Đào Anh dựa lưng vào tường cửa lớp.Đứng đợi Quốc Bảo đi xuống.
30 phút..
1 tiếng..
-Khi nào mới xuống đâ-
Có người giật tay Đào Anh về phía sau.
Anh ta ôm chặt Đào Anh,vùi mặt vào tóc Đào Anh như một đứa trẻ.
-Đợi anh lâu lắm phải không?
-Làm gì mà lâu thế?
Lúc này trường đã vắng hơn nhiều nên Đào Anh cũng chẳng giằng co mà lấy tay vỗ nhẹ lên lưng Quốc Bảo.
-Giáo sư bảo anh phải tìm tài liệu cho cuộc thí nghiệm mới mà thí nghiệm ấy khó chết được.Đói bụng quá...
Đào Anh cười sau đó kéo Quốc Bảo ra một cửa hàng ăn nhanh mua hai cây kem chìa ra trước mặt hắn.
-Ăn đi cho đỡ đói.
-Kem??
-Chứ sao giờ...
-Em qua nhà anh đi.Nấu đồ ăn cho anh.
-Hả??
Đào Anh ngẫm một lúc tồi lấy điện thoại ra gọi cho dì.Nói rằng hôm nay về trễ một chút.Quốc Bảo đứng sững một lúc.
-Sao vậy?
-Em gọi thiệt hả?Anh nói giỡn mà...
-Hả???Anh giỡn với em sao??
-Vậy nếu một người con trai khác lại gần em rồi bảo rằng hắn đói bụng muốn em về nhà hắn nấu thì em cũn vậy sao??
Quốc Bảo nhìn Đào Anh chằm chằm.
-Anh khác!
Thế là hai người nắm tay nhau về nhà Quốc Bảo.Căn nhà không lớn. Nhưng lại cực sang.
-Mệt quá!
Đào Anh nằm lên giường Quốc Bảo.
Cô nhìn xung quang,nội thất trong phòng khá là đơn giản màu chủ là xám đen.
Soạt.
-Gì vậy?
Quốc Bảo nằm kế Đào Anh hỏi.
-Phòng đơn giản thật đã thế còn gọn gàng nữa chứ.Nếu mà phòng chuyển sang màu
trắng thì chắc chắn không ai tin đây là phòng con tr-Ngủ rồi...
Quốc Bảo ngủ từ lúc nào.Cô nằm sát lại anh,đôi lông mày cong,mắt anh nhắm lại.Cô hôn nhẹ lên mắt anh.
Soạt..
-Hôn trộm anh à?
-Chưa ngủ hả??
-Có,mới thức thôi,hết đói rồi.
-Vậy thôi,em về.
-Đừng.
Quốc Bảo nắm tay Đào Anh lại,cô mất thăng bằng nằm trọn vào vòng tay anh,anh ôm chặt.
-Ở lại đây đi....
Sáng hôm sau,Quốc Bảo thức dậy,trong phòng chỉ còn mình anh.
Anh ngồi dậy,nhìn đồng hồ..
-Chín giờ rồi...
Anh bước ra ngoài...
-Dậy rồi hả?
Nụ cười ấm áp ở trên môi Đào Anh.
-Tối hôm qua lúc anh ngủ,vì nóng quá nên em đã mượn áo a-
-Ừ.
-Anh sao vậy? Mệt ở đâu à?
-Ừ.
-Người anh đâu có nóng đâu?
-Ừ.
Anh ôm chặt cô nhìn thẳng vào mắt cô,đặt lên môi cô một nụ hôn.
-Gì vậy?
Đào Anh cười nhẹ.
-Chào buổi sáng.
-A ha ha...buông em ra được chưa?
-Chưa.
Cộc cộc.
-Cậu chủ,có một cuộc họp bắt đầu lúc 10 giờ,tại XX.
-Biết rồi.
Sau một hồi,Quốc Bảo buông Đào Anh ra.
-Anh đi ăn nhé,em về đây,em nhắn dì là lát nữa về rồi,không trễ hơn được nữa đâu,em vào thay đồ.
Quốc Bảo nhìn một hồi rồi ngồi xuống ăn sáng.
Đào Anh thay đồ xong mang vào phòng cất.
Khi cô ra ngoài thì chẳng thấy ai nữa.Bữa sáng cũng biến mất.
-Đi rồi...
-Đi đâu?
Cô quay lại.Anh vẫn đứng đó,đang cài nút áo.
-Thuận đường,để anh chở về.
Đào Anh cười.
-Cười gì đấy??
Anh đi lại vỗ nhẹ đầu cô.Nắm tay cô đi.
-Hai ngày anh sẽ không có thời gian gặp em. Công ty bảo anh phải đi.
-Gấp vậy sao?Quần áo?Thuốc?Mắt anh ngày nào cũng chú tâm vào máy.Anh đã mua thuốc nhỏ mắt chưa??
Quốc Bảo tay lái xe tay cầm tay Đào Anh lên hôn nhẹ.
-Vâng phu nhân.Đây là chìa khoá nhà anh. Ngày mai lúc 8 giờ sáng em bắt buộc phải qua. Anh có bất ngờ đấy.