Cũng Chỉ Là Hạt Bụi

Chương 7: Chương 7




Đó là chuyện bao nhiêu năm rồi?

Tăng Lý rời giường, vừa soi gương vừa hồi tưởng lại…

Năm năm trước?

Nhờ Ngải Cảnh Sơ, cô tìm được Vu Dịch. Thế nhưng từ sau khi chia tay với Vu Dịch, cô lại ngẫu nhiên gặp được Ngải Cảnh Sơ trong đời thực. Không phải chỉ có giọng nói nữa, mà anh thực sự xuất hiện trước mặt cô. Ngày đó ở thư viện anh còn lạnh lùng nói với cô: “May mà không bắn vào mặt.”

Nhưng mà, cho dù những người khác đánh giá Ngải Cảnh Sơ thế nào, cho dù anh thoạt nhìn có chút cứng cỏi lãnh đạm, thì Tăng Lý vẫn luôn cảm thấy chắc chắn trong lòng anh có nơi nào đó rất ấm áp, rất mềm yếu.

Ngày đó ở chân núi Đông Sơn, bác bảo vệ nhắc nhở cô phải cẩn thận, nhưng cô biết anh là người tốt, cho nên không thể nghi ngờ.

Một người đàn ông đối xử tốt với một người phụ nữ xa lạ như vậy, cho dù cô không phải với anh, cho dù cô có chút lúng túng hèn mọn, nhưng với anh, cô vẫn luôn được tôn trọng.

*

* *

Cả ngày hôm nay, Tăng Lý làm gì cũng đều lơ là đãng trí, lo lắng không biết chuyện hôm qua liệu có trôi qua êm thấm hay không. Cô gây ra đại họa xong bỏ chạy, không biết chủ chiếc xe kia có báo cảnh sát hay không, liệu có đi tìm Ngải Cảnh Sơ gây chuyện hay không?

Tăng Lý muốn gọi điện hỏi anh một chút nhưng nhớ lại lời tiên đoán của Mã Y Y, cô lại đành nhịn xuống.

Buổi trưa nghỉ ngơi, Tăng Lý đi ra ngoài ăn. Trên tivi đang phát bản tin Pháp luật, một chiếc BMWs trên đường cao tốc gây tai nạn rồi bỏ chạy, cảnh sát đã tiến hành điều tra tất cả các trạm sửa xe gần khu vực đó, rốt cuộc cũng đã tìm ra manh mối, bắt được thủ phạm.

Xem xong tin này Tăng Lý càng sợ hãi. Cô từ nhỏ tới lớn chưa làm chuyện xấu bao giờ, ngay cả chuyện đi học quên mang sách mang vở hay sau khi tan học quên không trực nhật vệ sinh cũng lo lắng không yên, huống chi là cái chuyện đi đụng xe người khác như hôm qua.

Cho nên, suốt buổi chiều cô đều đứng ngồi không yên, cuối cùng cũng lấy hết cam đảm gọi điện cho Ngải Cảnh Sơ.

Lần thứ nhất, chuông reo hơn mười lần rồi chấm dứt, không có người nhận điện. Tăng Lý đành phải cất điện thoại đi ra ngoài làm việc tiếp.

Mấy phút sau, cô trở lại bàn, lại tiếp tục gọi lần nữa.

Lần này thì khác, chuông mới reo ba hồi liền bị người nhận từ chối.

Cô sửng sốt nghe tiếng tút liên hồi, lại càng cảm thấy có gì không ổn. Một phần sợ đã làm phiền anh, nhưng lại nghĩ có lẽ anh có nguyên nhân gì đó không tiện tiếp điện thoại. Cố chấp muốn thử lần nữa thì có vẻ không hay, cho nên cân nhắc một chút cô quyết định gửi tin nhắn.

Lúc Tăng Lý gọi điện tới, thực ra Ngải Cảnh Sơ đang đứng lớp. Chiều thứ năm hàng tuần, phòng 101 tầng một đều sẽ chật kín không còn một chỗ ngồi. Đề phòng bệnh viện có chuyện gấp, cho nên anh rất hiếm khi tắt máy, lúc lên lớp chỉ để chuông rất nhỏ, hoặc chuyển thành im lặng. Bởi vậy, Tăng Lý gọi tới, anh không nghe thấy.

Thế nhưng, anh đứng ở trên bục giảng, phía sau là màn hình, phía trước là thiết bị máy chiếu và loa, chỉ cần trong phòng có sóng điện thoại là lập tức sẽ nghe thấy tạp âm. Lúc đầu, anh còn tưởng rằng có sinh viên đang nghịch điện thoại, liền nhíu mày, dùng ánh mắt lạnh lùng quét một vòng quanh lớp, phía dưới lập tức im như thóc.

Lần thứ hai, anh thấy sinh viên ai nấy cũng đều nhìn mình với vẻ mặt vô tội đáng thương, lúc ấy mới phát hiện là di động của mình. (há há)

Anh có chút áy náy lấy điện thoại ra xem. Hai chữ “Tăng Lý” lấp lóe trên màn hình liên tục, anh ấn nút tắt, lại đặt xuống bàn.

Sau đó, qua mấy phút, cô gửi tin nhắn tới.

“Cảnh sát không tới tìm anh chứ?”

Ngải Cảnh Sơ vốn đang gọi một sinh viên đứng dậy trả lời câu hỏi, vừa nghe vừa cúi mặt xuống bàn ấn nút mở tin nhắn. Đọc xong, anh đột nhiên tưởng tượng ra vẻ mặt lo lắng dè dặt của Tăng Lý mà buồn cười.

Nữ sinh viên trả lời xong, vẫn đứng im chờ, chưa được phép của giáo viên, cô gái không dám tự ý ngồi xuống, nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy Ngải Cảnh Sơ nói gì. Qua vài giây, Ngải Cảnh Sơ khẽ tủm tỉm cười, rồi ngẩng đầu lên nhìn xuống dưới, sắc mặt tươi tỉnh, nhàn nhạt nói một câu: “Đáp án còn chưa đủ chặt chẽ.” Sau đó yêu cầu sinh viên mở một trang tài liệu bổ sung ra rồi giải thích kỹ càng.

Sau khi đưa ra một cái tiểu kết, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ và nói: “Giải lao mười phút.”

Những lời này của anh vừa thốt ra, toàn bộ sinh viên sửng sốt một chút rồi mừng rỡ thở phào. Bọn họ phải học liền hai tiết nhưng chẳng mấy khi Ngải Cảnh Sơ cho nghỉ giải lao, cũng sẽ không cho tan học sớm. Nếu có sinh viên muốn ra ngoài đi WC chỉ cần tự đi ra, không làm ảnh hưởng tới lớp là được. Ngày hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây, Ngải Cảnh Sơ lần đầu tiên cho phép bọn họ nghỉ mười phút! (thôi rồi, đúng cái kiểu YRML ^^)

Lúc này, có vài sinh viên cầm sách lên bục giảng hỏi anh mấy vần đề, phần lớn đều là nữ sinh, có người thực sự muốn hỏi bài, nhưng đương nhiên cũng có những người là ý tại ngôn ngoại. Ngải Cảnh Sơ khoát tay ý bảo bọn họ đợi một chút, sau đó anh cầm di động trên bàn, đi ra ngoài cửa phòng gọi điện thoại. Anh gọi lại cho Tăng Lý, nhưng lại không thấy cô nghe máy, chuông vẫn reo mà không ai tiếp.

Anh đành thôi không gọi nữa, đi tới đầu hành lang yên lặng châm một điếu thuốc. Thường thì trong giờ dạy giáo viên không thể hút thuốc, anh lại càng rất ít khi làm việc này, giáo dục quan trọng nhất là phải tạo hình tượng tốt.

Trong lúc anh trốn trong một góc vắng hút thuốc, lại bắt gặp Cát Y đi thang bộ từ tầng trên xuống.

