Cưng Chiều Anh Nhất

Chương 3: Chương 3




Editor: _14thfebruary

Ăn tối xong, thím Lý rửa sạch chén đũa rồi mở TV xem phim, coi xong hai tập phim, nhìn đồng hồ đã là 9 giờ rưỡi, lúc này đã là giờ cậu nhóc phải đi ngủ, nhưng Tiểu Trạc vẫn còn nằm trên ghế sô pha chơi, khẽ vỗ lưng nhỏ của bé nói: “Tiểu Trạc, 9 giờ rưỡi rồi, con nên đi tắm rồi đi ngủ đi.”

Quý Tiểu Trạc nghe vậy ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mím môi nhìn máy tính bảng trong tay, giọng nói non nớt: “Bà Lý, cháu chờ lát nữa rồi đi ngủ.”

Thím Lý nhìn cậu cầm máy tính bảng trong tay, thở dài, sờ sờ đầu của bé, “Tiểu Trạc à, đã 9 rưỡi rồi, có thể tối nay ba ba sẽ không gọi video cho con, chắc ba ba đang là nhiệm vụ, chờ ngài ấy chở về sẽ gọi cho con, con đi ngủ trước có được không?”

Quý Tiểu Trạc cúi đầu trầm mặc, sờ sờ máy tính bảng, ngẩng đầu thương lượng với thím Lý: “Con chờ một chút nữa được không ạ? Không chừng ba ba sẽ gọi cho con.”

Thím Lý bất lực, đành phải gật đầu, “Được rồi, chờ nửa tiếng nữa thôi rồi con phải tắm rửa đi ngủ nhé.”

Quý Tiểu Trạc gật gật đầu, hai mắt tiếp tục nhìn máy tính bảng.

Đường Đường im lặng ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt cũng nhìn theo máy tính bảng, không biết bánh bao nhỏ xem cái gì mà cứ nhìn chằm chằm, gọi video là gì nhỉ?

Nửa tiếng trôi qua, lần này thím Lý không cho Quý Tiểu Trạc đợi nữa, trực tiếp bế bé lên, “Được rồi Tiểu Trạc, 10 giờ rồi, tối nay ba ba sẽ không gọi cho con đâu, đi tắm rửa rồi ngủ nào.”

Quý Tiểu Trạc cúi đầu không nói gì, một lúc sau mới từ sô pha ngồi dậy đi theo thím Lý vào phòng, chẳng qua Đường Đường phát hiện hai mắt của bé hồng hồng, giống như sắp khóc.

Hình như bảo bảo rất buồn, là đang đợi ti tức của ba ba sao? Có phải vì do không chờ được nên buồn không? Trong quân đội kỷ luật rất nghiêm minh, thật sự không thể trốn ra, chắc là cậu bé nhớ ba mình.

Đường Đường vừa nghĩ vừa đi về phòng rửa mặt, thật vất vả mới nghiên cứu được cách dùng các đồ vật rửa mặt, tinh thần và thể xác cô đều mệt, nằm trên giường không ngủ được, trong đầu một mảng hỗn loạn, rồi nghĩ đến hai mắt hồng hồng của cậu bé, cô càng không ngủ được, dứt khoát lén mở cửa phòng ra, khập khiễng đi đến phòng của bảo bảo, nhẹ nhàng vặn cửa.

Có lẽ để thuận tiện cho cậu nhóc buổi tối dậy đi vệ sinh, nên đèn đầu giường vẫn chưa tắt, bé đang nằm trên giường ngủ ngon lành, cả người chỉ mặc chắc quần lót, miệng hơi hé ra, tay chân mum múp thịt dang ra như chữ đại (大), cái bụng nhỏ đang hô hấp lúc lên lúc xuống, để ý sẽ nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ.

Đường Đường không nhịn được nở nụ cười, duỗi tay nắm lấy tay đầy thịt của bánh bao nhỏ khẽ nhéo, trong lòng vô cùng mềm mại.

