Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu

Chương 150: Chương 150: ấm áp




Ads Ngãi Giai Giai biết Ngãi tiểu Hiên không có ở trong tay Diệp Tầm Phương, cho nên mặc kệ cô ta lấy điện thoại ra, cô cũng không thèm để ý.

“Ngãi Giai Giai, cô thật sự không để ý sống chết của con trai cô sao?” Diệp Tầm Phương không có quay số điện thoại, dùng giọng nói nhấn mạnh hỏi Ngãi Giai Giai lần nữa.

Trước kia Ngãi Giai Giai vẫn luôn khổ sở, mà cầu khẩn cô đừng nên thương tổn con trai của mình, sao hôm nay lại tuyệt đối không quan tâm. Chẳng lẽ bọn họ biết người không có ở trên tay của cô sao.

“Diệp tiểu thư, cô đừng giả bộ nữa, Tiểu Hiên căn bản cũng không có ở trên tay cô.” Ngãi Giai Giai khẽ mỉm cười, giọng nói rất bình thản. Vậy mà nụ cười của Ngãi Giai Giai , ở trong mắt của Diệp Tầm Phương chính là cười nhạo.

“Lời này của cô là có ý gì, cô đang nói tôi giả bộ sao. Cô không tin nếu như làm tôi phát bực, tôi nhất định sẽ cho con của cô trả giá thật lớn.”

“Người đàn bà không có thuốc nào cứu được.” Trần Tiểu Ngoạn nghe những lời này của Diệp Tầm Phương thì châm chọc cô ta một lúc.

Người ở đây đều biết Ngãi Tiểu Hiên ở trong tay Tề Triển, có thể Diệp Tầm Phương không biết, nên đi đến đây diễn trò.

“Trần Tiểu Ngoạn, nếu cô dám trêu tôi, tôi sẽ khiến cho cô chịu không nổi.” Diệp Tầm Phương cảnh cáo Trần Tiểu Ngoạn.

“Được đựơc được, tôi không nói nữa, cô muốn gọi điện thoại sao, vậy thì gọi đi, tôi không sao cả, Giai Giai cũng vậy.” Trần Tiểu Ngoạn giả vờ một cái mặt quỷ với Diệp Tầm Phương, sau đó kéo Ngãi Giai Giai đến bên kia ngồi xuống. Diệp Tầm Phương này thật đúng là biết diễn trò, không đi làm diễn viên thật sự là đáng tiếc.

“Gọi thì gọi, ai sợ ai chứ, đến lúc đó xem là ai khóc.” Diệp Tầm Phương không muốn thua trận, cầm điện thoại di động bắt đầu quay số điện thoại, sau đó để ở bên tai tính nói vài lời để người ta đối phó Ngãi Tiểu Hiên, vậy mà lời còn chưa nói xong, thì nhìn đến một đứa bé chạy vào, khiến cho cô kinh ngạc, càng làm cho cô giật mình, là đứa bé này gọi Ngãi Giai Giai.

“Mẹ” —— Ngãi Tiểu Hiên vừa về tới nhà , thì tự mình xuống xe trước, sau đó vọt vào trong nhà, thấy Ngãi Giai Giai đang ngồi ở trong phòng khách, thì nhào vào trong ngực của cô.

“Tiểu Hiên, thật là con sao? Con ngoan của mẹ, con đã trở về, thật tốt quá.” Đôi tay của Ngãi Giai giai đang cầm mặt của Ngãi Tiểu Hiên, vô cùng kích động thiếu chút nữa đã khóc lên, sau đó cô ôm thật chặt.

“Mẹ , con đã trở về, là ba và ông nội dẫn con trở về, được ông nội ôm ở trong ngực thật là ấm. Ông nội nói ông không phản đối mẹ và ba ở cùng một chỗ nữa. Con thật vui vẻ nha, mấy ngày ngắn ngủi có ba, lại có ông nội, con cảm thấy mình là ngừơi hạnh phúc nhất trên thế giới. Nếu để cho con khổ sở mấy ngày, mà có thể đổi đựơc hạnh phúc của mẹ và ba, con rất vui lòng.” Ngãi Tiểu Hiên hưng phấn mà nói một tràng. Ngãi Tiểu Hiên bị bắt, thật sự rất khổ sở, sau đó được cứu trở về thì có một gia đình hạnh phúc, chút khổ sở này cậu cảm thấy rất đáng giá.

“Ha ha” —— Tề Hùng ở ngoài cửa nghe được một đoạn này của Ngãi Tiểu Hiên, mà hưng phấn cười to đi tới, Tề Hiên đi theo phía sau ông.

“Thiếu chủ” —— Ngãi Giai Giai buông Ngãi Tiểu Hiên ra, đi tới trước mặt của Tề Hiên, kích động nhìn anh.

“Giai Giai không sao, đều không sao.” Tề Hiên nắm tay Ngãi Giai Giai bộ dáng có vẻ hạnh phúc.

“Ai nói không có chuyện gì?” Ngãi Tiểu Hiên đột nhiên nói ầm ĩ một tràng.

“Tiểu Hiên , nói cho mẹ biết, con có bị thương chỗ nào, có chỗ nào không thoải mái hay không?” Ngãi Giai Giai lo lắng nhìn Ngãi Tiểu Hiên, sau đó kiểm tra cậu mấy lần

“Mẹ, con rất khỏe, con không sao, chỉ là bụng của con quá đói, nếu không cho con món ăn ngon này nọ, con có thể sẽ ngã xuống đó!” Bộ dạng Ngãi Tiểu Hiên giả vờ ra vẻ rất buồn cười, khiến mọi người cười ha ha.