“Sư huynh!” Cát Y ngọt ngào gọi Ngải Cảnh Sơ một tiếng.

Ngải Cảnh Sơ còn đang ngậm điếu thuốc trong miệng, không tiện trả lời, chỉ gật đầu đáp lại.

“Em vừa mới bảo đi tìm anh.” Cát Y nói.

Ngải Cảnh Sơ thấy cô nói có việc nên dập nửa điếu thuốc còn lại, đi vài bước tới thùng rác vứt vào đó.

“Chuyện gì?” Anh quay đầu lại hỏi.

“Luận văn lần này em mới sửa lại, anh giúp em xem lại được không?” Cát Y đang chuẩn bị bình chọn chức danh, nên bận rộn chuẩn bị luận văn.

“Tối nay gửi mail cho tôi.” Anh nói.

Cát Y còn muốn nói gì nhưng tung tích Ngải Cảnh Sơ bị sinh viên phát hiện. Đây là tiết học đầu tiên của học kỳ mới, rất nhiều sinh viên đều ôm một bụng “vấn đề” muốn thỉnh giáo anh. Vì vậy xung quanh Ngải Cảnh Sơ lúc nào cũng bị vây chật như nêm cối, chẳng có phần cho Cát Y.

Ngải Cảnh Sơ nói với Cát Y vài câu rồi cùng sinh viên đi vào phòng học.

Chỉ cần là thật lòng có vấn đề muốn hỏi, anh đều sẽ kiên trì giải thích. Chốc lát, mười phút đã hết, mọi người đều về ổn định chỗ ngồi. Anh cũng về chỗ của mình.

Cùng lúc ấy, Tăng Lý vừa đi giúp người ta tìm sách xong quay về bàn làm việc thì thấy cuộc gọi nhỡ của Ngải Cảnh Sơ.

Cô không suy nghĩ nhiều, lập tức gọi lại.

“A lô.” Anh nhận điện.

Tăng Lý hình như còn nghe thấy tiếng vọng lại, đoán là anh đang ở một nơi nào đó rộng.

“Tôi vừa rồi bận chút không nghe thấy chuông điện thoại. Vậy hai người kia có tìm anh gây rắc rỗi không? Anh đang ở đâu?”

Ngải Cảnh Sơ nghe được giọng nói của Tăng Lý, nghiêng đầu nhìn thoáng qua hơn trăm sinh viên đang yên lặng ngồi dưới, đáp: “Tôi ở trên giảng đường, chuẩn bị vào lớp.”

“A!” Tăng Lý hoảng hốt, vội vàng nói: “Xin lỗi! Lát tôi gọi lại!”

“Tăng Lý…” Ngải Cảnh Sơ lên tiếng ngăn cản cô, cho nên giọng nói lớn hơn một chút, thu hút sự chú ý của cả lớp. (ai da… hai người này, tình ngay lý gian…)

“Gì vậy?” Tăng Lý dừng lại hỏi.

“Tôi và cả xe đều không có chuyện gì, đừng lo lắng!”

Những lời này, Ngải Cảnh Sơ nói thấp giọng hơn, chậm rãi, trầm lắng, giống như chỉ là gió thoảng bên tai. Vậy nên, những nữ sinh ngồi ngay mấy bàn đầu đang vểnh tai lên chăm chú lắng nghe đầu không nhịn được mà trong lòng nổ bung một tiếng.

Tăng Lý bên kia cũng yên tâm hơn, cảm giác tội lỗi áy náy giảm đi phân nửa.

~7.2~Tăng Lý không phải người dong dài, nếu đối phương đã nói không có việc gì thì cô cũng lười tiếp tục quan tâm, tránh làm phiền người khác. Liên tiếp mấy tuần sau đó, công việc của cô bận bịu, quán cà phê cũng đông khách.

Cuối tuần, mấy người bạn cùng quản lý trang web hẹn nhau đi ăn cơm, Tăng Lý đưa Ngũ Hàm đi cùng. Ăn cơm xong, Ninh Phong nói còn mấy vé xem phim sót lại sau vụ tổ chức sự kiện của website lần trước, muốn mời hai người đi xem phim, Ngũ Hàm vỗn thích xem phim nên đồng ý ngay không cần xem qua phim gì. Vì thế, sau đó mọi người cùng đi xem phim.

Nam ngồi với nam, nữ ngồi với nữ, mà Tăng Lý lại trùng hợp ngồi giữa Ninh Phong và Ngũ Dĩnh. Đang xem, mẹ Tăng gọi điện thoại, vì Tăng Lý quên không tắt chuông nên cô liền nhận điện.

“Chuyện lần trước thế nào, tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng chứ?” Mẹ Tăng hỏi.

“Cái gì thế nào?” Trên màn hình đang chiếu tới đoạn quyết đấu chính tà, Tăng Lý đang xem phim, nghe được câu hỏi này của mẹ nhất thời có chút không thích ứng kịp.

“Cái cậu mà dì Tần của con giới thiệu lần trước ấy!”

“À.”

“Người ta nói rất hài lòng với con, nói đã gọi điện cho con nhưng không được. Đã hơn mười ngày rồi, người ta không biết ý con thế nào?”

“Con đang xem phim trong rạp, lát nói chuyện sau nhé mẹ.” Tăng Lý bất đắc dĩ tắt điện thoại.

Cô bỏ di động vào trong túi. Vừa lúc, chai nước giải khát của Ngũ Hàm rơi xuống, lăn dưới chân Tăng Lý, cô tiện tay cúi xuống nhặt lên. Nhưng trong lúc cô khom lưng, di động trong túi bị va chạm, mà cô lại chưa khóa bàn phím, cho nên vô tình ấn vào một phím gọi đi. Hơn nữa, lại gọi đúng vào số của Ngải Cảnh Sơ.

Ngải Cảnh Sơ lúc ấy đang trên đường về nhà, giờ cao điểm cuối tuần thường đông hơn một chút, cũng không biết có phải có tai nạn ở đằng trước hay không, mà môii chiếc xe đều chầm chậm chạy qua.

Chuông điện thoại vang lên, Ngải Cảnh Sơ liếc nhìn dãy số trên màn hình rồi ấn nút nghe.

“A lô.”

Bên kia không có ai trả lời.

Một lúc sau, anh lại lên tiếng. Đối phương vẫn không đáp, chỉ có tiếng quần áo cọ sát. (Á á á á á á á á …………)



Ngải Cảnh Sơ lập tức hiểu ra là Tăng Lý vô tình chạm phải nút gọi. Chuyện này không phải lần đầu tiên anh gặp phải, gần như đã trở thành chuyện bình thường. Cũng dễ hiểu, vì tên của anh bắt đầu bằng chữ A, đứng đầu danh bạ cho nên rất nhiều người quen trong lúc vô tình đã lỡ ấn phím gọi đi vào sô của anh.

(Ngải Cảnh Sơ: phiên âm “Ài jǐng chū”)

Chiếc xe phía trước cách chừng hai ba mét, Ngải Cảnh Sơ không đuổi kịp. Chiếc taxi bên cạnh thấy phía đường bên này đi nhanh hơn lên vượt lên trước với tốc độ cực nhanh. Vốn dĩ đang tắc đường, Ngải Cảnh Sơ lại đang nghe điện thoại cho nên có chút không tập trung, may mà vẫn kịp thời phanh xe lại.

Một lúc sau anh tiếp tục lái xe về phía trước, chăm chú nhìn đường, không để ý tới điện thoại vẫn còn đang kết nối.

Bên kia, Tăng Lý đã đặt di động đặt trên ghế. Cô và Ngũ Hàm đang cùng ăn bỏng và xem phim.

Trên màn ảnh, một người Mỹ cầm súng bắn vào người đối diện lên, sau đó còn ném một quả lựu đạn.

