“Vứt hết! Vứt hết tất cả đi! Không cần, không cần cái gì hết!”
Tiểu Đạm Đạm đứng bên cạnh hộp quà tặng giá trị, không ngừng ném hộp
quà ra ngoài. Cánh tay vung lên không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng
dùng toàn bộ sức lực. Cô không biết đã ném là quà tặng hay là tức giận.
Cửa mở rộng, ánh trăng sáng chói.
Dưới ánh đèn vàng ấm, quả cầu thủy tinh bị đập vỡ, dây duy băng đứt đoạn, hộp quà vứt lung tung trên mặt cỏ, cực kỳ bừa bãi.
”Ba mẹ không đến! Họ đúng là kẻ lừa đảo! Không phải, bọn họ không cần em nữa! Vậy thì em cũng không cần họ! Em không cần ba mẹ nữa!”
Tiểu Đạm Đạm cũng không biết bản thân ném đi bao nhiêu cho đến khi
khôn còn sức lực mới xoay người, bổ nhào vào lòng Tiểu Chấp Mặc đứng bên cạnh, khóc nấc lên.
”Vì sao? Vì sao bọn họ lại nói dối em? Nói không đến được nhưng lại ở trong ti vi?”
”Em ghét nhìn thấy bọn họ trên ti vi!”
”Em ghét. . . . . . Hu hu. . . . . . Em ghét ba mẹ!”
Cô nhóc nói không thành lời, vừa ném đồ, vừa khóc lên.
Cô nhóc cho rằng mình khóc không ra nước mắt nhưng Tiểu Chấp Mặc có thể cảm nhận được trước ngực áo cậu lại ướt một mảng lớn.
Cậu mím môi, nâng tây lên rồi cẩn thận vô lưng cô bé. Sau khi Tiểu Đạm Đạm bình tĩnh lại mới vừa ôm cô bé lên ngồi ở ghế sô pha.
Suốt quá trình đều yên lặng.
Tám giờ tối, trên ti vi vẫn đang chiếu tin tức, người dẫn chương trình phát âm đúng chuẩn, nụ cười xinh đẹp, dịu dàng.
”Trong hiện tượng bong bóng kinh tế lần này, đối với ngành công nghệ
thông tin có thể nói là một khủng hoảng nghiêm trọng. Đặc biệt là công
ty Tencent vẫn đang phải đối mặt với các khó khăn về tài chính. Hiện tại họ vẫn phải bán giảm giá các phần mềm ICQ cho cục viễn thông Thẩm
Quyến, mạng Ku6 cũng bị tổn thất nặng nề.”
”Điều đáng nói ở đây là, ngay giữa giai đoạn khủng hoảng thì ông Hứa
Thời và bà Ôn Tình đã lèo lái tập đoàn Kỳ Hạ rất tốt. Với tác phong
quyết đoán và ánh mắt tinh tường, hai người họ đã dẫn dắt phần lớn các
dự án quan trọng đều được ổn định. Từ thung lũng Silicon đến ngành công
nghệ thông tin toàn cầu đã dần ổn định lại. Hai người họ đã đóng góp rất nhiều!”
”Ông Hứa Thời, xin hỏi ông một câu, khi nhận được những lời khen ngợi như vậy ông muốn nói điều gì nhất?”
Trên màn ảnh xuất hiện dáng vẻ mệt mỏi của Hứa Thời, nghe được câu
hỏi như vậy, ông nhíu mày, “Điều tôi muốn nói nhất là hi vọng mọi người
kết thúc phỏng vấn sớm một chút. Tôi còn phải về với nhà con gái!”
Có hàng tỉ người xem. . . . . . sao lại nói thẳng như thế chứ?
Người dẫn chương trình bối rối nhưng cũng thông cảm: “Ông có thể chia sẻ cho mọi người được biết bé nhà ông đã bao nhiêu tuổi? Cô bé có thể
thông cảm cho công việc của hai người không?”
”Hôm nay là sinh nhật ba tuổi của con gái chúng tôi. Khi biết chúng
tôi bận rộn như thế, chung tôi chẳng thà con bé sẽ không thông cảm mà
giận dữ nói: ‘Ông Hứa Thời, bà Ôn Tình, tôi không cần ông bà! Không bao
giờ buồn, chỉ vui vẻ mà thôi!”
Ôn Tình cũng không kiềm chế được mà nghẹn ngào, không nói hết câu: “Tiểu Đạm Đạm, sinh nhật vui vẻ!”
Tại sao không phải họ Hứa nha? Người dẫn chương trình sững sờ một
chút nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh, “Chúc bạn nhỏ Hứa Tiểu Đạm Đạm
sinh nhật vui vẻ!”
Hứa Tiểu Đạm Đạm. . . . . .
Ngồi trước màn hình ti vi, cô nhóc đã nín khóc, mỉm cười.
Trong đôi mắt cô nhóc vẫn còn vương nước mắt, cọ vào ngực Tiểu Chấp
Mặc, ngây thơ yêu cầu: “Toan Toan, anh nói chúc Hứa Tiểu Điềm Điềm sinh
nhật vui vẻ đi!”
Cậu nhóc nhìn hai má lúm của Tiểu Đạm Đạm, xoa đầu cô bé, hơi nhếch
miệng, ánh mắt dịu dàng: “Chúc Điềm Điềm nhà ta sinh nhật vui vẻ!”