Ha ha ——

Nhưng duy chỉ có một người cười không nổi, đó chính là Diệp Tầm Phương

Cô còn muốn bắt đứa nhỏ, để ép buộc Tề Hiên và Ngãi Giai Giai. Không ngờ bọn họ đã sớm một bước tìm được người, khó trách vừa rồi Ngãi Giai Giai tuyệt đối không lo, cô gọi điện thoại để cho người dạy dỗ con trai của cô ta, thì ra cô ta đã biết người không có ở trong tay cô. Nói tới như vậy, mới vừa rồi là cô một mình ở đây diễn vai hề sao. Diệp Tầm Phương càng nghĩ càng nổi giận, cảm thấy sĩ diện của mình đều mất hết, trong lòng chỉ muốn đưa cái sĩ diện này trở về.

“Lại đây, để cho bà Lâm nhìn một chút. Bé ngoan này, bụng của con rất đói có phải hay không? Bà Lâm đi làm thức ăn ngon cho con nha.” Bà Lâm ôm Ngãi Tiểu Hiên từ trong tay Ngãi Giai Giai, rất thích đứa bé này.

“Chào bà Lâm.” Ngãi Tiểu Hiên cảm thấy bà Lâm thân thiện, cho nên cũng rất thân thiện đối với bà.

“Tiểu Hiên, con nên gọi là bà ngoại Lâm mới đúng, đợi lát nữa sẽ còn có ông ngoại Lâm, bọn họ nhất định cũng sẽ rất yêu thích con.” Tề Hiên bóp khuôn mặt của Ngãi Tiểu Hiên, ý bảo cậu đổi xưng hô.

“Thật sao, vậy con chẳng phải là có thêm một ông ngoại, bà ngoại thương con sao. Wow , con thật sự là quá hạnh phúc. Mẹ nuôi, mẹ nói có phải là con rất hạnh phúc hay không?” Ngãi Tiểu Hiên vui mừng hỏi Trần Tiểu Ngoạn đang đứng gần bà Lâm.

“Ừ, con rất hạnh phúc, cực kỳ hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi làm cho mẹ nuôi đố kỵ luôn.” Trần Tiểu Ngoạn nói giỡn.

“Tiểu Hiên ngoan nha, trước tiên ở cùng ba mẹ của con, bà ngoại Lâm sẽ đi làm thức ăn ngon ngay bây giờ cho con. Chờ nha, rất nhanh.” Bà Lâm để Ngãi Tiểu Hiên xuống, giao cho Trần Tiểu Ngoạn, sau đó đi tới phòng bếp.

“Cám ơn bà ngoại Lâm.” Ngãi Tiểu Hiên vùi vào trong ngực Trần Tiểu Ngoạn, cảm kích bà Lâm.

“Đứa nhỏ này, thật sự rất hiểu chuyện, rất lễ phép , thật khiến cho người ta thích.” Tề Hùng không ngừng tán dương cháu của mình.

Một màn ấm áp của nhà họ Tề, không ngừng trình diễn ở trước mắt Diệp Tầm Phương, làm cho cô không thể nhịn được nữa. “Các người thật sự quá ghê tởm.”

“Cô không xem thì có thể đi, như vậy cũng sẽ không cảm thấy ghê tởm.” Tề Hiên rất khinh thường mà nói rồi liếc Diệp Tầm Phương một cái, sau đó lại đem tầm mắt chuyển lên trên người của Ngãi Giai Giai và Ngãi Tiểu Hiên.

“Tề Hiên, anh” —— Diệp Tầm Phương chỉ vào Tề Hiên, anh nửa ngày cũng không nói ra đựơc câu nào, chẳng qua là cơn giận càng lúc càng lớn.

“Tầm Phương, cô đi đi, nhà họ Tề không thích hợp với cô.” Tề Hùng dịu dàng nhã nhặn nói.

Trước kia ông vẫn ép Tề Hiên cưới Diệp Tầm Phương, cũng từng cam đoan với Diệp Tầm Phương, nói nhất định cô sẽ đựơc gả vào nhà họ Tề. Bây giờ xem ra là không thể đựơc, ông cũng không muốn chia rẽ Tề Hiên và Ngãi Giai Giai, bọn họ yêu đối phương sâu như vậy, lại có một đứa con trai đáng yêu như thế. Những thứ này ông cũng rất thích, tuyệt đối không muốn đánh phá vớ loại gia đình ấm áp này. Vậy ông đành làm một ngừơi không tuân thủ chữ tín đi.

“Không đi cũng phải đi, nhà họ Tề không dung cho ngừơi đàn bà này.” Giọng của Tề Hiên vô cùng mãnh liệt, đem Diệp Tầm Phương vốn đã giận đến bốc lửa, lại càng tăng thêm tức giận.

“Các ngừơi —— Tề Hiên, anh sẽ hối hận với những lới nói của ngày hôm nay.” Diệp Tầm Phương mở miệng thở dốc, lửa giận trong lòng giống như đốt không được. Không phải là nơi có thể làm cho nó bớt đi, chỉ có thể tức giận quét nhìn người trước mặt. “Tôi sẽ không để yên đâu, tôi sẽ cho các ngừơi phải trả giá thật lớn, hừ” —— Diệp Tầm Phương hung ác nói, tức giận đùng đùng mà đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.