“Nhớ ngày xưa bọn Mỹ khốn khiếp dùng cách tàn nhẫn này để tàn sát quân đội đồng báo chúng ta, thiêu sống đến nỗi chết cháy rồi cũng không buông tha.” Ngũ Hàm nói.

“Cậu đang nói Hoàng Kế Đông?” Tăng Lý hỏi.

“Hoàng Kế chỉ là người lấp lỗ châu mai thôi.” Ngũ Hàm tức giận nói.

“Lấp lỗ châu mai là Đổng Tồn Thụy chứ?”

“Tăng Lý, thật bó tay với cậu.” Ngũ Hàm trợn mắt nói, “Đảng tốn tiền của giáo dục cậu mười sáu năm thật uổng phí.”

Xem phim xong, Ninh Phong chủ động muốn đưa Tăng Lý và Ngũ Hàm về nhà.

Ngũ Hàm nói: “Được thôi, dù sao cũng lười lái xe. Nhưng mà tôi muốn đi bệnh viện, không cùng hướng với Tăng Lý.”

Ninh Phong đáp: “Không sao, tôi đưa Tăng Lý về trước rồi đưa cô đi bệnh viện.”

Tăng Lý nhìn Ninh Phong, đột nhiên cảm thấy mình quá ngốc, vừa rồi lại ngồi giữa hai người bọn họ cản trở. Ngũ Hàm không phải lần đầu tiên đi ăn cùng bọn họ, cô ấy đương nhiên không nhìn ra được, chỉ một mực cho rằng Ninh Phong chỉ là đơn giản muốn đưa hai người bọn họ về nhà.

Tăng Lý xua tay nói: “Anh đưa Ngũ Hàm về bênh viện đi. Tôi muốn về nhà, đường đi cũng thuận lợi, có thể ngồi xe buýt.”

Lên xe buýt, Tăng Lý lấy di dộng ra nhìn giờ, rồi gọi điện cho mẹ.

“Tăng Lý, hôm nay mẹ tình cờ gặp hàng xóm cũ, nói là căn nhà của bà già kia phải bị dỡ bỏ và di dời đi nơi khác.”

“Chuyển nhà, để làm gì?”

“Chính quyền đang thực hiện dự án xây khu công nghiệp thực phẩm, phải trưng dụng đến mảnh đất đó cho nên đang lấy ý kiến từng hộ gia đình. Con cũng nên để ý một chút, đừng để cho mấy người nhà họ Tăng kia qua mặt. Bọn họ không có một ai tốt cả. Rõ ràng là tên con, vậy mà cũng chiếm đoạt, khi dễ hai mẹ con ta…” Mẹ Tăng liến thoắng một hồi.

“Bà già” mà mẹ Tăng nói chính là bà nội của Tăng Lý.

Nhà họ Tăng vốn có một mảnh đất trong thành phố, mấy chục năm trước lúc bác cả kết hôn nên đã phân chia. Bà nội một mình sống trong căn nhà bên cạnh, còn lại phân chia cho mấy người con trai. Lúc ấy bố Tăng đang thay ông nội tiếp quản công việc ở nhà máy, đã có việc làm nên không được phân đất.

Về chuyện này, bà nội vẫn luôn canh cánh trong lòng, lại nhớ tới đứa cháu gái Tăng Lý đang sống cùng mẹ ở bên ngoài, lo lắng cô chịu thiệt thòi. Vì vậy, trước khi lâm chung, bà đã chuyển nhượng căn nhà đang ở sang cho Tăng Lý.

Việc này toàn bộ con trai con dâu trong nhà đều không biết, mãi tới khi bà qua đời, mọi người mới được biết. Thiếu chút nữa cả nhà náo loạn vì chuyện này, nhưng cũng may là sau khi tang sự xong xuôi chuyện mới bại lộ, chứ không thì cãi nhau to đến mức bà nội trong quan tài cũng phải bật dậy.

Sau đó, căn nhà vẫn mang tên Tăng Lý, nhưng bọn họ vẫn chiếm dụng.

Ngay cả bố Tăng cũng không cam lòng, ông cảm thấy căn nhà một phần vốn dĩ là của mình.

Mẹ Tăng đã tới đó lên tiếng mấy lần, nhưng đều không đấu lại được.

Nhận thấy mẹ đang chuẩn bị lôi thù cũ nợ mới ra để lải nhải, Tăng Lý liền nói: “Mẹ, di động của con sắp hết pin.”

Mẹ Tăng lúc này mới nhớ sang chuyện khác: “Mau mau gọi điện lại cho cái cậu Cố Hải Đông kia đi. Năm nay đã hai lăm tuổi rồi, không cần ngại. Rốt cuộc là muốn tìm một người như thế nào thì tự con phải suy nghĩ kĩ, đừng có đứng núi này trông núi nọ, cuối cùng mất cả chì lẫn chài. Tìm hiểu cho kỹ đã rồi quyết định, nhớ chưa?”

“Con biết rồi.” Không biết bố mẹ mọi người có giống như bố mẹ cô và Ngũ Hàm hay không, trước đây thì rất sợ con gái yêu đương, thế nhưng giờ còn sợ con mình không ai lấy hơn.

“À,” mẹ Tăng bổ sung, “Con cũng đừng có để tâm tới cái cậu Vu Dịch kia. Người ta không cần con, con còn lưu luyến làm gì.”

Tăng Lý vừa nghe tới hai chữ Vu Dịch, viền mắt cô lập tức tựu đỏ, không nói thêm câu nào lập tức tắt điện thoại.

Sau đó, cô lặng lẽ nắm chặt di động trong tay, ngồi yên trên xe buýt, ngắm nhìn ánh đèn nê-ông sáng choang qua khung cửa sổ, một lúc lâu cũng không động đậy.

Điều chỉnh lại tâm tình, Tăng Lý quyết định gọi điện lại cho người lần trước gặp mặt.

Người giới thiệu đối tượng gặp mặt cho cô là dì Tần – bạn mẹ Tăng. Người này vô cùng đanh đá, mở miệng ra là nói lấy nói để, nói chẳng nể nang ai, chung quy là chẳng sợ ai cả. Đương nhiên Tăng Lý càng không thể trêu vào dì ấy được, cho nên ngay cả đối tượng gặp mặt kia cô cũng không dám thất lễ với người ta.

“Xin chào, anh là Cố Hải Đông phải không? Tôi là Tăng Lý.”

“À, à, chào em.”

“Nghe nói mấy hôm trước anh gọi điện cho tôi? Thật không phải, không nhận được điện của anh.” Cô giải thích.

“Không sao, không sao. Vậy em bây giờ có rảnh không? Chúng ta đi ăn tối, rồi đi xem phim, được không?”

“Tôi mới từ rạp chiếu phim đi ra.” .

“Ồ. Vậy có thể mời em đi uống chén trà được không? Uống cà phê cũng được.”

Tăng Lý vốn định từ chối nhưng nhớ tới vẻ mặt hầm hổ của dì Tần đành nhịn xuống, thuận miệng đáp: “Được.” Nhân cơ hội không có người khác, hai người nói rõ cũng rất tốt.

Vì vậy, Tăng Lý xuống ở trạm dừng tiếp theo, bắt taxi tới địa điểm đã hẹn. Tới nơi, Cố Hải Đông đã ngồi sẵn.

Hàn huyên một lúc, Cố Hải Đông bắt đầu nói chuyện chính.

“Nghe nói em… trước giờ vẫn chưa từng yêu đương. Có thật không vậy?” Cố Hải Đông nhấp một ngụm cà phê, bình thản hỏi.

“Dì Tần nói vậy ư?”

“Ừm, năm nay em cũng đã hai lăm rồi, chẳng nhẽ trước đây chưa từng yêu ai, có chút…” Nói xong, anh ta mỉm cười.

