Ads
Lúc Nghiêm Chính Phong nhận được điện thoại của Tề
Hiên, thì vừa vặn từ trong bệnh viện đi ra, vì vậy bảo Trần Tiểu Ngoạn tự mình
trở về, rồi sau đó rời đi. .
Song khi anh tìm được Tề Hiên thì phát hiện anh
ấy ngồi ở trên ghế công viên, toàn thân đã ướt đẫm, vẻ mặt đau thương, bây giờ
mưa vẫn còn rơi, nhưng mà anh ấy lại không đi tránh mưa, cứ ngồi ở chỗ đó như
thế, để mặc cho mưa xối xuống.
"Thiếu chủ, trước tiên đi tránh mưa
đi."
"Chính Phong, hôm nay tôi làm một chuyện
rất không nên, tôi không nên bỏ lại Giai Giai." Tề Hiên cúi đầu không có
mặt mũi sám hối với Nghiêm Chính Phong.
Hôm nay không chỉ là làm một chuyện không nên
làm, có lẽ là từ lúc chào đời tới nay đây là một chuyện anh không nên làm nhất.
"Thiếu chủ, xảy ra chuyện gì, Giai Giai
tiểu thư làm sao vậy?" Nghiêm Chính Phong
ngồi vào bên cạnh anh ấy.
Trong mắt anh, thiếu chủ chắc sẽ không vứt bỏ
Ngãi Giai Giai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến cho anh có thể nhẫn tâm vứt bỏ
cô ấy?
"Hiện tại không phải nói lúc này, cậu mau
tìm vài người tìm cô ấy về, tôi lo lắng hiện tại cô ấy đã xảy ra chuyện."
Lúc Tề Hiên nói những lời này thì tinh thần rất sa sút, sắc mặt rất khó nhìn,
vừa sốt ruột vừa hối hận .
"Thiếu chủ, hiện tại đã là nửa đêm, quần áo
của cậu lại ướt, tôi vẫn là đưa cậu trở về thay quần áo trước , có lẽ Giai Giai
tiểu thư đã trở về?" Nghiêm Chính Phong có vẻ lo lắng cho Tề Hiên.
Gặp mưa như vậy ngay cả người khỏe mạnh cũng sẽ
sinh bệnh, bây giờ bọn họ cũng không biết Ngãi Giai Giai ở đâu, có lẽ chưa đợi
anh tìm ra người, Tề Hiên cũng đã ngã xuống rồi.
"Đúng, Giai Giai có thể đã trở về rồi, đi,
bây giờ chúng ta trở về xem sao." Tề Hiên bị một câu của Nghiêm Chính
Phong vạch trần, vì thế đứng lên, bước nhanh về phía trước, tính ghé về nhà một
chút, hi vọng Ngãi Giai Giai đã trở về, lúc này đang ở trong nhà.
Nghiêm Chính Phong bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, đi
theo Tề Hiên, hơi lo lắng cho anh ấy.
Lúc anh và Trần Tiểu Ngoạn tách ra thì có nói
rồi, nếu như thấy Ngãi Giai Giai về nhà, thì gọi điện thoại cho anh, nhưng mà
lúc này điện thoại di động của anh cũng không có vang lên, chắc là Ngãi Giai
Giai vẫn chưa trở về, nhưng mà vì muốn cho Tề Hiên đi tìm một chỗ tránh mưa,
anh đành phải nói như thế.
Tề Hùng nhìn Ngãi Giai Giai đang hôn mê, vẫn gọi
điện thoại cho Tề Hiên, muốn liên lạc với nó, nói cho nó biết Ngãi Giai Giai ở
đây, nhưng mà gọi thế nào cũng là tắt máy.
Tề Hiên một lòng chỉ muốn cứu người, không biết
điện thoại của mình sau khi anh gọi cho Nghiêm Chính Phong cũng đã bị mưa ngâm
hư, tự động tắt máy.
"Các người gọi, ắt phải liên lạc với thiếu
chủ." Tề Hùng đưa di động giao cho hai người ở đằng sau, sau đó ngồi ở bên
giường, nhìn Ngãi Giai Giai.
Kỳ thật ông vẫn luôn muốn có một đứa con gái,
cũng bởi vì như vậy mà ông mới cưng chìu Tề Ngữ Ti. Nếu như không phải vợ mình
chết sớm, có lẽ hiện tại ông đã có con gái.
"Con bé ngốc, chuyện gì khiến cho con tra
tấn chính mình như vậy chứ, mới vừa rồi còn rất tốt, sao một chốc liền thành
cái dạng này rồi, ai ——" Tề Hùng thở dài một hơi.
Ông đại khái đoán được nguyên nhân Ngãi Giai
Giai đau lòng, có lẽ chính là con bé gọi ông một tiếng bác trai, một mực cung
kính đối với ông, vì thế, Tề Hiên mới cãi nhau với con bé.
Tề Hùng vừa nghĩ tới Tề Hiên hận ông như thế,
trong lòng liền buồn bực. Cha con họ bế tắc nhiều năm như vậy, không biết khi
nào thì mới có thể giải đây?
"Ai ——" Tề Hùng lại thở dài lớn hơn.
"Hội chủ, ông đừng quá lo lắng, chúng ta
tin tưởng sẽ liên lạc được với thiếu chủ." Hai người đằng sau nhìn thấy Tề
Hùng vẫn thở dài, vì vậy an ủi ông một chút.
