Ngãi Giai Giai biết ông Lâm và Nghiêm Chính
Phong đã rời khỏi, nhưng hiện tại cô thật sự không có nhiều tâm tư để ý đến
chuyện khác, chỉ muốn ở bên cạnh Tề Hiên, một tấc cũng không rời. .
Tề Hùng đi toilet trở về, vừa định vào phòng
bệnh, thì bị ông Lâm kéo lại.
"Hội chủ, Giai Giai tiểu thư ở bên trong,
để cho bọn họ ở một chỗ đi."
Giai Giai?
Tề Hùng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn gật gật
đầu, đi tới bên cạnh.
Bọn họ không phải nói Ngãi Giai Giai có chứng sợ
bệnh viện đấy sao, sao lúc này lại tới?
Có lẽ là Tề Hiên khiến cho con bé khắc phục sợ
hãi, cho con bé dũng cảm.
Tất cả mọi người biết Ngãi Giai Giai ở trong
phòng bệnh cùng Tề Hiên, vì vậy cũng rất thức thời không quấy rầy bọn họ, đi
đến hoa viên trong bệnh viện.
"Bác trai, cháu có thể gọi bác như vậy
không?" Trần Tiểu Ngoạn đi đến trước mặt Tề Hùng, cung kính hỏi.
Nghiêm Chính Phong vẫn gương mặt nghiêm túc nhìn
cô, Trần Tiểu Ngoạn cũng thỉnh thoảng liếc mắt trừng anh.
"Có thể, bác thích những đứa trẻ như con
gọi bác như vậy, con tên là Trần Tiểu Ngoạn à, cám ơn con chăm sóc Giai Giai
nhiều năm như vậy, còn có cháu trai của bác."
Ông biết Trần Tiểu Ngoạn đi theo Ngãi Giai Giai
mười năm rồi, không rời, làm bạn bè đến mức này như con bé, thật sự là ít lại
càng ít !
"Đâu có, Tiểu Hiên xem như là con của cháu
nha, mỗi ngày nghe thằng bé gọi con là mẹ, con cũng rất vui vẻ."
"Dối trá ." Nghiêm Chính Phong thấp
giọng nói một câu.
Nếu không phải mỗi tháng thiếu chủ cho cô ta
mười vạn, cô ta sẽ nguyện ý làm như thế ư, nói ra thực dối trá.
"Họ Nghiêm kia, anh nói cái gì, lập lại lần
nữa cho tôi." Trần Tiểu Ngoạn rất giống con cọp mẹ cảnh cáo Nghiêm Chính
Phong.
"Tôi cái gì cũng chưa nói." Nghiêm
Chính Phong sợ vẻ hung hãn này của cô, đành phải phủ nhận, sau đó chuyển tầm
mắt qua nơi khác, không nhìn Trần Tiểu Ngoạn.
Nói thêm gì đi nữa cũng chỉ là cãi nhau mà thôi,
hơn nữa kết quả đều là anh bị thua.
"Hai đứa bây thực sự là một đôi oan gia,
nhưng cũng rất xứng đôi đó." Tề Hùng nhìn Trần Tiểu Ngoạn và Nghiêm Chính
Phong, càng nhìn càng cảm thấy bọn họ rất xứng.
"Ai xứng đôi với anh ta chứ, hừ ——"
Trần Tiểu Ngoạn khinh thường hừ một tiếng, cũng dời tầm mắt đi, không nhìn
Nghiêm Chính Phong.
"Cô nghĩ xứng đôi, tôi đây không muốn
đâu!" Nghiêm Chính Phong thấp giọng phản
bác.
"Anh nói cái gì?" Trần Tiểu Ngoạn
thính tai nghe được, hai tay chống nạnh, rống to chất vấn.
"Được rồi, hai đứa đừng ầm ĩ nữa, có phải
là xứng đôi hay không, về sau sẽ biết." Tề Hùng ra mặt hoà giải.
Ông có dự cảm, hai đứa kia sau này nhất định là
một đôi, ông sẽ đợi đến để uống rượu mừng của bọn họ a.
"Bỏ đi, tôi không so đo với anh. Đúng rồi
bác trai, có chuyện cháu muốn nhờ bác hỗ trợ." Trần Tiểu Ngoạn khôi phục
bộ dáng nghiêm túc, cầu khẩn Tề Hùng.
"Nói đi, chuyện gì?"
"Tiểu Hiên bị Diệp Tầm Phương bắt đi, cô ta
tính dùng Tiểu Hiên để uy hiếp Tề Hiên, để mười ngày sau Tề Hiên lấy cô ta. Bác
già kiến thức rộng rãi, khá nhiều thuộc hạ là người tài giỏi, cháu hi vọng bác
có thể lén tìm Tiểu Hiên trở về, đừng để cho kế hoạch của Diệp Tầm Phương được
thực hiện."
Tề Hùng xem ra không phải là nhân vật đơn giản,
để cho ông ấy ra tay có lẽ có giúp đỡ được một chút.
"Cháu dám khẳng định cháu của bác đang ở
trong tay Diệp Tầm Phương ư, xác định trăm phần trăm?" Tề Hùng hỏi nhấn
mạnh lần nữa.
Diệp Tầm Phương đứa con gái này quả nhiên rất ác
độc, loại chuyện bắt Tiểu Hiên đi này nó cũng có thể làm được, nhưng mà tin tức
của nó sao có thể nhanh như vậy, trong ngày hôm ấy khi ông vừa mới biết mình có
cháu trai là có thể bắt người đi, nếu như nó đã sớm biết sự tồn tại của Ngãi
Tiểu Hiên, vì sao không ra tay sớm một chút?