Tuy cô không phải mẹ ruột của bé, nhưng hiện tại cô đã là mẹ của bé, cô cũng rất nguyện ý về việc này, về sau cô sẽ chăm sóc tên nhóc này thật tốt. Nếu không, cô ở đây có ý nghĩ gì nữa? Có nằm mơ cô cũng mong mình có người nhà, vất vả mới có được, gia đình là tất cả đối với cô, nếu không có gia đình này cô không biết mình sẽ đi đâu về đâu.

Đường Đường yên lặng nhìn một lúc, cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, cô nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, đắp lại chăn, không tiếng động quay lại phòng của mình.

Ngày hôm sau, lúc Đường Đường tỉnh dậy, thím Lý đang ở trong phòng bếp làm bữa ăn sáng, tên nhóc đang ngồi trên ghế đung đưa hai chân nhỏ chờ được ăn cơm.

Đường Đường mỉm cười vẫy tay với cậu nhóc, “Chào buổi sáng Tiểu bảo bối.”

Quý Tiểu Trạc ngẩng đầu nhìn cô, bĩu môi, “Hừ” một tiếng, cúi đầu không nhìn cô.

Đường Đường cũng không để ý, mỉm cười rồi đi vào phòng bếp lấy bát đũa, thím Lý thấy cô đi vào thì kinh ngạc, đến bây giờ bà vẫn không quen việc được Đường Đường giúp đỡ, dù sao trước đây cô cũng chưa từng bước vào phòng bếp dù chỉ là nửa bước.

Thím Lý nén sự nghi ngờ trong lòng xuống, mang cho Quý Tiểu Trạc một ly sữa bò, hai cái bánh bao, nhìn bé bắt đầu ăn, lúc này bà mới ăn cháo của mình, không quan tâm Đường Đường có ăn hay không.

Đường Đường đành phải tự đi múc cho mình một chén cháo ăn cùng bọn họ, còn chưa ăn đã cảm thấy có người nhìn mình, ngẩng đầu lên thì thấy tên nhóc đang nhìn cô, ánh mắt vừa tò mò vừa ngạc nhiên, chẳng qua khi thấy cô nhìn qua liền giả bộ như không thấy cô.

Đường Đường lại nhìn thím Lý, thấy bà cũng đang kinh ngạc nhìn mình, liền hỏi: “Thím Lý, sao mấy người lại nhìn tôi như vậy? Tôi có chỗ nào không đúng sao?”

Thím Lý nhíu mày, nhìn chén cháo trước mặt Đường Đường, do dự nói: “Phu nhân, trước kia cô không bao giờ ăn sáng, sao hôm nay.....” Chính xác mà nói, là chưa bao giờ ăn cơm một cách bình thường, cơ bản đều uống rượu có nồng độ cao, cho nên mới gầy trơ xương như vậy, buổi sáng hôm nay bỗng nhiên lại ăn sáng?

“À....” Đường Đường gãi đầu, không biết nên trả lời như thế nào, đành nói: “Tôi quên mất, nhưng mà buổi sáng không ăn sẽ không tốt, về sau tôi sẽ ăn cơm cùng bảo bảo, được không bảo bảo?”

“Hừ!” Lông mi cậu bé chớp chớp mấy cái, không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ nhỏ giọng hừ một tiếng thể hiện sự bất mãn và chán ghét.

Đường Đường bật cười, tại sao cảm thấy cậu nhóc luôn thích 'hừ' với cô vậy. Chẳng qua, cô đã quyết định sau này phải đối xử thật tốt với cậu bé, không thể để tiếp tục như vậy, cô phải tìm cách để gần gũi với bảo bảo hơn.

Nghĩ rồi, Đường Đường liền hỏi: “Bảo bảo, lát nữa con muốn làm cái gì? Mẹ chơi với con được không?”

Bé đang ăn thì dừng lại, giây tiếp theo làm như không có việc gì tiếp tục ăn, giả bộ không nghe Đường Đường nói.