Tăng Lý nhìn vẻ mặt tươi cười của anh ta thì bỗng thấy khó chiu. Không hiểu cái xã hội này thế nào, thấy một người con gái hơn hai mươi tuổi chưa yêu đương bao giờ thì người ta lập tức nghĩ cô ấy có vấn đề, còn nếu như cô gái mà nói là đã từng yêu thì người ta lại cho rằng cô ấy là người không đứng đắn.

Tăng Lý đột nhiên nhẹ tễnh nói: “Có thể bọn bọ muốn cho anh ấn tượng tốt.”

“Vậy…”

Tăng Lý cố ý giấu đầu hở đuôi đáp: “Quên đi, bọn họ nói tôi không có chính là không có.”

Không ngoài dự liệu, Cố Hải Đông đã hiểu lầm. Vốn dĩ ngay từ đầu anh ta có ấn tượng rất tốt với Tăng Lý, công việc hài lòng, vẻ ngoài cũng hài lòng, thoạt nhìn cô rất hiền lành. Chỉ có điều nghe thấy bảo cô chưa từng yêu ai thì có chút nghi hoặc, nhưng không ngờ cô lại trả lời như thế, cho nên nhất thời anh ta không biết nói gì cho phải, liền rút một điếu thuốc ra hút.

Lúc này, Tăng Lý thật sự muốn xin anh ta một điếu thuốc để hút, triệt để phá vỡ hình tượng với anh ta, nhưng lại sợ anh ta bẩm báo tội trạng với các vị đại nhân ở nhà nên đành thôi.

Hai người cứ ngồi như thế, rất lâu không nói lời nào.

Tăng Lý cảm thấy hối hận, quên mất vừa rồi đến đây không gọi điện cho Mã Y Y hay Ngũ Hàm, nhờ họ mười phút sau gọi điện tới để cô lấy cớ bỏ đi.

Đang trong lúc phiền muộn thì di động bỗng báo có tin nhắn, mà người gửi, rất bất ngờ, là Ngải Cảnh Sơ. Tin nhắn chỉ có bốn chữ: “Là Khưu Thiếu vân.”

Chẳng hiểu ra làm sao!

Tăng Lý suy nghĩ một hồi lâu cũng không hiểu chuyện gì, tưởng Ngải Cảnh Sơ nhắn nhầm số. Bỗng nhiên, cô nhớ tới cuộc trò chuyện với Ngũ Hàm ở rạp chiếu phim, sau đó mở nhật ký cuộc gọi ra xem lại. Quả đúng là có một cuộc gọi tới Ngải Cảnh Sơ. Lúc ấy cô mới biết là mình quên không khóa bàn phím, nhỡ tay chạm vào.

Cô lại quay lại hộp tin nhắn đọc lại một lần nữa. Nhìn bốn chữ kia, cô không khỏi bật cười ra tiếng.

~7.3~Thứ tứ, Tăng Lý đúng lịch hẹn đi khám răng.

Cô vào cửa, đứng xếp hàng chỗ đăng ký ngay lầu một như mọi khi. Hôm nay vì tan làm cô mới tới cho nên có muộn một chút, tới đây thì đã có một hàng dài người xếp hàng chờ lấy số rồi. Đợi lâu lắm mới tới lượt mình, cô đưa sổ khám bệnh và phiếu hẹn tai khám ra, nói: “Tôi lấy số phòng khám của bác sĩ Ngải.”

Nhân viên tiếp đón nhận lấy rồi đưa cho cô phiếu khám và tiền trả lại.

Lúc ấy, một người đàn ông nói giọng địa phương hùng hổ chen lên, kéo Tăng Lý ra, nói với y tá: “Thế này là sao hả? Khinh thường nông dân nghèo chúng tôi phải không?”

Tăng Lý kinh ngạc nhìn người đàn ông kia.

“Sao chúng tôi đăng kí lấy số trong phòng khám của Ngải Cảnh Sơ thì mấy người nói không còn? Cô này lại lấy được?” Người đàn ông quát lớn, “Bắt nạt chúng tôi chứ gì? Mấy người đi cửa sau rồi chứ gì?”

Cô y tá tức giận nói: “Cô gái này là tới tái khám. Đã hẹn trước từ một tháng nay rồi.”

“Chúng tôi từ xa xôi đến đây, lẽ nào cũng phải hẹn trước một tháng? Các người rõ ràng là đang ức hiếp kẻ khác.”

“Bác sĩ Ngải đã kín lịch khám, mọi người lấy đăng kí với bác sĩ khác đi.” Cô y ta không thèm tiếp tục tranh cãi, quay đầu nói: “Người tiếp theo.”

Người đàn ông kia vừa nhìn đã biết đúng là từ nông thôn tới thật. Theo sau ông ta còn một người phụ nữ và một đứa bé chừng ba tuổi. Thấy cô y tá không thèm để ý tới mình nữa, ông ta quay sang nài nỉ Tăng Lý: “Cô gái, cô có thể cho chúng tôi phiếu khám của cô được không? Chúng tôi thật sự đã chờ nóng ruột lắm rồi.”

“Làm sao vậy?”

“Con chúng tôi nói không rõ ràng lắm, đồng hương giới thiệu chúng tôi đến đây tìm bác sĩ Ngải để khám bệnh. Kết quả hai ngày trước tới đây thì bọn họ nói bác sĩ Ngải không có ca làm việc, hôm nay lại nói số đã đăng ký hết.”

“Thế nhưng, số này của tôi…” Có viết tên, có viết chữ tái khám, có thể cho sao? Hơn nữa, Ngải Cảnh Sơ không phải khám răng sao, có liên quan gì tới nói không?

“Ông làm cái gì thế hả?” Một tiếng gắt lớn cắt đứt suy nghĩ của Tăng Lý. Cô quay đầu lại, hóa ra là Cố Hải Đông.

Cố Hải Đông kéo tay người đàn ông kia ra, đứng lên trước che chắn cô.

“Anh cũng đến xem bệnh?” Tăng Lý buồn bực hỏi Cố Hải Đông.

“Bác gái nói hôm nay em phải tới đây khám răng. Tôi biết bệnh nhân ở đây rất đông, tới khám nhất định phải đợi lâu cho nên muốn tới nói chuyện cùng em cho đỡ buồn. Dù sao tôi cũng đang rảnh.” Cố Hải Đông giải thích.

Anh ta thật là càng ngày da mặt càng dày.

Tăng Lý phớt lờ Cố Hải Đông, nói với đôi vợ chồng kia: “Thầy Ngải rất tốt, không bằng chúng ta cùng đi tìm anh ấy, nếu như anh ấy có rảnh, không chừng có thể nói khó để anh ấy xem bệnh cho đứa bé.”

Lúc nói lời này, thực ra Tăng Lý cũng có chút do dự. Cô vốn không phải một người hay chõ mõm chuyện người khác. Hơn nữa, bệnh viện thì đương nhiên có rất nhiều bệnh nhân, mỗi người có một cái khó. Thế nhưng chuyện này lại khiến Tăng Lý không yên, cảm thấy áy náy với hai vợ chồng kia.

Trước đây Vu Dịch từng kể với cho cô một chuyện. Hồi anh ba tuổi, phát âm của anh vẫn có vấn đề, cha mẹ đều sốt ruột. Họ là nông dân hiểu biết không nhiều, cho nên nghĩ rằng do anh đầu óc không thông minh. Kết quả, sau khi đưa anh đi khám, bác sĩ nói, cái này là do thắng lưỡi, không có gì nghiêm trọng. Sau đó, bác sĩ chuẩn bị một vài thứ, rồi cầm cái kéo, cắt bỏ phần thắng lưỡi, chỉ mất mấy phút đã giải quyết xong.

Bởi vậy có lúc, Tăng Lý cảm thấy có những chuyện rất nhỏ nhưng lại ảnh hưởng trực tiếp tới cuộc sống của một đứa trẻ.

