Diệp Tầm Phương tóm lấy thức ăn của Ngãi Giai
Giai, ngồi xuống, châm chọc nói, "Anh yêu, như thế nào không thấy anh theo
em cùng nhau đi ăn cơm Tây ?"
"Diệp Tầm Phương, trong này không chào đón
cô." Tề Hiên lãnh mạc nói.
Người đàn bà này quấn anh bốn năm rồi, vẫn là
chết quấn quít lấy không tha, mặc kệ anh đối với cô ta lạnh nhạt thế nào, cô ta
vẫn như thuốc cao bôi trên da chó, dính chết người đi được.
"Anh yêu, chúng ta cũng sắp đính hôn, anh
không cần phải vô tình như vậy chứ, đừng quên, Tề thị vẫn chờ vị hôn thê này
của anh đi cứu vớt !" Diệp Tầm Phương kiêu ngạo nói.
"Cô ——" Tề Hiên rất là tức giận, nhưng
mà không biết nên phản bác như thế nào.
Chính xác, hiện tại Tề thị thật sự cần Diệp Tầm
Phương cứu vớt, vì Tề thị, anh không thể ầm ĩ với Diệp Tầm Phương quá gay gắt.
"Thiếu chủ, đừng nóng giận, tức giận đối
thân thể không tốt." Ngãi Giai Giai nhìn thấy Tề Hiên tức giận, vì vậy
quan tâm nói.
Xem ra thiếu chủ thật sự khó khăn, nhưng mà cô
làm như thế nào để giúp anh ?
"Thiếu chủ, cô gọi anh ta là thiếu
chủ?" Diệp Tầm Phương nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy." Ngãi Giai Giai khẳng định
trả lời, tuyệt không sợ hãi Diệp Tầm Phương.
Trước kia cô nhìn thấy người hung hăng sẽ sợ,
không biết vì sao, cô lại không sợ Diệp Tầm Phương này. Có lẽ là vì cô ta làm
cho thiếu chủ không vui, cho nên anh tức giận, bởi vì tức giận, cho nên không
sợ hãi.
"Anh ta hiện tại chỉ là một con hổ giấy,
cần nhờ tôi mới có thể bảo vệ được thân phận thiếu chủ này của anh ta, cô hiểu
chưa?" Diệp Tầm Phương dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tề Hiên, đắc ý nói.
Còn thiếu chủ đâu rồi, Tề Hùng sáng lập Tề anh
hội cũng sắp giải tán, nguyên nhân chính là chèo chống Tề anh hội nên Tề thị
mới mau phá sản.
Diệp Tầm Phương bởi vì Ngãi Giai Giai còn gọi Tề
Hiên là thiếu chủ mà cảm thấy buồn cười, bởi vì Tề Hiên đã không phải là Tề
Hiên của trước kia rồi, Tề thị phá sản, làm cho giá trị con người của anh ta ở
trong mắt cô đã giảm rất nhiều. Nếu như không phải Tề Hùng đối bên ngoài giấu
diếm chuyện này, chắc hẳn Tề Hiên đã bị mọi người chỉ trích.
"Mặc kệ như thế nào, anh ấy chính là thiếu
chủ trong lòng tôi, cho dù anh ấy biến thành tên khất cái (ăn mày) đầu đường,
anh ấy vẫn là thiếu chủ của tôi." Ngãi Giai Giai kích động nói với Diệp
Tầm Phương.
Mặc kệ thiếu chủ của cô có tiền hay không, anh
vĩnh viễn ở trong lòng cô là thần, đây là không thể nghi ngờ .
"Xem ra cô đối với Tề Hiên thật đúng là
dụng tâm, nhưng tương lai anh ta là vị hôn phu của tôi, từ nay về sau sẽ là
chồng của tôi, người đàn ông của tôi, tôi không cho phép những người đàn bà
khác ở cùng một chỗ với người đàn ông của tôi, nghe cho rõ." Diệp Tầm
Phương cảnh cáo Ngãi Giai Giai.
"Tôi ——" Ngãi Giai Giai nước mắt tràn
ra nhìn Tề Hiên, trên mặt lộ vẻ đau thương.
Kêu cô không được cùng thiếu chủ ở một
chỗ, so với làm cho cô chết
còn khó chịu hơn.
"Diệp Tầm Phương, tôi bây giờ còn chưa phải
là vị hôn phu của cô, cô không có quyền can thiệp cuộc sống của tôi, cút
đi." Tề Hiên nhìn thấy Ngãi Giai Giai uất ức muốn khóc, vì vậy rống lên
với Diệp Tầm Phương.
"Đúng vậy, bây giờ anh còn chưa phải là vị
hôn phu của tôi, nhưng anh cũng chỉ còn có năm ngày, như vậy tôi liền hào phóng
một chút, cho con Ma Tước nhỏ này thời gian năm ngày, cho nó với anh ân ân ái
ái vượt qua một thời gian." Diệp Tầm Phương đứng lên vỗ bả vai Ngãi Giai
Giai, và châm chọc.
Năm ngày, năm ngày sau cô phải đem người đàn ông
này từ trong tay của người đàn bà kia đoạt lấy, bọn họ yêu càng sâu, cô giành
được càng cao hứng, đây là cô trả thù đối với Tề Hiên, ai bảo người đàn ông này
không đem cô để vào mắt. Người đàn ông bộ dạng đẹp trai cô không phải không gặp
qua, nhưng mà chỉ có Tề Hiên dám bốn năm không đụng cô, món nợ này cô sẽ tính
đủ.
"Nói xong chưa, nói xong thì cút đi."
Tề Hiên lãnh mạc nói.
"Đương nhiên, tôi nói xong rồi, chúc các
người trong vòng năm ngày này vui vẻ, tôi sẽ tùy thời tìm cho các người một
chút gì đó để giúp vui." Diệp Tầm Phương tà ác nói, trong mắt cất dấu quỷ
dị, sau đó đối với Tề Hiên phát ra một cái hôn gió, mới xoay người rời đi.