Đường Đường biết cậu nhóc không quan tâm mình, đành phải lấy tuyệt chiêu lúc trước lấy lòng bà vú, mặt dày năn nỉ: “Được rồi, bảo bảo ngoan, Tiểu bảo bối, bé ngoan, nói cho mẹ biết được không, mẹ rất muốn biết, mẹ rất muốn chơi cùng bảo bảo.”

Chiêu này đối với bà vú luôn bách phát bách trúng, có thể nói hiệu quả rất tốt, mà bây giờ, chiêu này xem ra cũng có hiệu quả với tên nhóc, chỉ thấy bé ngẩng đầu lên hung dữ trừng mắt với cô, dùng giọng nói non nớt ra vẻ hung dữ nói: “Sao mẹ lại phiền như vậy, tôi bị mẹ làm phiền muốn chết.”

Tên nhóc này tức giận lên cũng rất đáng yêu, đặc biệt là giọng nói, thật sự làm người khác tan chảy, trong lòng Đường Đường cười trộm, tiếp tục không biết xấu hổ mà dỗ dành, “Ai da, con nói cho mẹ thì mẹ sẽ không phiền nữa, ai bảo mẹ thích con như vậy, muốn chơi cùng với con chứ.”

Hai mắt tên nhóc trừng lớn hơn, dứt khoát đặt muỗng nhỏ xuống, cánh tay ngắn ngủn mập mạp ôm trước ngực, hung dữ nói: “Đừng tưởng mẹ như vậy sẽ lừa được tôi, tôi sẽ không tin tưởng mẹ, càng không tha thứ cho mẹ!”

Đường Đường có thể hiểu lý do tên nhóc tức giận, có lẽ nguyên chủ đối xử với bé không tốt, cho nên trong lòng nhóc mới không tha thứ, chuyện này về mặt tình cảm có thể tha thứ được, không thể chỉ một hai lời tốt đẹp mà có thể hòa giải, quan trọng là cô muốn gây ấn tượng với cậu bé bằng tấm lòng chân thành, một ngày nào đó bảo bảo sẽ tha thứ cho cô.

Vì thế, Đường Đường chân thành nhìn tên nhóc, nghiêm túc thay thế nguyên chủ xin lỗi: “Xin lỗi nha bảo bảo, lúc trước là mẹ không đúng, sau này mẹ sẽ sửa, con quan sát biểu hiện của mẹ được không? Chờ mẹ biểu hiện tốt, con tha thứ cho mẹ nhé.”

Quý Tiểu Trạc hoàn toàn không nghĩ Đường Đường sẽ nói như vậy, bé không tin mà nhìn Đường Đường.

Đường Đường cố gắng đón nhận ánh mắt của bé, trong lòng biết rõ dáng vẻ bây giờ của cô khác xa nguyên chủ, nhưng không còn cách nào khác, cô muốn có được thiện cảm của bé, muốn ở chung với bé, từ giờ phải thay đổi, đầu tiên phải nghiêm túc xin lỗi, sau đó dùng hành động chứng minh, cho dù có khiến thím Lý và tên nhóc nghi ngờ cũng không còn cách nào khác.

Hai người mắt to mắt nhìn nhìn nhau, Quý Tiểu Trạc không nhìn được nữa, lỗ tai đỏ lên, không nói tiêngs nào bò xuống ghế, bình bịch chạy đến ghế số pha mang cặp nhỏ lên lưng, “Bà Lý, con muốn đi học.”

Thím Lý thấy vậy, vội vàng đặt chén đũa xuống đuổi theo, “Đừng vội, xe của nhà trẻ chắc là vẫn chưa tới, để bà đưa con xuống, đừng chạy kẻo ngã.”

Tên nhóc khom lưng tự mang giày vào, không biết sao hôm nay lại như vậy, mang mấy lần mới xỏ vào được, mang xong thì thím Lý cũng đuổi theo tới, thím Lý nắm lấy bàn tay nhỏ của bé, “Bà Lý đưa con xuống, con không thể đi xuống một mình.”

