Khi Ngãi Giai Giai tỉnh lại, phát hiện mình vẫn
ngồi ở trên xe, trên người đang đắp quần áo của Tề Hiên, nhưng mà bên người lại
không có anh.
"Thiếu chủ ?" Ngãi Giai Giai không
nhìn thấy Tề Hiên, trong lòng bắt đầu hoảng sợ, vì vậy cỡi dây an toàn ra,
xuống xe.
Vừa xuống xe liền nhìn thấy Tề Hiên cùng ba
người khác đứng ở nơi đó, trong lòng thở dài một hơi thật to.
Bất kể như thế nào, thiếu chủ có ở bên người cô
hay không, chỉ cần lúc này thiếu chủ vẫn còn ở bên người cô, cô liền an tâm.
"Thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai nhẹ
nhàng gọi.
"Giai Giai ——"Tề Hiên nhìn thấy Ngãi
Giai Giai đã tỉnh, có chút kinh ngạc, cũng có chút bối rối, sau đó đi tới.
"Thiếu chủ, em còn tưởng rằng anh lại đi
rồi?" Ngãi Giai Giai cũng đi qua, ôm lấy Tề Hiên, an tâm nói.
"Làm sao em lại gọi anh là Thiếu chủ rồi,
mặc kệ như thế nào, anh sẽ không vứt bỏ em." Tề Hiên hứa hẹn.
"Thực xin lỗi, em quen gọi thiếu chủ, nhất
thời không đổi miệng được, nhưng từ nay về sau em sẽ cố gắng. Đúng rồi, bọn họ
là ai vậy?" Ngãi Giai Giai nghi vấn.
Gương mặt ba người đàn ông kia đều rất xa lạ, cô
không biết bọn họ.
"Người này là Nghiêm Chính Phong, người kia
là Nghiêm Chính Khí, là thuộc hạ của anh, ngày thường đều đi theo anh." Tề
Hiên giới thiệu.
"Giai Giai tiểu thư, xin chào." Anh em
họ Nghiêm lễ phép nói.
Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy thiếu chủ
quan tâm một người như thế, cho dù là cha của anh cũng không thấy anh quan tâm
đến như thế, duy chỉ có cô gái này, bọn họ đã nhìn thấy thiếu chủ che chở cô bé
này từ nhỏ đến lớn.
"Chào các anh, vậy anh ta?" Ngãi Giai
Giai lễ phép trả lời, sau đó chỉ vào một gã đàn ông khác hỏi.
"Hắn ta là người xấu, làm chuyện xấu, bị
bọn anh bắt được, bọn anh đang do dự bây giờ nên xử lý hắn ta như thế nào
?" Tề Hiên nhíu mày nói.
"Tề tổng tài, thực xin lỗi, tôi biết sai
rồi, từ nay về sau cũng không dám nữa, ngài cho tôi một cơ hội đi." Gã đàn
ông đột nhiên chạy đến trước mặt Tề Hiên, quỳ xuống để cầu xin.
"Loại người như mày đây, muốn tao tin
tưởng, như vậy sớm đã bị bọn mày giết mấy trăm lần." Tề Hiên châm chọc nói.
Ở trong xã hội hỗn loạn, đầu tiên chính là phải
biết nhìn người, người nào có thể tin được, người nào không tin được, vừa nhìn
cũng biết. Bọn họ thả người không tin được một lần, bọn họ sẽ bị người cắn
ngược trở về một cái.
“Tề tổng tài, ngài tin tưởng tôi, tôi cũng không
dám nữa." Gã đàn ông lôi kéo ống quần của Tề Hiên, cố gắng cầu xin.
"Buông ra." Tề Hiên không vui mà ra
lệnh.
Gã đàn ông lại càng hoảng sợ, lập tức thả ống
quần của Tề Hiên, sau đó hắn ta nhìn cô gái.
"Đừng kêu gọi sự chú ý của cô ấy, nghe rõ
ràng cho tao, bằng không tao sẽ làm chuyện khó coi." Tề Hiên cảnh cáo, sau
đó ôm Ngãi Giai Giai chặc hơn.
"Vị tiểu thư này, van cầu cô nói với Tề
tổng tài, để anh ta tha cho tôi một mạng, từ nay về sau tôi cũng không dám
nữa." Gã đàn ông ngược lại cầu Ngãi Giai Giai.
Cầu một Tề Hiên lãnh huyết, còn không bằng đi
cầu một cô gái nũng nịu.
"Chuyện này ——" Ngãi Giai Giai khó xử
nói.
Cô không muốn can thiệp bất cứ chuyện gì của Tề
Hiên, hơn nữa Tề Hiên cũng còn chưa có làm cái gì mà, chỉ là cảnh cáo người này
mà thôi.
"Van cầu cô." Gã đàn ông tiếp tục cầu
xin.
"Làm chuyện xấu nên tiếp nhận xử phạt,
thiếu chủ, anh đem anh ta giao cho cảnh sát đi." Ngãi Giai Giai bất đắc dĩ
nói.
"Được, anh nghe em, đem hắn ta giao cho
cảnh sát xử trí." Tề Hiên cưng chìu nói, sau đó buông Ngãi Giai Giai ra.
Gã đàn ông quỳ trên mặt đất nghe được những lời
này của Ngãi Giai Giai, thì nóng nảy, vì vậy bổ nhào bắt cơ hội, thừa dịp lúc
Tề Hiên buông Ngãi Giai Giai ra, thì xông tới, muốn cưỡng ép Ngãi Giai Giai.