Sau đó, Tăng Lý đưa vợ chồng nông dân kia cùng lên lầu, Cố Hải Đông vẫn đi theo sau. Dọc đường, Tăng Lý đều thấp thỏm, hy vọng Ngải Cảnh Sơ không không phải là người không nể tình, cũng mong là anh không nghĩ chì vì vài lần giao tình giữa hai người mà cô xen vào chuyện của anh.

Tới phòng khám, cô không nhìn thấy Ngải Cảnh Sơ, có lẽ đang ở trong phòng làm khuôn niềng.

Mười phút sau, Ngải Cảnh Sơ mới về.

Đúng bốn tuần rồi Tăng Lý mới gặp lại Ngải Cảnh Sơ. Anh vẫn mặc chiếc áo choàng dài bên ngoài bộ quần áo màu xám, khuy trên cùng không cài, để lộ ra cổ áo bên trong.

Ngải Cảnh Sơ vừa nhìn thấy Tăng Lý, đang muốn đi tới thì lại bị một học sinh ngăn lại hỏi việc. Tăng Lý không dám quấy rầy, đợi thêm một lúc nữa.

“Ngải… Thầy Ngải.” Tăng Lý không chú ý, suýt nữa thì gọi cả tên họ nhà người ta ra.

“Để phiếu số trên bàn, đến lượt tôi gọi cô.” Anh nói.

Tăng Lý có chút chột dạ nhìn Ngải Cảnh Sơ: “Tôi… có một người bạn. Bọn họ rất mong anh xem bệnh cho con trai. Vừa rồi không đăng ký được số vào khám, không biết anh bây giờ có tiện hay không?” Nói xong, Tăng Lý chỉ về hai vợ chồng phái sau.

Ngải Cảnh Sơ di chuyển ánh mắt tới cặp vợ chồng kia, không chần chừ liền hỏi: “Vấn đề ở đâu?”

Thấy thái độ của Ngải Cảnh Sơ như vậy, Tăng Lý thở phào nhẹ nhõm. Đứng vài phút thấy mình thừa thãi, cô liền chào hỏi mấy câu với Chu Văn rồi đi ra hành lang ngồi chờ.

Cố Hải Đông cũng đi theo, ngồi bên cạnh cô.

“Trước tiên cứ làm bạn bè đã.” Cố Hải Đông nói.

Tăng Lý liếc mắt nhìn Cố Hải Đông, muốn nói lại thôi. Mọi người đều là người lăn lộn ngoài xã hội cả, nếu đã nói rõ như vậy rồi thì không cần phải lãng phí lời thêm lần nữa. Vì vậy, Tăng Lý im lặng, lấy di động ra chơi game.

“Chúng ta bắt đầu từ bạn bè, không được sao?” Cố Hải Đông cách một chút lại hỏi.

Tăng Lý vẫn im lặng không nói.

Không lâu sau, đôi vợ chồng kia bế con đi ra, nhìn thấy Tăng Lý liền cúi đầu cảm ơn. Tăng Lý hỏi: “Bệnh thế nào?”

Ông chồng nói: “Bác sĩ Ngải bảo chúng tôi đi tới khoa Tai Mũi Họng tìm bác sĩ Đường.”

“Có thể tìm được không?”

“Được, bác sĩ Ngải đã gọi điện thoại qua đó nói trước rồi.” Người đàn ông trả lời.

“Vô cùng cảm ơn cô!” Người phụ nữ cũng lên tiếng: “Mấy người đều là người tốt.”

Bọn họ đi rồi, Tăng Lý lại ngồi xuống.

Đợi hơn mười phút, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng loa gọi tên Tăng Lý.

Cố Hải Đông vẫn nói: “Vừa nãy đôi vợ chồng kia dù không quen biết nhưng em vẫn nhận đó là bạn em, chúng ta đã gặp mặt nhiều lần như vậy, chẳng lẽ không được tính là bạn bè sao?”

“Bạn bè có kiểu như anh sao?” Tăng Lý phản vấn.

“Sau này tôi sẽ không như vậy nữa, được không? Chỉ vì tôi muốn gặp em, nhưng gọi điện em không nghe, gửi tin nhắn em không trả lời.”

“Tôi nghĩ tôi đã nói rõ với anh rồi chứ.” Tăng Lý bản năng đáp lại, cô chưa từng có kinh nghiệm ứng phó trong trường hợp như vậy.

“Em còn độc thân, tôi cũng độc thân. Tôi đương nhiên có quyền theo đuổi.”

Anh ta lúc này có chút lớn tiếng, khiến cho mọi người bên ngoài chú ý tới. Tăng Lý không dám tranh cãi tiếp, sợ anh ta còn muốn nói nữa, cô đứng dậy nói: “Đây là nơi công cộng, anh có thể chú ý một chút hay không?”

“Tôi ở lại chờ cô cùng đi ăn trưa.” Cố Hải Đông nhất quyết không buông tha.

“Tôi. . .”

Tăng Lý đang định cự tuyệt thì một giọng nói vang lên cắt đứt cuộc cãi vã của bọn họ.

“Tăng Lý…”

Tăng Lý thấy Ngải Cảnh Sơ đứng cách đó một đoạn gọi tên mình.

“Đã gọi tới số của cô hai lần rồi. Nếu cô không vào thì tôi gọi người tiếp theo.” Ngải Cảnh Sơ không nể tình mà bổ sung thêm một câu, giọng nói lạnh lùng. (Sao có vẻ giống ghen thế thầy Ngải -_-///)

“Ôi chao!” Tăng Lý giống như sắp chết đuối vớ được cây sào, vui vẻ theo Ngải Cảnh Sơ vào phòng khám.

Sau đó, Chu Văn thay găng tay, thu dọn khay dụng cụ, bật đèn. Lúc Tăng Lý vừa há mồm, Chu Văn bỗng cảm thấy tình huống có chút kỳ quặc. Sư mẫu nằm trên giường bệnh, sư phụ ngồi bên cạnh, mà cách vài bước ở ngoài kia còn có một người đàn ông lai lịch chưa rõ đang ngồi canh giữ một bên.

Ngải Cảnh Sơ vẫn chưa mở miệng nói bất cứ điều gì, thậm chí còn không chỉ dạy cho Chu Văn làm việc, mà một mình thao tác. Lúc cài một mảnh dây kẽm vào niềng răng của Tăng Lý, anh hơi cúi đầu xuống, đưa một tay vỗ nhẹ vào mặt cô, một tay cầm kìm khéo léo cử động. Ngực anh ở ngay trước mặt Tăng Lý, cổ áo rộng tản ra một thứ khí tức man mát. Tăng Lý ngượng ngùng quay đầu tránh.

“Đừng nhúc nhích.” Ngải Cảnh Sơ nói.

Đây câu đầu tiên cô nghe thấy anh nói từ lúc bước chân vào phòng.

Thời gian dài dằng dặc.

Mặt cô dán vào ngực anh, không dám nhúc nhích thêm nữa.

Sau khi kết thúc, Chu Văn tự giác viết giấy hẹn tái khám lần tới cho Tăng Lý. Ngải Cảnh Sơ vốn đã bị gọi đi khám cho người tiếp theo nhưng vừa đi mấy bước lại quay trở về, nói với Tăng Lý: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm.”

“A?” Tăng Lý mơ hồ không kịp phản ứng.

Ngải Cảnh Sơ liếc cô một cái, nói: “Tôi sẽ cố gắng đúng mười hai giờ tan ca. Cô có thể vào phòng làm việc chờ tôi một chút, lát nữa chúng ta đi ăn trưa.” Nói xong, anh đút tay vào túi áo, lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho Tăng Lý.

Tăng Lý nhận lấy.

Ngải Cảnh Sơ đi rồi còn không quên dặn Chu Văn, “Nếu rảnh thì cô đưa cô ấy đi, sợ cô ấy không tìm được phòng.”

