Ads
Ngãi Giai Giai bị người ta trói, mang đến một nơi đầy
mùi xăng, cô vừa tới không lâu, thì Tăng Hải Lâm đến.
Ngãi Giai Giai vừa nhìn thấy Tăng Hải Lâm, thì
trong lòng cực kỳ tức giận, rất ghét anh ta, nếu không phải miệng của cô bị
dán, thật sự muốn mắng.
Tăng Hải Lâm tràn đầy áy náy, đi đến trước mặt
của Ngãi Giai Giai, sau đó xé miếng băng keo dán miệng của cô ra.
“Giai Giai tủi thân một chút, anh bảo đảm không
để cho Diệp Tầm Phương động tới em.” Bắt Ngãi Giai Giai đi như vậy, anh rất
không muốn, nhưng lại không thể không làm.
“Tăng Hải Lâm, tại sao anh lại cùng Diệp Tầm
Phương làm nhiều chuyện xấu như vậy, chẳng lẽ sẽ không sợ báo ứng sao?” Miệng
Ngãi Giai Giai đựơc tự do, sau đó chửi mắng Tăng Hải Lâm, ánh mắt vô cùng sắc
bén nhìn anh ta chằm chằm.
“Giai Giai, anh làm như vậy cũng là có nổi khổ
tâm, hi vọng em có thể tha thứ.” Tăng Hải Lâm bất đắc dĩ nói.
“Nếu như anh có khó khăn gì, có thể nói với tôi,
tôi sẽ nhờ Thiếu chủ giúp cho anh, anh không nên ở cùng một chỗ với Diệp Tầm
Phương làm chuyện xấu. Làm chuyện như vậy, chẳng qua là hại người hại mình.”
Thật ra thì cô cảm thấy Tăng Hải Lâm cũng không xấu, mỗi lần thấy cô đều là bộ
dáng có vẻ bất đắc dĩ, có lẽ anh ta thật sự có nổi khổ tâm. Ai trong chúng ta
cũng đều có nổi khổ tâm.
“Giai Giai yên tâm đi, anh sẽ không để cho Diệp
Tầm Phương làm hại em.” Tăng Hải Lâm không biết nên nói những gì, chỉ là cho
Ngãi Giai Giai một lời hứa. Có lẽ Tề Hiên thật sự có thể giúp anh, nhưng mà có
ai lại hào phóng như vậy, mà đi giúp tình địch đây, sẽ không, nhất là Tề Hiên.
Anh tin Tề Hiên nhất định sẽ không trợ giúp cho anh.
“Anh mở miệng ra đều nói sẽ không làm hại tôi,
bây giờ anh đã tổn thương tôi, anh không phải cảm thấy lời nói của mình rất
đáng xấu hổ sao. Bây giờ tôi đang cực kỳ tức giận.” Ngãi Giai Giai thấy Tăng
Hải Lâm không muốn nói ra nổi khổ tâm với cô. Vì vậy lại bắt đầu tức giận. Vốn
cho rằng ôn tồn một chút, thì Tăng Hải Lâm sẽ nói ra tất cả, không nghĩ tới phí
công.
“Xin lỗi, hi vọng em có thể tha thứ.” Tăng Hải
Lâm gật đầu nói xin lỗi.
Ngãi Giai Giai quay đầu đi, không chấp nhận lời
xin lỗi của Tăng Hải Lâm, trong lòng cực kỳ tức giận. Cô còn vội trở về gặp
Trần Tiểu Ngoạn và con trai của mình. Ai ngờ lại bị Tăng Hải Lâm trói đến nơi
quỷ quái này, nghĩ không tức giận cũng khó.
Lúc này một người chạy tới, vội nói với Tăng Hải
Lâm: “Lão đại, Diệp Tầm Phương không thấy, cả hai người bị trói cũng không
thấy, bên trong chỉ có một người chết, có điều không phải là anh em của chúng
ta, là ngừơi của phe Diệp Tầm Phương.”
Ngãi Giai Giai mơ hồ nghe được người này nói,
đặc biệt là câu ‘ hai người kia cũng không thấy ’ kia,
cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Hai người kia, có phải là chỉ Trần Tiểu Ngoạn và
Tề Tiểu Hiên hay không, nói cách khác chính là bọn họ đã trốn rồi, tốt quá.
“Cái gì? Diệp Tầm Phương mang Trần Tiểu Ngoạn và
Tề Tiểu Hiên đi đâu.” Tăng Hải Lâm vội vàng hỏi. Mất tin tức của Diệp Tầm
Phương, anh thật lo lắng cô ta sẽ làm ra chuyện tổn thương đến đám anh em của
anh, chuyện vậy mà anh lại không thể đúng lúc đi ngăn cản.
“Không rõ ràng lắm, tụi em tìm vùng gần đó, cũng
không phát hiện tung tích của bọn họ.”
“Phái các anh em đi tìm, nhất định phải tìm được
Diệp Tầm Phương, không được để cho người đàn bà này, cứ như vậy mà biến mất.”
Tăng Hải Lâm ra lệnh xong, rồi với vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Ngãi Giai Giai, sau
đó mở sợi dây giúp cô.
“Tại sao thả tôi.” Ngãi Giai Giai nghi ngờ không
hiểu. Chẳng lẽ chỉ vì Diệp Tầm Phương chạy, nên Tăng Hải Lâm để cô lại sao. Sao
cô cảm thấy hình như giữa Tăng Hải Lâm và Diệp Tầm Phương có cừu hận gì đó.
