Tề Hiên nhận được điện thoại của ông Lâm, nói
Diệp Tầm Phương chạy đến biệt thự tìm Ngãi Giai Giai gây phiền toái, vì vậy vội
vàng chạy về, vừa vặn bắt gặp một màn này. .
"Diệp Tầm Phương, tôi đã cảnh cáo cô, không
được phép lại ra tay với Ngãi Giai Giai, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ
qua cho cô." Tề Hiên lãnh mạc mà trừng mắt Diệp Tầm Phương, lực đạo trong
tay không ngừng tăng thêm, toàn thân tản ra sát khí, rất giống như muốn đem
Diệp Tầm Phương bóp chết.
Khi thấy năm ngón tay trên mặt Ngãi Giai Giai
thì lòng của anh liền bị nhéo đau. Vết thương ở chân Giai Giai còn chưa khỏe,
trên mặt lại bị thương nữa rồi, đáng giận.
"A —— anh buông tay, đau quá." Diệp
Tầm Phương o o kêu đau và nói, cố gắng giãy, nhưng mà giãy không được, vì lực
đạo của Tề Hiên thật sự là rất lớn.
"Cô cũng biết đau, vậy lúc cô đánh người
sao không suy nghĩ, người khác cũng sẽ đau?" Tề Hiên cười lạnh nói, lực
đạo lại tăng lên một chút.
"A ——" Diệp Tầm Phương đau kêu to,
nhịn đau đớn ở cổ tay, rống to với Tề Hiên, "Anh dám đối với tôi như vậy,
anh phải biết có kết cục thế nào."
Tề thị còn cần cô, cho nên cô dám cam đoan, Tề
Hiên không dám đối với cô như thế.
"Cái dạng gì, hiện tại không phải là cái
dạng này ư, cô đã đình chỉ chi trợ cho Tề thị, cho nên cô đối với tôi mà nói đã
không còn bất luận uy hiếp gì, Tề thị mất thì mất, tôi có thể lập trở lại,
nhưng mà nếu cô dám bắt nạt Giai Giai, tôi hiện tại khiến cho cô trả giá thật
nhiều." Tề Hiên dùng sức bóp tay Diệp Tầm Phương, cảnh cáo.
"Tề Hiên, tôi có thể chi trợ Tề thị một lần
nữa, để cho Tề thị khỏi phải phá sản, nhưng mà điều kiện chính là anh phải lấy
tôi." Diệp Tầm Phương cười lạnh nói, nhịn xuống cơn đau kịch liệt ở cổ
tay.
Tề Hiên yêu Ngãi Giai Giai như vậy, cô liền cố
tình muốn chia rẽ bọn họ, làm cho bọn họ vĩnh viễn không thể cùng một chỗ. Đây
chính là kết cục mà bọn họ đắc tội với cô.
Hai người yêu nhau không thể cùng một chỗ, loại
cảm giác này nhất định vô cùng thống khổ a.
"Nằm mơ, cưới loại phụ nữ như cô về, nhất
định hàng đêm tôi sẽ có cơn ác mộng." Tề Hiên châm chọc nói, sau đó dụng
lực hất lên, vung Diệp Tầm Phương lên trên ghế sa lon.
"A ——" Diệp Tầm Phương kinh hoảng mà
kêu một tiếng.
"Thiếu chủ, anh không sao chớ." Sau
khi Tề Hiên hất Diệp Tầm Phương ra, Ngãi Giai Giai đã đi lên, kiểm tra tay Tề
Hiên, xem anh có bị thương không.
"Yên tâm, anh không sao, nhưng mà mặt của
em ——"
Dấu tay trên mặt Ngãi Giai Giai làm anh thấy rất
đau lòng, thực hận không thể để lại dấu tay trên mặt anh.
"Không có việc gì, đau một lúc thì tốt
rồi." Ngãi Giai Giai cười và nói, để cho Tề Hiên an tâm.
"Tề Hiên, anh đối với tôi như vậy, anh nhất
định sẽ hối hận, tôi sẽ khiến anh trở về cầu xin tôi." Diệp Tầm Phương tức
giận rống to với Tề Hiên.
Đáng giận, tại sao những người này không thể
thuận ý của cô, không nên đối nghịch với cô.
"Cút đi." Tề Hiên không để ý tới Diệp
Tầm Phương, thái độ đối với cô ta vô cùng ác liệt.
Đối với con đàn bà này, thái độ của anh chính là
không thể chịu nổi.
"Hừ, anh có thể suy nghĩ cho kỹ, nếu như Tề
thị ngã, cha anh Tề Hùng có thể sẽ tức
chết , mà chú của anh Tề Triển thì càng có cơ hội đem anh diệt trừ, đến lúc đó
anh gặp phải cái cục diện gì." Diệp Tầm Phương đắc ý nói.
Cô chính là biết rõ Tề Hiên, cô biết rõ nhược
điểm của Tề Hiên ở nơi nào, một là Ngãi Giai Giai, một là Tề thị, đã cô không
đụng được Ngãi Giai Giai, như vậy phải đi động Tề thị, xem Tề Hiên lựa chọn như
thế nào.
Tề thị là mẹ của Tề Hiên dùng tánh mạng đổi lấy,
nó thực là rất quý đây!
"Cút đi ——" Tề Hiên tức giận rống to,
cũng không có nói có nguyện ý tiếp nhận điều kiện Diệp Tầm Phương đưa ra hay
không.
