Bốn năm sau.
Bốn năm sau, Ngãi Giai Giai đã không còn là cô
nhóc quê mùa khô cằn năm đó, mà là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, sau thời
kỳ điều dưỡng, làm cho mặt cô có chút hồng nhuận, ánh mắt động lòng người, cái
miệng anh đào nhỏ nhắn, rõ ràng là một mỹ nhân.
Trong bốn năm nay, mỗi đêm, cô đem nhớ nhung Tề
Hiên viết xuống thành nhật ký, nhưng mà cô không biết là, nội dung trong nhật
ký của cô đều bị ông Lâm cùng bà Lâm nói cho Tề Hiên nghe một chữ cũng không
lọt.
Còn mười ngày, còn mười ngày nữa chính là sinh
nhật mười tám tuổi của cô rồi, lúc đó thiếu chủ sẽ trở lại .
Ngãi Giai Giai nhìn lịch, không ngừng đếm ngược,
đang mong đợi ngày sinh nhật mười tám tuổi của mình đến.
Sáng sớm, Trần Tiểu Ngoạn đã chạy đến gõ cửa,
cùng theo Ngãi Giai Giai đi học, hai người trong bốn năm này bồi dưỡng tình bạn
thân thiết.
"Bạn học Giai Giai, đến trường thôi, bằng
không sẽ muộn đó!" Trần Tiểu Ngoạn ở trong phòng khách vừa ăn bữa sáng bà
Lâm làm, vừa hô lớn.
Cô đã thành thói quen như vậy, hơn nữa bà Lâm và
ông Lâm thấy nhưng cũng không thể trách, dù sao Trần Tiểu Ngoạn cũng là bạn tốt
duy nhất của Ngãi Giai Giai.
"Đến đây." Ngãi Giai Giai thùy mị mặc
váy, tao nhã từ trên lầu đi xuống .
"Oa, mình nói Giai Giai tiểu thư, cách ăn
mặc của bạn xinh đẹp như vậy, có phải là muốn đi hẹn hò không?" Trần Tiểu
Ngoạn mặc trang phục thoải mái, hiển nhiên không giống với Ngãi Giai Giai.
"Không có, mình chỉ là tùy ý mặc một chút,
hôm nay vận may của mình là màu trắng, cho nên mình mới mặc kiểu này."
Ngãi Giai Giai nhàn nhạt nói.
"Thì ra bạn mặc quần áo còn xem màu sắc may
mắn, bội phục bội phục."
"Tiểu Ngoạn, cậu còn nói nữa thì sẽ đến
muộn đó." Ngãi Giai Giai nói sang chuyện khác, sau đó đi ra cửa chính.
"Đến đây, chờ mình một chút a!" Trần
Tiểu Ngoạn không quên ăn một miệng lớn Hamburg nữa ở
trên bàn, lúc này mới đuổi theo.
Bà Lâm ở phía sau nhìn hai thiếu nữ này, bất đắc
dĩ mà lắc đầu.
Bà biết rõ thiếu chủ đã trở lại, nhưng mà cũng
không có ở thời khắc này cùng Ngãi Giai Giai chạm mặt, chính là vì an toàn của
Giai Giai .
Ngãi Giai Giai có thể trong hoàn cảnh này mà
trưởng thành thuần khiết, cũng bảo trì tâm hồn đơn thuần của cô, nhưng mà cái
này chưa chắc là chuyện tốt, đơn thuần quá mức, căn bản là đấu không lại những
người kia tâm cơ thâm trầm.
Bà Lâm hiện tại đã bắt đầu lo lắng tình cảnh về
sau cho Ngãi Giai Giai rồi, Diệp Tầm Phương đã trở lại, Tề Ngữ Ti cũng đã trở
về đây, theo bà biết, Diệp Tầm Phương bốn năm nay vẫn không thể nào bắt được
tim của thiếu chủ bọn họ, xem ra cô ta sẽ đem nỗi hận này tính ở trên người
Ngãi Giai Giai.
Ngãi Giai Giai không biết hôm nay chuyện gì xảy
ra, mí mắt cứ nhảy hoài, lại cảm giác có chuyện không tốt xảy ra, cho đến thời
điểm ăn cơm trưa, cô vẫn còn hoảng hốt.
"Giai Giai, cậu làm sao vậy, đi học mà như
đi vào cõi thần tiên a! Cái này không giống cậu a, cậu chính là một trong ba
học sinh giỏi được trường học công nhận, đi học không tập trung, không phải tác
phong của cậu." Trần Tiểu Ngoạn chọc ghẹo.
"Tiểu Ngoạn, không biết vì sao hôm nay mí
mắt của mình cứ nhảy hoài, giống như có chuyện không tốt xảy ra, mình có chút
sợ hãi." Ngãi Giai Giai lo lắng và nói.
Mỗi lần mí mắt cô nhảy đều xảy ra chuyện không
tốt, lần này nhảy mãnh liệt như vậy, làm cho cô rất sợ hãi.
"Cách nói mê tín như thế mà cậu cũng tin,
thiệt là, có chuyện gì thì còn có mình chống đỡ mà, mau ăn cơm đi." Trần
Tiểu Ngoạn khuyên.
"Ừ." Ngãi Giai Giai mỉm cười, gật gật
đầu, sau đó bắt đầu ăn cơm.
Lúc này, một người mặc áo cổ thấp liền váy, cái
rãnh nóng bỏng mê người hiện ra trước mặt tất cả mọi người ở trong này. Dưới
chân mang một đôi giày cao gót siêu cao, tiếng bước chân giẫm thanh thúy, đi
tới phía Ngãi Giai Giai cùng Trần Tiểu Ngoạn.
Nơi này là trường học, người có cách ăn mặc
giống như vậy cực ít, gần như không có ai, cho nên cô gái này quả thực là hấp
dẫn trăm phần trăm.