Tề Hiên vừa nghe tin Ngãi Giai Giai chạy loạn ở
bệnh viện thì chạy đến, khi anh đuổi tới thì bà Lâm và ông Lâm vẫn chưa tìm
được Ngãi Giai Giai, Tề Hiên tức thì
phẫn nộ, một quyền đánh lên trên tường, làm thạch cao trên vách tường rớt xuống
một ít, sau khi đánh xong thì rống to.
"Mấy ngừơi làm việc thế nào vậy, chút
chuyện nhỏ này cũng làm không xong, vì sao nhiều lần làm cho cô ấy gặp chuyện
không may như thế?"
"Thiếu chủ, chúng tôi ——" Bà Lâm chột
dạ muốn nói nhận sai, nhưng mà còn chưa nói đã bị chặt đứt.
"Đủ rồi, nói cũng vô dụng tôi không muốn
nghe, mau tìm người đi, Chính Phong Chính Khí, các cậu đến bên kia tìm."
Tề Hiên ra lệnh cho hai người đi theo phía sau anh.
"Dạ, thiếu chủ." Chính Phong Chính Khí
nghe lệnh, lập tức đi tìm người.
Bà Lâm ông Lâm không cần chờ Tề Hiên hạ mệnh
lệnh, tự mình hướng bên kia đi tìm, Tề Hiên một thân một mình đi lại bên kia
tìm.
Sau khi những người này đi, thì trong bệnh viện
nhiều người thở dài một hơi, hướng phòng bệnh của mình trở về.
Tề Hiên đi chưa được mấy bước, thì nhìn thấy Tề
Triển từ bên trong đi tới, vì thế dừng bước lại, mặt không biểu tình nhìn ông
ta, ánh mắt sắc bén xen lẫn chút tức giận, nhưng mà lại bị anh che dấu rất khá,
người khác căn bản nhìn không ra.
Tề Triển nhìn thấy Tề Hiên thì vô cùng bối rối,
nhưng mà ông ta cực lực ngăn chặn khủng hoảng trong lòng, mỉm cười với anh, làm
bộ thân thiện nói: "Ơ, đây không phải Tề Hiên ư, cháu tới bệnh viện làm
gì, sẽ không phải giống như chú chứ, bị thương à."
"Chú hai, lúc tôi còn tôn trọng xưng hô ông
là chú hai, thì tranh thủ thời gian mà biến mất trước mặt tôi." Tề Hiên
cảnh cáo.
Anh cùng chú hai từ trước đến nay đều bất hòa,
ông ta là chú hai mà bất hòa với anh vì tài sản Tề thị, thật sự là buồn cười.
Cho tới bây giờ anh cũng không nghĩ tới kế thừa
tài sản của Tề thị, nhưng anh cũng sẽ không khiến cho Tề thị một tập đoàn lớn
như vậy rơi xuống tay của chú hai anh.
"Chú dầu gì cũng là chú hai của mày, là
trưởng bối của mày, mày tối thiểu nhất ——" Tề Triển còn chưa nói xong, Tề
Hiên lập tức cắt đứt lời của ông ta.
"Nếu như ông không phải là chú hai của tôi,
như vậy bây giờ ông phải làm là vượt qua trước mặt tôi, hiểu chưa?" Tề
Hiên nhíu mày nói, dùng ánh mắt đe dọa Tề Triển.
"Ha ha, đã biết, chú đây lập tức biến
mất." Bộ dạng Tề Triển giả bộ như không có chuyện gì, gượng cười sau đó
tiếp tục đi về phía trước.
Một ngày nào đó, ông phải cho tên Tề Hiên này quỳ
xuống, cung kính dập đầu với ông. Hôm nay nếu không vì ông và Lữ Lỵ Liên hẹn hò
trong này, ông mới sẽ không như vậy mà đã đi rồi, nhất định sẽ tìm hiểu căn
nguyên, biết cho rõ Tề Hiên đến bệnh viện làm gì?
Tề Triển vừa đi, vừa cắn răng nghiến lợi thầm
nghĩ, trong nội tâm cực kỳ khó chịu. Tuy nhiên hiện tại ông không thể biết rõ,
nhưng mà sau khi có thể biết rõ, nói không chừng từ nơi này ra tay, ông có thể
bắt lấy nhược điểm của Tề Hiên ở trong tay!
Tề Hiên không để ý tới ông ta, mà đi con đường
của mình, tiếp tục đi tìm Ngãi Giai Giai, nhưng mà anh đại khái đã đoán ra Tề
Triển đang suy nghĩ cái gì.
Tề Triển muốn giết anh, đã không phải là chuyện
ngày một ngày hai rồi, nếu như cái này anh cũng không thể đoán được, chỉ sợ
sớm đã chết trên tay ông ta rồi.
Tề Hiên buông chuyện của Tề Triển, chuyên tâm
tìm Ngãi Giai Giai, đi tới thì phát hiện phía trước đã là đầu bậc thang, không
còn bất kỳ đường nào nữa, trong lòng nghĩ Ngãi Giai Giai sẽ không ở trong này,
vì vậy xoay người, muốn quay đầu đến nơi khác tìm.
Nhưng mà mới xoay người, chợt nghe thấy tiếng
khóc rất nhỏ, lại cẩn thận nghe thì phát hiện đó là tiếng của Ngãi Giai Giai,
vì vậy vội quay người trở lại, từng bước một tới gần nơi phát ra tiếng.