~7-5~

Chuyển ngữ: Sahara

Chu Văn nhịn không được liếc mắt nhìn Cố Hải Đông, nghĩ cảm thấy người đàn ông này thật đáng ghét, dám tới tận địa bàn của sư phụ cô mà bắt nạt người.

Thật vớ vẩn!

Anh ta có biết bọn họ học chỉnh răng nhàm chán buồn tẻ đến mức nào hay không; có biết tìm thông tin về thầy Ngải không dễ dàng một chút nào hay không; có biết mỗi lần thầy Ngải đứng lớp là lớp chật ních một chỗ cũng chẳng còn hay không; anh ta có biết nam sinh trong trường đều ngày ngày trông chờ thầy Ngải sớm thành hoa có chủ để nữ sinh đồng bào nản lòng thoái chí cho bọn họ có cơ hội hay không…

Thế mà, anh ta dám ở đây đoạt nhân sở ái với thầy Ngải.

Chu Văn vội vàng quay sang dặn dò sư muội: “Em ở đây giúp chị một lát, chị đi rồi về ngay.” Sau đó cô lôi Tăng Lý đi cùng.

Tăng Lý lần đầu tiên bị người ta hiểu lầm như vậy nhưng lại không thấy xấu hổ. Trong lòng cô âm thầm cảm kích Ngải Cảnh Sơ, bởi vì nhờ chuyện này mà chí ít có thể đối phó được với Cố Hải Đông kia. Cô quay đầu nhìn người đàn ông kia. Anh vẫn đang đứng bên cạnh một giường bệnh khác, mở đèn, người hơi nghiêng, cầm gương phóng đại quan sát hàm răng bệnh nhân, không hề ngẩng đầu. Vừa rồi anh nhất định đã nghe được tình huống quẫn bách của cô cho nên tiện ra tay giúp cô giải vây. Nếu không thì với tính cách của anh, làm gì có chuyện hoang phí thời gian phí lời cùng người khác.

Cố Hải Đông thấy vậy, tiến lên vài bước, muốn gọi Tăng Lý lại.

Chu Văn lập tức cố ý quay đầu lại nói: “Sư mẫu, nếu chị mệt thì có thể vào phòng làm việc của thầy Ngải, trong đó còn có giường, chị cứ ở đó nằm nghỉ một lát, chờ thầy Ngải tan ca.”

Tăng Lý cắn răng, không để ý tới Cố Hải Đông, nhanh chóng bước theo Chu Văn. Hiểu lầm lại hiểu lầm, cuối cùng cũng tách được Cố Hải Đông cứng đầu kia.

Tăng Lý theo Chu Văn đi tới chỗ ngoặt hành lang, rồi vào một căn phòng.

Chu Văn mở cửa, đưa chìa khóa trả lại cho Tăng Lý, nói: “Đây là phòng nghỉ dùng chung của thầy Ngải và thầy Lữ. Nhưng hôm nay thầy Lữ không có ở đây, chắc chắn không tới đâu, cho nên chị cứ tự nhiên.” Bình thường, Chu Văn nói ngọng n và l, vẫn hay bị người khác cười, nhưng lần này cô vô cùng cẩn thận mà nói, chỉ sợ mình nói nhầm thành “Nữ” thì thật là rắc rối. (Trong tiếng Trung, không có “cô giáo”, không có “thầy giáo” mà chỉ có một chữ gọi chung là “giáo viên”. Vì vậy nếu nói Lữ thành Nữ thì sẽ bị hiểu nhầm là “giáo viên nữ”)

Đợi Chu Văn đi rồi, Tăng Lý mới quan sát chung quanh phòng.

Chỉ là một căn phòng rất nhỏ, bên cạnh cửa sổ có một cái bồn rửa mặt, bên kia là một cây móc treo quần áo, ba cái ghế sô pha đơn, còn có một cái bàn làm việc. Hoàn toàn không có cái giường nào như trong lời kể của Chu Văn!

Chật chội, nhưng ngăn nắp gọn gàng.

Tăng Lý bỏ túi xách xuống, ngồi xuống ghế, không dám động vào bất cứ đồ vật gì ở đây. Cô cầm điện thoại lên nghịch một lúc. Mãi mới đến mười hai giờ. Cô nghĩ Cố Hải Đông có lẽ đã bỏ đi rồi, nếu như vậy mà còn không khiến anh ta thất vọng thì cô thật là hết cách.

Tăng Lý lại đợi thêm mười phút, thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ngải Cảnh Sơ đâu.

Cô biết anh chỉ là muốn giải vây giúp cô, giống như khi cô ở Đông Sơn, giống như khi anh đồng ý tới ăn cơm cùng chủ nhiệm Lý, thật sự không phải là mời cô ăn cơm thật.

Vì vậy, cô muốn đi ra ngoài tìm anh trả lại chùm chìa khóa, tránh làm phiền anh công tác. Vậy mà vừa mới đứng dậy cô liền nghe thấy có người gõ cửa. Cô ra mở cửa thì nhìn thấy Ngải Cảnh Sơ, trên tay còn cầm một cặp lồng cơm.

Anh nói: “Thật không phải, tôi tới muộn.”

Tăng Lý đáp: “Không sao, tôi không vội.”

“Nghỉ trưa không nhiều lắm, đi ăn e rằng không kịp, tạm thời ăn cái này đi. Tối nay tôi mời cô đi ăn.” Nói xong, anh đặt cặp lồng cơm trên bàn, rồi đi tới giá treo quần áo cở chiếc áo choàng trắng trên người ra.

Tăng Lý vội vàng nói: “Không cần, không cần, anh cứ làm việc của anh đi. Vừa rồi cảm ơn anh giải vây, tôi xin phép về trước.”

Ngải Cảnh Sơ treo áo lên móc, mi mắt hạ xuống một chút, môi khẽ nhếch lên giật giật, một lát mới quay lại, thong thả nói với Tăng Lý: “Tôi hiện giờ không quá bận.” (ơ hơ… hình như đúng thật là có gian tình ở đây!!?)

Ngải Cảnh Sơ không nhanh không chậm nhổ ra sáu chữ đó khiến Tăng Lý cứng họng, không biết nói gì thêm.

Sau đó, Ngải Cảnh Sơ cũng không nói gì nữa mà đi tới bồn rửa tay. Loại xà bông anh dùng là loại có hình dáng kiểu cũ. Anh im lặng rửa tay hai lần, từ đầu ngón tay tới kẽ tay, từ mu bàn tay tới cổ tay.

“Không biết khẩu vị của cô cho nên chỉ gọi bừa mấy món.” Anh thẳng thắn nói, sau đó bỏ cơm và đồ ăn bày ra bàn, tựa hồ không hề nghĩ rằng câu nói kia của Tăng Lý là có ý muốn cáo từ.

Tất cả đều không phải những món Tăng Lý thích ăn, nhưng lại vô cùng phù hợp với tình trạng đeo niềng hiện giờ của cô.

Cô đứng tại chỗ, không biết lùi hay tiến. Nếu bỏ đi bây giờ, hình như thực sự không tốt cho lắm.

Vì vậy, Tăng Lý nằm mơ cũng chưa từng ngờ tới, cô và Ngải Cảnh Sơ lại có dịp thứ hai ngồi ăn cùng nhau.

Thực ra vừa rồi ngồi ở đây chờ Ngải Cảnh Sơ, Tăng Lý cũng thầm nghĩ, nếu lần này đi ăn thì hẳn nên là do cô mời cơm. Bởi vì Ngải Cảnh Sơ đã giúp cô nhiều lần như vậy, hơn nữa cô còn phá hỏng xe của anh. Đấy là còn chưa nói đến, xã hội này chỉ có bệnh nhân mời cơm bác sĩ, chứ lấy đâu ra bác sĩ mời cơm bệnh nhân.

