Mai Tử Thành nhận điện thoại Tề Hiên gọi tới,
nhanh chóng chạy đến, đem chân Ngãi Giai Giai nắn thẳng.
"Tốt nhất nên nghỉ ngơi hai ngày, không
được di chuyển, như vậy mới nhanh khỏi, nếu không cẩn thận, khả năng sẽ để lại
di chứng." Mai Tử Thành nhắc nhở.
"Bác sĩ Mai, ngày mai tôi còn phải đi học
!" Ngãi Giai Giai sốt ruột nói.
"Xin phép nghỉ để nghỉ ngơi đi, thân thể
quan trọng hơn." Mai Tử Thành khuyên.
Tề Hiên nghe Mai Tử Thành nói thế, vì vậy gọi điện
thoại cho ông Lâm, lãnh mạc nói, "Đến trường học xin cho Giai Giai nghỉ
một tuần lễ, chân của cô ấy bị trật."
Tề Hiên nói xong lập tức cúp điện thoại.
"Thiếu chủ, không cần một tuần lễ, bác sĩ
Mai không phải nói hai ngày thì được rồi sao?" Ngãi Giai Giai nghi vấn.
"Ngoan ngoãn nghe lời, nghỉ ngơi năm
ngày." Tề Hiên cưng chìu nói.
"A." Ngãi Giai Giai ngoan ngoãn gật
đầu.
Chỉ cần là lời thiếu chủ nói..., cô sẽ nghe, như
vậy đúng không sai.
"Không có việc gì tôi đi trước, tối nay tôi
sẽ lại đến biệt thự xem vết thương ở chân của Giai Giai tiểu thư." Mai Tử
Thành cung kính nói, sau đó rời khỏi văn phòng, để lại không gian riêng tư cho
Tề Hiên cùng Ngãi Giai Giai.
"Thiếu chủ, em vốn mang theo hai phần hộp
cơm tới, đáng tiếc đổ một phần." Ngãi Giai Giai mất mát mà nói, lúc này
mới nhớ tới cặp lồng đựng cơm của cô, "Đúng rồi, cặp lồng đựng cơm của
em?"
"Có lẽ là ở bên ngoài, đợi lát nữa, anh gọi
là người lấy vào." Tề Hiên sờ lên đầu Ngãi Giai Giai, sau đó đứng lên, gọi
điện thoại, kêu người ở bên ngoài đem cặp lồng đựng cơm đưa vào.
"Thiếu chủ, lại làm cho anh thêm phiền
toái." Ngãi Giai Giai mất mát nói.
Gần đây hình như cô luôn mang đến phiền toái cho
thiếu chủ, ngày hôm qua thì bị chiếc xe đẩy, hôm nay chính là chuyện cơm, còn
khiến cho thiếu chủ nổi giận.
"Em đã đủ choáng váng rồi, đừng nói lời
ngốc này nữa, anh không thích nghe." Tề Hiên giả vờ ra bộ dạng không vui.
"Được, từ nay về sau em không nói nữa, ha
ha." Ngãi Giai Giai ngây ngốc cười, không vì Tề Hiên nói cô ngốc mà tức
giận.
Tề Hiên ngồi đến bên người Ngãi Giai Giai, nhìn
nụ cười ngây ngốc của cô, nhìn đến mê mẩn.
"Thiếu chủ, sao mà anh lại nhìn em như
vậy?" Ngãi Giai Giai nghi vấn.
Nhưng bị loại ánh mắt này của thiếu chủ nhìn, cô
cảm thấy mặt rất nóng, tim cũng đập nhanh theo.
"Giai Giai, em rất đẹp." Tề Hiên vươn
tay, chạm đến môi Ngãi Giai Giai, thâm tình nói.
"Thiếu chủ anh cũng rất đẹp mắt." Ngãi
Giai Giai đột nhiên nói những lời này.
Cô thật sự cảm thấy thiếu chủ đẹp mắt, nhưng mà
cũng không biết dùng cái từ này để hình dung một người đàn ông rất không thích
hợp.
"Giai Giai, đàn ông không thích phụ nữ nói
bọn họ đẹp mắt." Tề Hiên nhàn nhạt nói.
"A, em hiểu rồi, Tiểu Ngoạn cũng chưa bao
giờ nói con trai đẹp mắt, cô ấy nói là suất, khốc, thiếu chủ anh thật sự rất
tuấn tú, cũng rất khốc." Ngãi Giai Giai ngây thơ nói.
Tề Hiên bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái, cười
cười. Giai Giai của anh vẫn là hồn nhiên, ngây thơ như vậy, không có bị cái xã
hội này tiêm nhiễm.
"Thiếu chủ, anh cũng không thích từ suất
cùng khốc như vậy sao?" Ngãi Giai Giai nhìn thấy Tề Hiên lắc đầu, vì thế
mất mát hỏi.
"Thích, rất thích." Tề Hiên nói xong,
hôn lên đôi môi mê người của cô.
Ngãi Giai Giai theo thói quen để cho Tề Hiên
hôn, gần đây bị hôn nhiều, cô cũng không cảm thấy chấn kinh nữa.
Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai, không ngừng khiêu
khích, tay muốn đưa vào trong quần áo của cô, đột nhiên có tiếng đập cửa, ngừng
lại tất cả động tác của anh.
Gõ ——
Tề Hiên đối với tiếng đập cửa này rất là khó
chịu, rốt cuộc là cái tên nào không biết sống chết mà ở phía sau quấy rầy
chuyện tốt của anh.