủ động mở miệng, chẳng qua thanh âm có chút không rõ lắm, hình như thanh âm từ chỗ xa truyền đến, âm sắc thật ra lại giống như đúc Thương Lục......Ngay cả ngữ khí cũng như vậy.

“Tôi ở đây.....Anh là slc sao? Tôi cảm thấy nick name này có điểm quái quái, anh có thể nói cho tôi tên của anh không?”

Đối phương trầm mặc một hồi: “Em gọi tôi là s đi, tên của tôi không phải rất êm tai.”

Trong lòng Xuyên Bách có chút thất vọng, đã hàn huyên nhiều ngày thế này, y lại vẫn không muốn nói cho chính mình, tên của y là gì.

“Bộp.....bộp....”

Bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến một trận thanh âm như tiếng nước văng khắp ra ngoài, còn có tiếng “Òm ọp” không thể hiểu được, nghe hình như là đang nhấm nuốt thứ gì đó.

Là cái gì? slc đang ăn cái gì?

“s...? Anh ở bên kia ăn cái gì?”

slc bên kia điện thoại tựa hồ có chút hoảng loạn, ngữ khí lại vẫn thập phần ôn nhu: “A, không có việc gì, là thú cưng tôi nuôi, nó đang ăn cái gì đó, đừng quan tâm.”

Thanh âm chó nhấm nuốt sẽ lớn như vậy sao?

“Đúng rồi, tôi nhìn bức ảnh của em, hình như là ký túc xá cao trung Tín Đức, em cũng là học sinh cao trung Tín Đức sao?”

“Ừm.....Kỳ thật......Kỳ thật tôi đã âm thầm quan sát Tiểu Bách thật lâu.....”

Thanh âm của y trở nên có chút ấp a ấp úng: “Bất quá.....Tôi sợ em gặp tôi sẽ chán ghét tôi, cho nên tôi vẫn không dám nói cho em.....”

“Tôi lớn lên rất xấu.....”

Ngữ khí đối phương đáng thương vô cùng, làm Xuyên Bách không nhịn được mà giơ lên khoé miệng.

“Không quan trọng.....”

Thanh âm ồn ào bên kia rốt cuộc cũng dừng lại, thay thế chính là thanh âm thứ gì đó bị kéo trên mặt đất.

“s, bên kia anh có chuyện gì sao? Nếu anh bận, vậy lát nữa lại nói chuyện đi?”

“A, không có việc gì, là con chó đang nghịch ngợm nha, nó chơi mệt liền sẽ đi ngủ.”

Ngữ khí slc nhẹ nhàng, quả nhiên không một hồi bên kia kỳ quái thanh âm liền đình chỉ.

Quả nhiên chỉ là chó trong nhà nghịch ngợm thôi.

“Cái kia.....”

slc thật cẩn thận mở miệng, trong giọng nói có vài phần chờ mong: “Nếu có thể, em muốn gặp tôi không? Chính là ngày mai.”

Xuyên Bách rũ xuống mi mắt, tim đập gia tốc, bàn tay nắm chặt di động cũng hơi hơi phát khẩn.

Nhanh như vậy liền gặp mặt.....Có phải không quá thích hợp hay không? Lúc trước cậu tiếp cận y chỉ bởi vì thanh âm y rất giống Thương Lục a.

Trong đầu Xuyên Bách là một mảnh hỗn loạn, đáy lòng ẩn ẩn có một thanh âm, không ngừng nói cho cậu, bảo cậu đáp ứng thỉnh cầu slc.

“Tiểu Bách.....Không thể sao? Tôi chỉ là muốn chân chính làm quen với em.....Nếu em không muốn thì cũng không sao....”

Sau một lúc lâu không được đáp lại, slc chủ động mở miệng, thanh âm trầm thấp, đặc biệt là ngữ khí âm cuối.....Cực kỳ giống thói quen nói chuyện của Thương Lục.

“Được, buổi chiều ngày mai tan học, gặp ở phòng học nhạc.”

Liền tính là cậu ích kỷ, cậu chỉ muốn nhìn xem người có thanh âm cực kỳ giống Thương Lục, rốt cuộc có bộ dáng gì.

“Được nga, ngày mai không gặp không về.”

“Ừm, ngày mai gặp.....”

.......

Lúc này, trong không gian mà tất cả mọi người không nhìn thấy, ở một góc phòng học nhạc truyền ra thanh âm quỷ dị, mơ hồ là thanh âm người nào đó đang ăn.

Trong một góc có một nữ nhân cúi đầu, nữ nhân đang máy móc ăn thứ gì, bên miệng ả còn có vụn thịt màu đỏ tươi, trên mặt đất tràn đầy máu tươi.

“Kẽo kẹt.....Kẽo kẹt.....”

Nữ nhân một ngụm cắn nuốt một khối xương cốt, trên xương cốt dính thịt nát cùng máu tươi, đồng tử mắt của nữ nhân cực nhỏ, nhìn qua vừa quỷ dị lại đáng sợ.

Nữ nhân này, chính là giáo viên đoàn hợp xướng, lúc trước đã làm khó xử Xuyên Bách.

Đột nhiên, phòng học nhạc vang lên tiếng hát nhẹ nhàng, che dấu đi thanh âm kỳ quái đó.

Một bóng người mơ mơ hồ hồ xuất hiện ở phòng học nhạc, y mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quanh thân bị hắc khí vờn quanh.

“Vừa rồi thiếu chút nữa làm Tiểu Bách hoài nghi ta, thật là.”

Thanh âm hắn trầm thấp, ngữ khí rõ ràng rất ôn nhu, nhưng lại làm nữ nhân đang ăn thịt run lên bần bật.

“Việc nhỏ như vậy cũng làm không được, vô dụng.”

“Không......Cầu ngài tha cho tôi! A a a!”

Còn chưa chờ nữ nhân nói xong, hắc khí quanh thân người nọ lao về phía nữ nhân, chúng nó trực tiếp ùa vào trong thân thể nữ nhân, hấp thu năng lượng ả.

Trong cổ họng nữ nhân phát ra thanh âm “Ách ách”, con ngươi trừng lớn, biểu tình dữ tợn, cùng với một tiếng thét chói tai, thân thể của ả liền biến mất không thấy đâu.

Những thứ nguyên bản bị nữ nhân kia ăn, giờ phút này đã hoàn toàn bại lộ dưới ánh trăng.

Đó là mấy thi thể, chẳng qua đã tan nát, máu tươi không ngăn được mà chảy ròng ròng.

Không khí trong phòng học càng thêm âm lãnh, đầy mùi tanh của máu tươi, nhóm quỷ quái ngủ đông bốn phía bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

“Thưởng cho các ngươi.”

Người nọ ném xuống một câu nói khinh phiêu, biến mất ở trong phòng học.

Nhóm quỷ quái rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, như một đám ong nhào vào mấy thi thể kia.

Phòng học nhạc giờ phút này, đã trở thành thiên đường của nhóm quỷ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.