Lúc này, một chiếc ghế đã được di chuyện tới cạnh bàn làm việc, trên mặt bàn là cơm nước đã bày sẵn. Tăng Lý ngồi vào vị trí chính diện với bàn làm việc, Ngải Cảnh Sơ ngồi ở phía trong, bị vướng chiếc máy vi tính cho nên có chút chật trội, chân không thể duỗi, tư thế ngồi rất cứng nhắc.

Anh đã bận rộn cả buổi sáng, có vẻ rất đói rồi, ngồi yên lặng ăn khá nhanh.

Còn Tăng Lý bởi vì vừa thay mảnh kim loại trên niềng răng cho nên vẫn còn vướng víu chưa quen, ăn rất khó chịu. May mà đồ ăn anh mua không phải đậu hũ hay là cà, cho nên không cần quá lao lực.

Ngải Cảnh Sơ vốn dĩ ít nói, công cuộc ăn cơm càng nhanh gọn. Tăng Lý tính tình cũng không thích nói nhiều, cho nên hai người cứ yên lặng như vậy hồi lâu.

Tăng Lý còn đang thầm nghĩ có lẽ sự im lặng này sẽ còn duy trì đến hết bữa cơm thì bất chợt Ngải Cảnh Sơ lên tiếng: “Chỗ cô làm việc buổi trưa có thời gian nghỉ không?”

“Không nghỉ.” Tăng Lý đáp.

Gian phòng lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.

Qua một lúc, Ngải Cảnh Sơ lại hỏi: “Còn bữa trưa thì sao?”

Tăng Lý nhìn Ngải Cảnh Sơ một chút, cảm thấy Ngải Cảnh Sơ lúc này có vẻ khác với bình thường, dường như tìm chuyện để nói không phải phong cách của anh. Anh cứng nhắc hỏi cô những vấn đề không đâu, chẳng lẽ anh cũng cảm thấy không tự nhiên cho nên mới tìm chuyện để nói.

“Gọi cơm ngoài mang đến, không thì sáng mang cơm từ nhà đi, cũng có khi nhờ đồng nghiệp trông chừng rồi ra ngoài ăn, dù sao cũng không thiếu người.” Cô phối hợp bổ sung thêm vài câu.

“So với chúng tôi có vẻ thời gian sít sao hơn.” Ngải Cảnh Sơ nói.

“Nhưng toàn bộ thời gian chúng tôi chỉ ngồi không, không bận bịu như anh ở đây.” Tăng Lý cười.

“Giờ giấc ở phòng khám cũng có quy luật, không giống thư viện.” Ngải Cảnh Sơ đáp.

Nói tới chuyện giải phẫu và ăn uống, trong đầu Tăng Lý đột nhiên xuất hiện một vấn đề. Cô hiếu kỳ hỏi: “Lúc làm phẫu thuật, bác sĩ có được ăn cơm không?”

Ngải Cảnh Sơ nhìn cô, không hiểu vì sao tự nhiên cô lại hỏi chuyện này, đáp: “Không thể.”

“Nhưng có những cuộc phẫu thuật kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ, không đói sao?” Tăng Lý tiếp tục hỏi.

“Hai tay bận bịu, thắt lưng vòng quanh,… như vậy làm sao có thể ăn.”

“Phải đứng sao?” .

“Không nhất định. Cái đó còn phải tùy xem làm phẫu thuật ở bộ phận nào.”

“Vậy đi WC thì sao?” Tăng Lý rốt cục tới vấn đề muốn hỏi nhất, cô nhìn thoáng qua cơm nước trên bàn, vấn đền này thật không hợp với tình hình.

“Chịu đựng.”

“Nhịn không được thì sao?” Cô hỏi đến cùng.

“Vạn bất đắc dĩ thì phải đổi người, sau đó rửa sạch chân tay, khử trùng, thay quần áo.”

Hỏi đến đây, Tăng Lý bất chợt cảm thấy bác sĩ quả thật cao siêu.

Ngải Cảnh Sơ ăn xong trước: “Cô từ ăn, tôi ra sô pha ngồi nghỉ một chút.

Ngải Cảnh Sơ đứng dậy, đi ra sô pha ngồi xuống, chậm rãi ngả lưng ra sau, ngửa cổ một chút, thả lòng toàn bộ thân thể. Có lẽ cổ và vai quá mỏi, anh nặng nề thít thở sâu một hơi, lông mày khẽ nhíu lại.

Tăng Lý quay lưng về phía anh, cho nên không nhìn thấy hàng lông mày của anh đang nhíu một chỗ. Cô không thể thoải mái ngồi ăn một mình nữa cho nên cố gắng nuốt vào bụng hai ba miếng rồi thôi.

Thu dọn bàn sạch sẽ xong, Tăng Lý lấy trong túi ra bàn chải, kem đánh răng và cái cốc nhỏ, đi tới bồn rửa chuẩn bị đánh răng. Vì đeo niềng răng cho nên sau khi ăn cơm thức ăn rất hay bị kẹt lại, vì thế cứ ăn xong Tăng Lý lại phải đánh răng cẩn thận.

Tăng Lý đi tới bên bồn rửa, vặn vòi nước đầy một cốc, thò đầu bàn chải vào trong cốc nước cho ướt rồi mới bơm kem đánh răng ra.

“Cô đều đánh răng như vậy à?” Ngải Cảnh Sơ bỗng nhiên lên tiếng.

Tăng Lý hơi ngạc nhiên, không nghĩ anh lại quan sát cô.

“Làm sao vậy?” Cô sống một phần tư thế kỷ, không biết đánh răng như thế có gì sai. .

“Trước khi đưa vào miệng, bàn chải khô thì sẽ tốt hơn.” Ngải cảnh sơ nói, “Đánh răng vốn dĩ là làm vệ sinh hàm răng, khô ráo là tốt nhất, không cần thiết phải miệng đầy bọt.”

“Nhưng mà như vậy vừa cứng vừa khô, rất khó chịu.”

“Đeo niềng răng thì nên dùng bàn chải nhỏ một chút, mềm một chút.”

Ngải Cảnh Sơ đứng dậy, mở tủ lấy ra một chiếc bàn chải mới. Sau đó anh cầm một cái cốc đi ra gian phòng ngoài rót một ít nước nóng mang vào. Anh tháo bao nilon bên ngoài bàn chải ra, đầu tiên rửa qua bằng nước lã rồi mới nhúng vào nước sôi.

“Sau này ở nhà cô có thể súc miệng bằng nước muối.” Ngải Cảnh Sơ nói.

Mấy phút sau, anh vẩy khô chiếc bản chải rồi đưa cho Tăng Lý.

Tăng Lý lại bóp kem đánh răng ra bàn chải mới. Đánh răng dưới sự quan sát của bác sĩ nha khoa thật là vô cùng áp lực, so với bình thường cô tỉ mỉ hơn rất nhiều, mỗi một chỗ trên hàm răng đều bị chà sát mấy lần. .

Đột nhiên cô nghĩ, nếu sau này Ngải Cảnh Sơ yêu đương, lúc chuẩn bị hôn người yêu liệu có dừng lại để hỏi đối phương: “đánh răng chưa?” hay không?

Suy nghĩ đến đấy, cô không nhịn được mà tủm tỉm cười.

Ngải Cảnh Sơ thấy cô cười đến quỷ dị, liền hỏi: “Sao thế?”.

“Không có gì.” Tăng Lý ngoài miệng nói như vậy, nhưng ý cười ở khóe mắt vẫn nhộn nhạo.

Nhất thời cô cảm thấy, ở cạnh nha sĩ của mình thật thoải mái.

Không đến mấy phút sau, có một sinh viên tới phòng làm việc tìm Ngải Cảnh Sơ, Tăng Lý liền nhân cơ hội đó cáo từ.

Suốt một buổi chiều, có lẽ là do trời mưa nên thư viện rất ít độc giả. Tăng Lý cầm lấy một cuốn tạp chí du lịch ngồi lật qua lật lại. Chẳng mấy chốc đã tới năm giờ. Di động đổ chuông. Cô mở ngăn kéo ra, liền nhìn thấy số của người cha dượng trước đây – Đặng Cương.