“Bắt em là ý của Diệp Tầm Phương, bây giờ không
biết cô ta đi đâu, nên anh không cần thiết bắt em.” Tăng Hải Lâm giải thích.
“Tôi không hiểu, vì sao anh lại phải nghe lời
của Diệp Tầm Phương?” Giữa Tăng Hải Lâm và Diệp Tầm Phương rốt cuộc là quan hệ
gì. Tại sao anh ta lại nghe lời của Diệp Tầm Phương như vậy, kỳ quái thật.
“Vốn là anh và
cô ta không có bất kỳ quan hệ nào, chỉ là trước kia, lúc một người anh em của
anh không cẩn thận đẩy ngã một ông lão, kết quả ông lão kia chết, mà Diệp Tầm
Phương đúng lúc nhìn thấy, sau đó cô ta biết người kia là thuộc hạ của anh. Vì
vậy dùng chuyện này để uy hiếp anh, vì anh em của anh, anh phải nghe lời của
Diệp Tầm Phương, bằng không anh em của anh sẽ phải ngồi tù, mà nó mới có mười
tám tuổi thôi.” Tăng Hải Lâm càng nói càng tức và phẫn nộ.
“Vậy anh có nghĩ tới Diệp Tầm Phương sẽ bảo anh
đi làm nhiều chuyện phạm pháp hơn hay không, lúc đó anh làm thế nào để mà kết
thúc. Anh lo lắng cho anh em của anh sẽ ngồi tù, chẳng lẽ anh không lo lắng
mình cũng sẽ ngồi tù sao.”
“Giai Giai, đây là em đang quan tâm anh, lo lắng
anh sẽ ngồi tù sao?” Tăng Hải Lâm ngây thơ hỏi. Đến một khắc này, anh cũng
không dám xa vời hy vọng nữa, có thể được Ngãi Giai Giai, lại có thể được cô
quan tâm một chút xíu, anh cũng sẽ rất vui.
“Tôi không có, tôi chỉ là” —— Ngãi Giai Giai
không biết nên nói gì, cô lo lắng nói vài lời ngọt ngào, thì Tăng Hải Lâm lại
dây dưa cô không tha.
“Giai Giai, ngay cả quan tâm anh một chút, em
cũng không muốn sao.” Tăng Hải Lâm mang theo một tia cầu khẩn nhìn Ngãi Giai
Giai, hy vọng có thể nhận được một chút trìu mến của cô, cho dù là một câu quan
tâm.
“Thật xin lỗi, tôi không biết nên làm như thế
nào? Tôi biết nếu trực tiếp cự tuyệt anh, anh sẽ rất buồn, nhưng mà tôi lại
không còn cách nào khác. Tôi không muốn có một chút dây dưa với anh, vì ở trong
lòng của tôi tràn đầy thiếu chủ. Xin anh tha thứ cho.” Ngãi Giai Giai bất đắc
dĩ nhìn Tăng Hải Lâm, rất cố gắng nói lời ở trong tim ra.
“Giai Giai, em yên tâm đi, chuyện này qua đi,
anh sẽ rời khỏi nơi này, từ đó sẽ không trở lại quấy rầy cuộc sống của em và Tề
Hiên. Em có thể yên tâm.” Tăng Hải Lâm thấy dáng vẻ Ngãi Giai Giai do dự, tâm
càng lạnh hơn càng bỏ qua theo đuổi cô.
“Thật ra thì bên cạnh tôi vẫn không người bạn để
thổ lộ tâm tình, ngoại trừ Tiểu Ngoạn, cũng chưa từng có người khác, tôi chỉ là
muốn làm bạn với anh mà thôi, chỉ là bạn mà thôi. Người tôi yêu vĩnh viễn đều
là Thiếu chủ, cả đời đều không thể thay đổi, tôi chỉ là đang đứng ở vị trí bạn
bè mà quan tâm anh một chút thôi.” Ngãi Giai Giai nói chuyện rất rõ ràng, tuyệt
đối không muốn để cho Tăng Hải Lâm hiểu lầm.
“Anh hiểu, Giai Giai anh sẽ bạn của em cả đời.
Bây giờ em phải về đi, hay là ở lại chỗ này chờ bọn anh tìm được Diệp Tầm
Phương, sau đó cứu Trần Tiểu Ngoạn và con trai của em ra, để cho bọn họ cùng
với em trở về.” Tăng Hải Lâm mỉm cười nhìn Ngãi Giai Giai, trong lòng đã nghĩ
thông suốt rất nhiều. Cảnh giới cao nhất của yêu một người, không phải là lấy
được cô hoàn toàn, mà là để cho cô hoàn toàn vui vẻ.
“Tôi muốn trở về, có lẽ Tiểu Ngoạn và Tiểu Hiên
đã về nhà.”
“Đựơc, bây giờ anh lập tức đưa em trở về, hi
vọng Tề Hiên có thể tha thứ cho hành động việc làm của anh, anh cũng là thân
bất do kỷ.” Tăng Hải Lâm tự trách rồi cầu khẩn Ngãi Giai Giai.
“Tôi biết rồi, tôi hi vọng anh không phải nghe
lời của Diệp Tầm Phương nữa, nếu không sẽ phá hủy chính mình.” Ngãi Giai Giai
mỉm cười khuyên Tăng Hải Lâm.
“Yên tâm, anh có chừng mực, đi thôi. Bây giờ anh
đưa em về.” Tăng Hải Lâm ở phía trước dẫn đường, tính tự mình lái xe đưa Ngãi
Giai Giai về.
Ngãi Giai Giai đuổi theo, trong lòng rất vui
mừng bởi vì cô có thêm một người bạn.