Tề Hùng đối với chuyện Diệp Tầm Phương bắt Ngãi
tiểu Hiên đi còn có chút hoài nghi.
"Chính miệng của cô ta thừa nhận , cái này
có thể giả bộ sao?"
Trần Tiểu Ngoạn vừa nghĩ tới bộ dáng kiêu ngạo
đáng ghét vừa rồi của Diệp Tầm Phương, thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Chính Phong, cậu âm thầm đi điều tra một
phen, xem Tiểu Hiên có phải là ở trong tay Diệp Tầm Phương không, nếu quả thật
là như thế, vậy thì có trò hay rồi." Trong mắt Tề Hùng hiện lên tia khôn
khéo.
Những năm gần đây, ông vẫn hơi sợ Diệp Thị,
chính là sợ thế lực của bọn họ, sáu năm trước bởi vì Tề thị sắp sụp đổ, khiến
cho ông không thể không lui bước, vì giữ lại Tề thị, đối với người của Diệp gia
luôn cung kính, hiện tại, ông đã biết thế cục rồi, Diệp Thị không thể uy hiếp
được ông, cho nên ông không cần sợ nữa.
Tề Hiên nói đúng, thực lực của Tề thị đã vượt
qua Diệp Thị, vì sao còn phải e ngại bọn họ?
"Vâng" Nghiêm Chính Phong cố gắng khom
người chào, sau đó đi ra ngoài.
Trần Tiểu Ngoạn nhìn thân ảnh Nghiêm Chính Phong
dần dần rời đi, đột nhiên có chút không đành lòng.
Kỳ quái, tại sao cô lại cảm thấy không đành lòng
chứ, cô không phải muốn người này biến mất ở trước mắt cô sớm một chút sao!
"Đừng lo, nó chỉ là đi ra ngoài làm việc mà
thôi, lại không phải đi chết." Tề Hùng liếc Trần Tiểu Ngoạn.
"Ai không đành lòng cho anh ta, cháu muốn
anh ta biến đi còn không kịp! Bác trai, nếu như Diệp Tầm Phương thật sự dùng
Tiểu Hiên bức Tề Hiên lấy cô ta, chúng ta nên làm gì bây giờ, cũng không thể để
cho Tề Hiên đi lấy người phụ nữ kia, nếu quả thật như vậy, Giai Giai nhất định
sẽ đau lòng đến chết." Trần Tiểu Ngoạn nói sang chuyện khác.
Cô không muốn nghe người khác nói về Nghiêm
Chính Phong nữa, vừa nói đến anh ta thì cả người khó chịu.
"Diệp Tầm Phương đứa con gái này làm việc
vĩnh viễn không thông qua đại não, chỉ thích trổ tài nhất thời, nếu như là nó
bắt Tiểu Hiên đi, uy hiếp Tề Hiên lấy nó, vậy thì làm sao chứ, chờ Tề Hiên cưới
nó, nó vẫn phải thả Tiểu Hiên, cho đến lúc này, Tề Hiên lại dùng lý do bức hôn
rồi đưa ra pháp viện xin ly hôn, cho dù Diệp Tầm Phương không ký tên trên thỏa
thuận ly hôn, phần thỏa thuận ly hôn này vẫn có hiệu lực. Chỉ cần Tề Hiên ly
hôn với nó, Tiểu Hiên đã trở về, Giai Giai và Tề Hiên có thể ở cùng một chỗ
rồi. Diệp Tầm Phương đi quân cờ này thật sự là sai lầm lớn rồi."
Bộ dạng Tề Hùng có vẻ rất nhẹ nhàng, tuyệt không
lo lắng.
"Có đạo lý." Trần Tiểu Ngoạn bội phục
nhìn Tề Hùng.
Thật không hỗ là một nhân vật lợi hại, có thể
đem một sự kiện nghĩ đến xa như vậy, xem ra lần này Diệp Tầm Phương thật sự là
dời tảng đá lên đập bể chân của mình .
"Nếu như bác thật sự nhất định muốn Tề Hiên
lấy Diệp Tầm Phương, sáu năm trước cũng đã làm cho Tề Hiên lấy nó, chẳng qua là
tốn một chút công sức, nhưng bây giờ công sức này đã không cần làm."
Ngày hôm qua ông mới biết rõ, Tề thị dưới sự
quản lý của Tề Hiên đã phát triển tốt như vậy, thực lực vượt xa Diệp Thị, bây
giờ Diệp Thị chính là Tề thị của sáu năm trước, không chịu nổi một kích, không
có gì đáng sợ .
"Vậy có phải nói rõ Giai Giai và Tề Hiên có
thể ở cùng một chỗ hay không, bác cũng không phản đối bọn họ nữa?" Trần Tiểu
Ngoạn vô cùng hưng phấn.
"Không phản đối, có đứa con dâu tốt như
Giai Giai vậy bác cầu còn không được, cháu còn tưởng rằng bác thật sự muốn đứa
con dâu như Diệp Tầm Phương ư, ghê tởm chết." Bộ dạng Tề Hùng ra vẻ tính
trẻ con.
Trần Tiểu Ngoạn cùng bà Lâm ông Lâm nhìn đối
phương, bật cười.
Chỉ cần Tề Hùng không phản đối Tề Hiên và Giai
Giai ở cùng một chỗ, như vậy hết thảy mọi chuyện đều rất tốt, Diệp Tầm Phương
kia càng không là vấn đề .