“Chú.” Tăng Lý nói.

“Tiểu Lý à, lâu rồi không gặp con.”

Tăng Lý không biết nên nói thế nào, xấu hổ cười.

“Con và…” Đặng Cương chần chừ hỏi, “Con và mẹ con gần đây có khỏe không?”

“Khỏe ạ, còn chú?”

“Chú cũng rất khỏe, hôm nay chú tới thành phố A công tác, tối nay có thể ra ngoài ăn cơm với chú được không?” Cuối cùng, ông thốt ra thêm hai chữ: “Hai người.”

Dù ông nói năng có chút mơ hồ nhưng Tăng Lý hoàn toàn hiểu rõ: “Hai người” chính là chỉ hai mẹ con cô. Nhưng mà…

“Mẹ con đi du lịch cùng với bạn rồi, cuối tuần sau mới về cơ ạ.” Cô không còn cách nào, đành phải nói dối.

“À, được rồi.” Ông đáp.

Cúp máy, Tăng Lý ngơ ngác nhìn làn mưa ngoài cửa sổ, ngồi im hồi lâu.

Lát sau, cô nhìn đồng hồ, rồi gọi Ngô Vãn Hà ở phòng bên cạnh giúp cô trông phòng, sau đó, cô lén lút chuồn ra khỏi cửa sau bỏ về sớm.

Cô vừa ra khỏi thư viện, thì liền bắt xe đi tới cửa hàng.

Cô rất ít khi mua đồ cho đàn ông, hiện tại gấp rút thế này không biết nên chọn thứ gì.

Vì vậy cô gọi điện thoại cho Mã Y Y.

Mã Y Y biết chuyện gần đây Cố Hải Đông đang theo đuổi Tăng Lý cho nên tưởng rằng bọn họ đã có tiến triển, liền trêu Tăng Lý: “Ồ, phát triển nhanh quá ha! Đã bắt đầu trao đổi tín vật đính ước rồi cơ đấy!”

“Huyên thuyên.” Tăng Lý cười.

“Nếu như cậu mua tặng Cố Hải Đông, mình nói với cậu này, không cần phải hao tâm tổn sức đâu, chỉ cần tặng anh ta một ít nước bọt là anh ta cũng đã vui chết đi được rồi.”

Mã Y Y nói xong câu này, Tăng Lý đột nhiên nghe được giọng nói của Ngũ Hàm lọt vào điện thoại, xem ra hai người bọn họ đang ở cùng nhau. Ngũ Hàm xen vào nói: “Các cậu tặng ai nước bọt hả? Tặng nước bọt cũng cần học đấy nhé, còn phải xem là tặng lên mặt hay là môi đối môi nữa đấy.”

Tăng Lý buồn cười cúp máy, sau đó tiếp tục một mình đi chọn quà.

Sau đó, vất vả lắm cô mới chọn được một chiếc áo vest và áo sơ mi. Cô không có năng khiếu chọn đồ, nhìn màu sắc và số đo phải suy nghĩ cả ngày cũng không hạ được quyết tâm. Cuối cùng, nhìn đồng hồ đã thấy sắp muộn, cô mới cắn răng đi tới quầy thanh toán, còn không ngừng hỏi nhân viên cho chắc chắn, xem có được đêm đổi đồ nếu như không vừa hay không?

Mãi tới khi đã ngồi trong quán ăn với Đặng Cương rồi, Tăng Lý mới nhớ ra, lúc trưa Ngải Cảnh Sơ có nói là tối mời cô ăn cơm. Nhưng cuối cùng cô cũng chỉ coi như câu nói khách sáo, sớm đã không coi là thật.

Cũng giống như bình thường, thỉnh thoảng đồng nghiệp hay bạn bè thuận miệng nói một câu: “Hôm nào cùng đi ăn.” Hay là giống như trước đây, mỗi khi bạn bè của dượng tới nhà chơi, mẹ cô không kịp chuẩn bị cơm nước đều sẽ nói một câu: “Khi khác các anh tới chơi, chúng tôi sẽ tiếp đón chu đáo.”

Còn cụ thể thì, cái “khi nào” rốt cuộc là ngày mai, ngày kia, hay mãi mãi không có cũng không ai biết, hoặc giả cũng chẳng ai muốn tìm hiểu kỹ.

Tăng Lý là một người cẩn thận, cô trong lòng nhanh chóng suy nghĩ một chút, cảm thấy với mối giao tình giữa mình và Ngải Cảnh Sơ mà nói, thì câu nói kia của anh cõ lẽ cùng chỉ là một lời khách sáo mà thôi.

Thế nhưng xuất phát từ sự kính nể với bác sĩ điều trị nhiều năm của mình, cô chủ động cầm lấy điện thoại di động gửi tin nhắn.

“Thầy Ngải, cảm ơn thầy vì bữa trưa, khi khác tôi mời thầy đi ăn.”

Tăng Lý cẩn thận kiểm tra lại tin nhắn một lần rồi gửi đi.

Vừa buông di động, Đặng Cương đã tới.

Đã lâu không gặp ông, Tăng Lý để ý thấy tóc trên đầu ông dường như thưa đi hơn nhiều rồi. Ông kéo cái ghế ngồi xuống, nhìn thấy Tăng Lý, câu đầu tiên ông nói là: “Con gái, gọi nhiều vào mà ăn, không cần tiết kiệm tiền giúp chú.”

Một câu nói khiến cho lòng Tăng Lý thổn thức. .

Lúc học cấp ba, cô ở nội trú, mỗi lần Đặng Cương tới trường thăm cô đều nói câu ấy. Thậm chí trước đó, bố ruột cũng không yêu thương cô đến vậy.

Cô từng lén lút khóc, rồi cũng lén lút hài lòng.

Mấy năm sau, cô đang muốn chấp nhận Đặng Cương làm cha thì mẹ cô lại nói, bọn họ sắp ly hôn.

Tăng Lý đem quà vừa mua đưa tới trước mặt Đặng Cương.

“Chú Đặng, chú mặc thử xem có hợp hay không?”

“Rất đẹp.” Đặng Cương tươi cười nói.

Ông vốn không định mặc thử, chỉ luôn miệng nói rất thích. Kết quả, bị Tăng Lý kiên trì thuyết phục, ông vẫn cởi áo khoác ra, mặc chiếc áo cô mua cho lên người.

“A, hình như hơi rộng.” Tăng Lý hối hận, tự trách bản thân.

“Không, rất hợp, rất vừa.”

Vai áo khoác có hơi rộng một chút, khiến cho tay áo nhìn cũng dài rõ rệt. Rõ ràng là kích cỡ hơi rộng một tẹo. Nhưng Đặng Cương trong miệng vẫn đầy tán thưởng mà nói rất vừa, lại còn bảo mình già rồi, thích mặc rộng.

Tăng Lý không còn cách nào khác, đành coi như không có gì.

Ngải Cảnh Sơ điều trị cho bệnh nhân cuối cùng xong xuôi rồi quay trở về phòng làm việc, rửa ray, thay quần áo. Sau đó ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại.

Tiện tay, anh móc điện thoại trong túi ra mới nhìn thấy tin nhắn của Tăng Lý.

Tường hai bên hành lang trắng xóa, nền trải thảm nhựa màu lam. Còn chưa hết giờ làm mà y tá và sinh viên thực tập đã thu dọn đồ dùng, xe đẩy bằng inox phát ra những âm thanh kẽo kẹt. Thỉnh thoảng lại có mấy đứa trẻ đi ngang qua đứng lại chào hỏi Ngải Cảnh Sơ.

Anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia, đứng im ngoài cửa phòng.

Cuối cùng, anh trả lời cô hai chữ: không cần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.