“Dạ.” Cậu bé ngoan ngoãn đi theo thím Lý, chẳng qua lúc chuẩn bị đóng cửa, nhìn về phía Đường Đường trong phòng khách.

Lúc đầu Đường Đường còn muốn đi theo, nhưng khi nhìn lại cái chân què của mình lại thấy quá gian nan, không thể đuổi kịp bọn họ, chỉ có thể từ bỏ ý định này, khập khiễng đi đến cửa sổ trước lầu nhìn, lúc sau đã thấy thím Lý dắt tay tên nhóc đi ra ngoài.

Ngoài cửa cũng có vài đứa trẻ trạc tuổi đang đứng, Đường Đường nghĩ chắc mấy đứa bé này học chung với nhau, bởi vì lúc nãy tên nhóc nói là đi học, chắc là đến trường.

Đúng lúc này, bỗng nhiên tên nhóc ngẩng đầu lên nhìn thấy Đường Đường bên này, đụng trúng ánh mắt của cô.

Đường Đường kinh hỉ (*), nở nụ cười thật lớn, vẫy tay với cậu bé hô: “Bảo bảo, bảo bảo.”

(*) Kinh hỉ: ngạc nhiên và vui mừng.

Cậu bé ngạc nhiên, lập tức quay đầu đi, đưa lưng về phía Đường Đường xem như không thấy cô.

Thật là một tên nhóc cứng đầu.

Lúc sau, một chiếc xe màu vàng chạy đến, bọn trẻ lần lượt lên xe, chiếc xe từ từ chạy đi.

Đường Đường nhìn chiếc xe đi xa, lần này không có kinh ngạc, bây giờ cô đã biết hộp sắt này cũng giống với xe ngựa, chẳng qua cô vẫn phải cảm thán thế giới này thật lợi hại, không chỉ có xe đi nhanh như vậy, còn có một cái hộp có thể xem mọi người nói chuyện, hình như tên là TV.

Tối qua thím Lý mở TV, bên trong xuất hiện rất nhiều người nói chuyện, thiếu chút nữa Đường Đường bị hù chết, trải qua một tiếng đồng hồ sóng gió cô mới tiếp thu được thứ này, sau đó nhìn một lúc còn phát hiện ra rất thú vị, nhưng mà lúc sau thím Lý tắt TV, cô không thể xem được nữa.

Lúc này không có việc này, Đường Đường học theo dáng vẻ của thím Lý, mở TV lên xem.

Bộ phim tối hôm qua thím Lý xem là một bộ phim truyền hình, cô cũng có xem một ít, thấy rất hay, quan trọng là xem cái này, Đường Đường có thể hiểu biết nhiều hơn về thế giới ở đây, cô đang cần nó nên rất nghiêm túc mà xem, từ trong đây lấy được một số thông tin hữu ích.

Thím Lý thấy Đường Đường đang ngoan ngoãn xem TV, ngoại trừ kinh ngạc ra, nội tâm đối với chuyện Đường Đường nói mất trí nhớ tin vài phần, bà chăm sóc Tiểu Trạc đã hai năm, đối với người phụ nữ hiểu biết rất rõ, nếu không phải mất trí nhớ, cô sẽ không ngoan như thế này, hơn nữa cũng không cần thiết giả vờ giả vịt trước mặt bọn họ.

Thật sự là bị tai nạn xe mà mất trí nhớ.

Nhưng mà bộ dạng mất trí nhớ này của cô khá tốt, không còn quậy phá lung tung, còn hiểu chuyện dỗ đứa bé vui vẻ, nếu tiếp tục như vậy Tiểu Trạc sẽ có mẹ yêu thương, tiên sinh cũng bớt lo được phần nào.

Bà phải tìm cơ hội để nói chuyện này cho tiên sinh biết mới được.

Hết chương 3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.