Ngãi Giai Giai vẫn ôm Trần Tiểu Ngoạn đang hôn
mê, mà trong lòng nghẹn ngào, rất lo lắng, thật sự sợ Trần Tiểu Ngoạn xảy ra
chuyện gì. Thỉnh thoảng vẫn nhìn ra ngoài đợi Nghiêm Chính Phong xuất hiện.
“Tiểu Ngoạn cố chịu đựng, Nghiêm Chính Phong
cũng sắp tới rồi, cậu nhất định sẽ không có chuyện gì, cậu không thể có chuyện,
không thể.”
Nghiêm Chính Phong đi tới tiệm bán hoa, vội vàng
chạy vào thì nhìn thấy Trần Tiểu Ngoạn té xỉu ở trong ngực Ngãi Giai Giai, đột
nhiên tâm bị nhéo đau, nghe thấy tiếng khóc của Ngãi Giai Giai, thì tim của anh
càng đau đớn hơn. Rất sợ Trần Tiểu Ngoạn ở trong ngực Ngãi Giai Giai đã ngừng
thở rồi.
Ai nói anh không quan tâm cô gái này, ai nói anh
không thích cô gái này, mặc dù cô ấy không dáng người như những cô gái khác,
nhưng mà anh chỉ quan tâm cô, thậm chí anh đã yêu cô.
Anh yêu cô gái này, yêu cô gái luôn đối nghịch
với anh.
“Tiểu Ngoạn, em làm sao vậy?” Nghiêm Chính Phong
từ trong ngực Ngãi Giai Giai ôm lấy Trần Tiểu Ngoạn, đau lòng nhìn cô động tác
rất nhẹ nhàng.
Ngãi Giai Giai thấy Nghiêm Chính Phong dịu dàng
đối với Trần Tiểu Ngoạn như thế, thì trong lòng đã có đáp án, ngừơi đàn ông này
yêu Tiểu Ngoạn.
Lúc này Tề Hiên cũng vọt vào, lập tức kéo Ngãi
Giai Giai kiểm tra xem cô có bị thương không.
“Giai Giai em có bị thương ở đâu không?”
“Thiếu chủ, em không sao, nhưng mà Tiểu Ngoạn cô
ấy” ——
Tề Hiên không đợi Ngãi Giai Giai nói xong , thì
đã ôm thân thể của cô thật chặt, có chút run rẩy giống như là đang sợ cái gì
đó.
Đúng vậy anh đang sợ, sợ Ngãi Giai Giai sẽ giống
như Trần Tiểu Ngoạn, đột nhiên bị người ta làm hại, may mắn không có, may mắn
cô không có bị thương.
“Thiếu chủ em không sao, trước tiên xem Tiểu
Ngoạn một chút đi.” Ngãi Giai Giai đẩy Tề Hiên ra, dời ánh mắt đến bên Nghiêm
Chính Phong đang ôm Trần Tiểu Ngoạn. Cảm thấy hình như anh ấy đang khóc.
“Tiểu Ngoạn, em tỉnh lại đi, đừng có dọa anh
được không.” Nghiêm Chính Phong không chịu đựơc mà rơi một giọt lệ.
“Mau đưa Tiểu Ngoạn đến bệnh viện, cô ấy bị
người đả thương, tôi thật sự rất lo lắng!” Ngãi Giai Giai lo Nghiêm Chính Phong
quá thương tâm, mà quên chuyện quan trọng nhất. Vì vậy nhắc nhở.
“Chính Phong, trước tiên đưa người đi bệnh viện
đi. Giai Giai, em cũng đi theo được không? Đừng sợ” Tề Hiên dùng ánh mắt thâm
tình nhìn Ngãi Giai Giai. Hi vọng cô ấy cũng cùng đi theo.
Anh không thể để Ngãi Giai Giai ở chỗ này một
mình. Mấy tên lưu manh kia tuỳ lúc đều có thể xuất hiện, nếu quả như vậy thì sẽ
đả thương cô. Anh nhất định sẽ hận chết mình.
“Tiểu Ngoạn cố chịu đựng, chúng ta bây giờ phải
đi bệnh viện. Chờ em khoẻ lại, cái gì anh cũng nghe em, em muốn anh làm gì thì
anh làm như thế, đựơc không, cố chịu đựng nhé.” Nghiêm Chính Phong ôm lấy Trần
Tiểu Ngoạn chạy ra ngoài, lập tức lên xe, miệng vẫn không ngừng nói chuyện với
Trần Tiểu Ngoạn.
“Thiếu chủ, chúng ta cũng đi thôi.” Ngãi Giai
Giai biết Tề Hiên muốn nói gì, nhưng mà bây giờ không phải là lúc để nói
chuyện.
“Đi thôi.” Tề Hiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó
cùng Ngãi Giai Giai đi ra bên ngoài, rồi lên xe.
Nghiêm Chính Phong vốn là tính đi lái xe, nhưng
kết quả lại bị Tề Hiên ngăn cản.
“Chính Phong, cậu ở phía sau với Tiểu Ngoạn đi,
lần này để tôi lái xe.” Giai Giai cài chặt dây an toàn xong thì, Tề Hiên nhắc
nhở.
Nghiêm Chính Phong lặng một hồi, rồi sau đó liền
trở về phía sau xe, ôm Trần Tiểu Ngoạn, trong lòng vẫn còn đang lo lắng Trần
Tiểu Ngoạn sẽ xảy ra chuyện lớn. Thiếu chủ không cho anh lái xe, đại khái là lo
lắng anh không chuyên tâm lái xe, vậy cũng tốt.