Vốn chỉ là muốn cùng người đàn bà này đính hôn
mà thôi, mà bây giờ rõ ràng phát triển đến phải kết hôn với người đàn bà này,
ghê tởm.
Ngãi Giai Giai nhìn thấy trên mặt Tề Hiên tất cả
đều là bất đắc dĩ, tâm cũng đau theo.
Thiếu chủ gặp phải khó khăn, hơn nữa là một khó
khăn vô cùng lớn, cô biết rõ thiếu chủ không muốn Diệp Tầm Phương, nhưng mà Tề
thị lại cần Diệp Tầm Phương, cho nên thiếu chủ thật khó khăn, cô nên làm cái gì
bây giờ cho phải đây?
"Tề Hiên, tôi cho anh thời gian một ngày
suy nghĩ kỹ càng, đem thời gian chúng ta đính hôn đổi thành thời gian kết hôn,
tôi tính xem, hình như chỉ có hai ngày. Nghĩ cho kỹ rồi gọi điện thoại cho tôi,
tôi sẽ mở máy hai mươi bốn tiếng đồng hồ chờ anh, ha ha ——" Diệp Tầm
Phương điên cuồng cười to, sau đó đi ra ngoài cửa, đi tới cửa thì lại ngừng
lại, quay người lại, nhìn Ngãi Giai Giai, nhíu mày nói, "Ngãi Giai Giai,
nếu như cô cũng suy nghĩ kỹ, nhớ rõ liên lạc với tôi đó!"
Diệp Tầm Phương nói xong, lại là một trận cười
thoải mái, chính là cười ha hả đi ra ngoài.
"Giai Giai, Diệp Tầm Phương vì sao nói muốn
em nghĩ cho kỹ, cô ta rốt cuộc nói cái gì với em?" Tề Hiên sốt ruột hỏi.
Ngãi Giai Giai đầu óc thì trì độn, người thì
ngốc, người khác nói vài câu có thể đem cô lừa gạt đi, anh thật lo lắng Diệp
Tầm Phương nói bậy gì đó với Ngãi Giai Giai?
"Không nói gì, nói đúng là một vài lời
không dễ nghe..., nói em là Ma Tước gì đó." Ngãi Giai Giai xấu hổ nói.
Cô không thể để cho thiếu chủ biết rõ Diệp Tầm
Phương vừa rồi nói giao dịch với cô, hiện tại thiếu chủ đã đủ phiền toái rồi,
cô không muốn tăng thêm cho anh phiền toái một lần nữa.
"Chỉ là như vậy thôi sao?" Tề Hiên
nghi vấn .
"Chỉ là như vậy mà thôi, Diệp Tầm Phương cô
ấy chỉ nói là em là con Ma Tước, không xứng với thiếu chủ, đả kích em mà thôi.
Chính là mặc kệ xứng hay không xứng, em cũng sẽ không rời khỏi thiếu chủ
." Ngãi Giai Giai ngây thơ nói, cố gắng đem tâm tình của mình bởi vì nói
dối nên chột dạ mà che dấu đi.
"Lúc này em lại trở nên thông minh, nhưng
anh yêu thích Giai Giai như vậy." Tề Hiên cưng chìu nói, nhưng mà lúc này
mới chú ý tới năm ngón tay trên mặt cô, hơn nữa so với vừa rồi càng sưng hơn.
"Giai Giai, mặt của em còn đau không?"
Diệp Tầm Phương chết tiệt, rõ ràng ra tay nặng
như thế, đánh cho mặt Ngãi Giai Giai đều xuất hiện vết máu .
Tề Hiên bởi vì năm ngón tay trên mặt Ngãi Giai
Giai mà vô cùng tức giận, hận không thể đem cái Diệp Tầm Phương kia tháo thành
tám miếng.
"Thiếu chủ, không có chuyện gì, em không
đau." Ngãi Giai Giai cố gắng cười, dùng cái này để dỗ dành Tề Hiên, không
để cho anh khổ sở quá.
"Không đau mới là lạ, ngoan ngoãn ngồi yên,
anh đi lấy thuốc rượu thoa cho em." Tề Hiên lôi kéo tay Ngãi Giai Giai, để
cho cô ngồi vào trên ghế sa lon, sau đó chính mình đi tìm rượu thuốc cùng vải bông.
Bà Lâm nhìn đến hai người bọn họ thân mật như
thế, không muốn quấy rầy bọn họ, vì vậy lui xuống.
Diệp Tầm Phương bực tức vội vàng đi ra cửa chính
của biệt thự, còn quay đầu lại hung tợn trừng mắt liếc. Trong mắt lộ vẻ hận ý
cùng tức giận.
"Tề Hiên, Ngãi Giai Giai, các người chờ đó
cho tôi, tôi xem các người có thể cười đến khi nào."
Tề Hiên, người đàn ông này còn rất có khí phách,
không như bọn đàn ông khác, chỉ biết vây quanh cô, nếu như thu phục được người
đàn ông này, hình như không tồi.
Diệp Tầm Phương cười đắc ý, ảo tưởng chính mình
mặc áo cưới màu trắng, nắm tay Tề Hiên đi vào lễ đường, kết thành vợ chồng.
"Tề Hiên, anh sẽ là người đàn ông của tôi,
nhất định sẽ như vậy." Diệp Tầm Phương rất có tự tin mà cười nhẹ một tiếng,
mới xoay người rời đi.
Tề Hiên là cô đã định rồi, cho nên Ngãi Giai
Giai bắt buộc phải rời khỏi Tề Hiên, như vậy cô mới có cơ hội.