"Các người không hiểu, nó hận tôi nhiều năm
như vậy, bây giờ oán hận vẫn mãnh liệt như vậy, ai ——" Tề Hùng vẫn như cũ
thở dài.
Năm đó ông đúng là ích kỷ một chút, nhưng mà ích
kỷ của ông lại khiến cho ông mất đi rất nhiều thân tình, người đã già, chí khí
không còn như năm đó nữa, chỉ muốn ôm cháu trai, nghe một chút giọng nói dễ
nghe của bọn nhỏ, đáng tiếc những điều này với ông mà nói cũng rất khó.
Tề Hùng vẫn thở dài, hai người kia ở đằng sau cũng
không biết nên nói gì, dù sao vai vế bọn họ khá nhỏ, kinh nghiệm cũng ít, không
biết triết lý gì.
Lúc này ông Lâm đến, đi đến bên người Tề Hùng,
vỗ vỗ bờ vai của ông, an ủi.
"Hội chủ, một ngày nào đó thiếu chủ sẽ rõ,
ông cũng đừng quá thương tâm."
"Ông đã đến rồi, bà Lâm chắc hẳn cũng đã
tới rồi chứ." Tề Hùng thấy ông Lâm đến, mỉm cười.
Đây là người anh em chiến đấu cùng với ông năm
đó, bây giờ còn chưa an hưởng tuổi già, còn theo ông làm việc, bọn họ tuy nói
là chủ tớ nhưng là anh em.
"Nhận được tin tức của ông, nói thiếu chủ
và Giai Giai tiểu thư đều ở chỗ này, cho nên chúng tôi tới."
Ngãi Giai Giai mất tích sáu năm, bọn họ cũng
buồn sáu năm, đồng thời cũng thấy thiếu chủ đau khổ sáu năm, rốt cục cũng đợi
đến ngày này, biết rõ thiếu chủ tìm Ngãi Giai Giai trở về rồi, bọn họ cũng rất
vui vẻ, nhưng mà ai biết lại phát triển vấn đề mới.
"Bà Lâm đâu?" Tề Hùng quan tâm hỏi.
"Bà ấy ở dưới thu dọn đồ đạc, bà ấy à, đều
lấy ra tất cả quần áo Giai Giai tiểu thư mặc lúc mười tám tuổi."
Ông và bà Lâm đã là vợ chồng già rồi, nhưng mà
không có con gái, bà Lâm đã sớm xem Giai Giai như con gái của mình, sáu năm
nay, bà tưởng nhớ Ngãi Giai Giai, sẽ đi đến phòng của cô ấy, nhìn một chút quần
áo Giai Giai mặc, dùng cái này để giải nỗi khổ tưởng nhớ.
"Ông Lâm, ông hãy nói một câu thật lòng,
ông có từng hận tôi không?" Tề Hùng đột nhiên trở nên rất đa sầu đa cảm,
muốn đem nỗi buồn trong lòng nói ra toàn bộ.
"Cho tới bây giờ tôi chưa từng hận ông, mà
chỉ có tức giận thôi, nhưng mà bây giờ đã không còn tức giận nữa, kỳ thật Giai
Giai tiểu thư rất tốt, hi vọng hội chủ có thể tiếp nhận cô ấy, để cho thiếu chủ
cưới cô ấy, đừng ngăn trở bọn họ ở cùng nhau nữa, có lẽ như vậy thiếu chủ sẽ
không còn hận ông. Ông cũng biết người như Diệp Tầm Phương, lòng dạ cô ta ác
độc như thế, nếu như không có Diệp Thị chống đỡ cho cô ta, chỉ sợ tên ăn mày
cũng không muốn lấy người như vậy, con dâu như vậy, ông muốn sao?"
Ông Lâm nói ra toàn bộ ý nghĩ trong lòng.
"Năm đó muốn Tề Hiên lấy Diệp Tầm Phương
đều là vì Tề thị, tôi không muốn Tề thị sụp đổ như thế."
"Nhưng mà những năm này thiếu chủ quản lý
Tề thị rất khá, hiện tại đã vượt qua Diệp Thị, cũng không cần dựa vào Diệp Tầm
Phương nữa. Kỳ thật những thứ này đều là công lao của Giai Giai tiểu thư, sáu
năm trước cũng bởi vì cô ấy giao dịch với Diệp Tầm Phương, dùng điều kiện rời
khỏi thiếu chủ, cô ấy cầm năm ngàn vạn, năm ngàn vạn này cô ấy để toàn bộ cho
thiếu chủ, không mang theo một đồng mà rời đi. Cũng bởi vì như vậy, Tề thị mới có
ngày hôm nay, cho nên hội chủ, đừng có bức thiếu chủ nữa." Ông Lâm mang
theo một tia cầu khẩn.
"Tôi tự có chừng mực, bây giờ không phải
lúc để trở mặt với Diệp Thị. Đi thôi, để cho Giai Giai nghỉ ngơi thật tốt,
chúng ta đi ra ngoài trước, để cho bà Lâm ở lại chăm sóc con bé."
Tề Hùng nói xong, đứng lên, đi ra ngoài cửa, ông
Lâm bất đắc dĩ mà lắc đầu, cũng đi theo đi ra ngoài. Ông Lâm đi tới cửa thì vẫn
không quên quay đầu lại, lại liếc nhìn Ngãi Giai Giai, trong mắt tràn đầy tình
thương của người cha.
Bà Lâm xem Giai Giai như con gái, còn ông sao
lại không chứ!