Cưng Chiều Bã Xã Đại Nhân

Chương 8: Chương 8




Khi cô lên xe, mọi thứ dường như ngưng đọng, không một ai nói tiếng nào. Âu Dương Phong thì chăm chú lái xe, còn cô thì như lại rơi vào một hố sâu không có cách nào thoát ra được. Những thứ xung quanh cô, những thứ mà cô luôn ngộ nhận rằng là của mình, giờ đây đã không còn nữa. Gia đình! Thứ tình cảm chân thật dường như chỉ là ảo giác. Cô đã thua, thua một cách thảm hại. Thua cái tình cảm được gọi là thiêng liêng. Có lẽ thế giới này không dành cho cô.

Có lẽ...nếu như cô hoàn toàn không tồn tại trên thế giới này, thì mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo của nó.

“Xuống xe” Thanh âm lạnh lùng của người đàn ông đó vang lên kéo cô ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ đó

“Hả?” Cô ngạc nhiên nhìn anh

“Xuống xe” Âu Dương Phong lười biếng nhắc lại

“Ừm” Cô ngoan ngoãn xuống xe

Trước mắt cô là một khu trung tâm rộng lớn ở thành phố, những người ra vào nơi này không phải quý tộc thì cũng phải hơn quý tộc.

Lúc trước, khi mang danh vợ của tên Hạo Nhiên kia, cô cũng chưa từng dám đặt chân đến nơi này.

“Nhìn gì nữa? Mau vào thôi” Âu Dương Phong

“Vào? Tôi sao?” Cô ngạc nhiên

“Không phải cô thì còn ai? Nhanh lên, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu?”

“Nhưng sao tôi phải vào đó”

“Chuyện đó không quan trọng. Đi thôi”

Nói rồi anh nắm tay cô vào dưới con mắt của mọi người.

“Kia chẳng phải Âu Dương thiếu gia sao?”

“Đúng rồi. Nhưng sao anh ấy lại đến đây? Còn cô gái đi theo anh ta là ai?”

“Không lẽ là bạn gái”

“Không thể nào, Âu Dương Phong trước giờ đâu gần nữ sắc, nhiều lúc còn tưởng anh ta là gay nữa đó”

“Lắm lời, cứ nói bậy kẻo rước họa”

Mọi người nhìn cô xì xào bàn tán, có ngưỡng mộ, có ghen ghét, có khinh thường, nhưng cô cũng chẳng hề để tâm, cứ xem như không phải chuyện của mình.

“Hạ tiểu thư, Âu Dương thiếu gia đang đợi cô, mời đi lối này” Một nhân viên đi tới

Tuy cô không biết Âu Dương Phong định giở trò gì nhưng vẫn không có ý định cự tuyệt. Với lại, nếu cô muốn làm rõ những chuyện rắc rối xung quanh mình thì chỉ có thể làm theo lời anh ta.

Khi cô đi đến thì thấy anh đang nói gì đó với nhân viên, không tiện xen vào nên chỉ đứng bên cạnh.

“Em đi theo họ đi” Âu Dương Phong dùng ánh mắt âu yếm nhìn cô làm cô trở nên lúng túng. Đừng nói chi đến hành đông, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi. Không lẽ anh ta đang định làm chuyện gì xấu ảnh hưởng tới cô hay sao?

“Tại sao tôi phải nghe lời anh”

“Vì chúng ta không còn nhiều thời gian, tôi sẽ nói cho em biết sau” Nói rồi đẩy nhẹ cô về hướng các nhân viên.

Cô ngoan ngoãn đi theo sự chỉ dẫn của họ đến một phòng trang điểm hết sức xa hoa

---------

“Cạch” Cánh cửa mở ra, Âu Dương Phong đang ngồi trên ghế, chăm chú nhìn cô gái trước mặt.

Bộ lễ phục trễ vai màu đỏ rượu càng tôn lên làn da trắng của cô. Váy dài qua đầu gối, tuy đơn giản nhưng sang trọng, y như nó được làm ra để dành cho cô. Tuy chỉ trang điểm nhẹ nhưng không làm mất đi khí chất của một tiểu thư quyền quý.

“Thế nào” Thấy Âu Dương Phong khinh ngạc, cô liền hỏi

“Ừm...rất hợp, không còn thời gian nữa, mau đi thôi” Anh ho khan hai tiếng rồi vội trả lời, sợ cô nhận ra vẻ lúng túng anh vội vàng chuyển chủ đề

Hai người rời khỏi trung tâm thì trời cũng sập tối, lúc này cô mới nhận ra âu phục trên người Âu Dương Phong cũng thay đổi.

“Chúng ta đi đâu sao?”

“Đi dự tiệc”

“Tại sao tôi lại phải đi”

“Bởi vì...buổi tiệc này cô là nhân vật chính” Âu Dương Phong thản nhiên trả lời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.