“Tôi biết, vậy mau lái xe đi.” Ngãi Giai Giai
ngồi vào chỗ cạnh tài xế nịt chặt dây an toàn, Tề Hiên thấy tất cả mọi người đã
chuẩn bị xong, thì lái xe đi.
Vậy mà xe còn chưa lái đi, thì có rất nhiều xe
chặn đừơng, tiếp theo từ trong xe đi ra rất nhiều người. Nhìn dáng vẻ cũng biết
là trên tay đám lưu manh đang cầm cây gậy chơi bóng.
“Thiếu chủ chính là bọn họ, là bọn họ đập tiệm
bán hoa, đả thương Tiểu Ngoạn, chính là bọn họ.” Ngãi Giai Giai thấy mấy tên lưu
manh nhìn hơi quen, kinh ngạc chỉ vào những người ở phía trước mà hô to, tâm
tình rất hốt hoảng, sắc mặt tái nhợt rất sợ hãi.
“Tôi đi phế bọn họ.” Nghiêm Chính Phong cực kỳ
tức giận, muốn xuống xe dạy dỗ những tên đó, nhưng mà Tề Hiên lập tức gọi anh
lại.
“Đừng xúc động, đối phương nhiều người như vậy,
cậu xông ra thì cũng bị đánh thôi, vô ích lắm.”
“Nhưng bọn họ chặn đừơng như vậy, chúng ta làm
sao đưa Tiểu Ngoạn đi bệnh viện đựơc, đây là chuyện không đựơc trì hoãn!”
Nghiêm Chính Phong rất vội, tuyệt đối không muốn lãng phí, chờ khi xác định
đựơc Tiểu Ngoạn không có sao, thì nhất định anh sẽ tìm những tên này tính sổ.
“Thông báo cho anh em Tề Anh hội tới đây xử lý,
chúng ta đánh bừa như vậy cũng không đựơc.” Tề Hiên khá tỉnh táo, có lẽ vì
người bị thương không phải là Ngãi Giai Giai, nhưng mà anh biết cảm thụ bây giờ
của Nghiêm Chính Phong.
Nghiêm Chính Phong nghe Tề Hiên nói như thế, thì
vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi người của Tề Anh hội gần đây đến giúp
một tay, sau khi nói xong liền cúp điện thoại. Sau đó vội nhìn Trần Tiểu Ngoạn,
rồi ôm cô thật chặt.
“Anh Chính Phong, anh yên tâm đi, Tiểu Ngoạn
không có sao đâu, thân thể cô ấy tốt như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Trần Tiểu Ngoạn sẽ khoẻ mạnh thôi.” An ủi Nghiêm Chính Phong lòng như lửa đốt.
Cô sao lại không lo lắng cho Trần Tiểu Ngoạn chứ, chẳng qua là an ủi lẫn nhau
thôi.
“Cô ấy nhất định không có sao, tôi cũng sẽ không
để cho cô ấy có chuyện, tuyệt đối sẽ không.” Nghiêm Chính Phong vội kéo Trần
Tiểu Ngoạn vào trong ngực, lo lắng mà nói, vô cùng kích động
Lúc này đám lưu manh cầm gậy đứng ở đối diện,
như hung thần ác sát đi tới vây xe Tề Hiên, làm cho bọn anh bốn bề thọ
địch.
“Đả thương nhiều anh em của bọn tao như vậy, mà
muốn rời đi sao.” Một gã lưu manh đung đưa cây gậy khiêu khích nhìn Tề Hiên
trong xe.
“Tụi bây là ai, hãy xưng tên ra.” Tề Hiên lạnh
lùng hỏi
Một đám lưu manh tầm thường căn bản cũng không
có ra hồn, dám đả thương đến người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ
qua cho những tên này.
“Nói ra sợ hù mày, bây giờ hãy giao người đàn bà
của mày ra đây, bọn tao cũng sẽ không làm khó dễ mày.”
“Thiếu chủ” —— Ngãi Giai Giai nghe những lời này
của đám lưu manh, thì vừa sợ lại vừa vội.
Mấy người này quả thật là nhắm vào cô, xem ra là
cô đã liên lụy tới Trần Tiểu Ngoạn, nhưng bọn họ muốn cô làm gì chứ.
“Yên tâm đi, anh sẽ không giao em ra, mấy tên
này anh cũng sẽ không bỏ qua đâu.” Tề Hiên ác độc nhìn chằm chằm đám lưu manh
trước mặt, tay nắm chặt tay lái.
“Hắc, không cần sĩ diện mà lên mặt, lão đại của
bọn tao, thích người phụ nữ của mày, mày nhất định phải đưa người phụ nữ này
cho lão đại của bọn tao.”
Tề Hiên nghe những lời này của đám lưu manh, thì
xác định đám người này là của Tăng Hải Lâm. Cái tên Tăng Hải Lâm này quả nhiên
dùng cái loại thủ đoạn mềm không được thì sẽ cứng rắn, đáng ghét.
“Bọn bây là người của Tăng Hải Lâm, nếu không
muốn chết thì cút cho tao.” Tề Hiên rống to.
“Mày cho rằng mày là ai hả? Bảo tụi tao cút thì cút
sao, các anh em đập.” Một gã lưu manh cầm cây gậy giơ lên thật cao ra lệnh.
Những tên lưu manh khác cùng nhau đập xe Tề
Hiên.
Ngãi Giai Giai nhìn thấy rất nhiều cây gậy muốn
đánh vào xe, thì sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại, lấy tay che mặt.