Ngãi Giai Giai xốc cái rèm lên, thấy mẹ kế của
cô cầm cái cuốc đến gây náo loạn, còn ông Lâm đang vì cô mà đối kháng.
"Hỏng bét ——" Ngãi Giai Giai kinh ngạc
hô to, vì vậy liền vội vàng xông ra ngoài, muốn đi ra giúp ông Lâm, kết quả
đang ở đầu bậc thang đã bị bà Lâm cản được.
"Giai Giai, sao con vội vàng vậy, muốn đi
đâu à?"
"Mẹ Lâm, mẹ hai con đến đây, nhưng lại cầm
cái cuốc, bà ấy sẽ làm cho bác Lâm bị thương, con phải đi ra ngoài giúp bác
Lâm."
Trong lòng cô thật sự lo lắng cho bác Lâm, sợ
ông bị mẹ hai cầm cái cuốc đả thương, nếu như bác Lâm bị thương, cô sẽ rất đau
lòng , bởi vì mẹ hai là vì tìm cô mới đến phiền toái bác Lâm, cho nên cô phải
đi ra ngoài.
"Yên tâm đi, mẹ hai của con là người đàn bà
chanh chua không có lương tâm, sẽ không đả thương được bác Lâm của con đâu, con
ở trong nhà cho khỏe, đợi lát nữa bác Lâm sẽ bình yên vô sự mà trở lại."
Bà Lâm an ủi cô, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé của cô, đi đến sô pha bên cạnh, cho
cô ngồi xuống.
"Mẹ Lâm, con vẫn còn rất lo lắng!"
Loại lo lắng này không phải một hai câu là có thể nói được.
"Chúng ta im lặng mà nghe, nghe xem bác Lâm
của con sẽ là làm như thế nào?" Bà Lâm ôm cô, khẽ nói.
Ngãi Giai Giai nghe bà Lâm nói như thế, vì vậy
cũng lẳng lặng nghe tiếng nói chuyện ở ngoài cửa .
"Mau đem cái con nhỏ thối tha kia giao ra
đây cho tôi, bằng không tôi sẽ đập phá nhà của ông." Bà mẹ kế cầm cái
cuốc, hung hãn đứng ở cửa nhà ông Lâm đe dọa.
Lúc này nhiều quần chúng đã vây chung quanh xem,
đều là chờ xem kịch vui.
"Tôi đếm tới ba, nếu bà không đi, tôi sẽ
cho bà đẹp mắt." Ông Lâm cũng đe dọa lại bà
như vậy.
"Nực cười, tôi là người ở nơi này, ông có
thể làm gì tôi, mau giao người ra đây cho tôi." Bà mẹ kế giống như một cái
đầu rắn vậy, rất là đắc ý.
Ông Lâm không nói gì mà lắc đầu, sau đó từ trong
túi lấy ra một đống tiền, giơ lên cao, lớn tiếng nói, "Ai đuổi được người
đàn bà này đi, tôi sẽ cho người đó một ngàn đồng tiền."
Một ngàn đồng tiền, ở thôn này mà nói, cũng
không tính là nhỏ.
Ông Lâm ở trong lòng cân nhắc, nhưng mà lời đã
nói ra, không có ai hành động, ông tưởng là tiền cho ít, vì vậy lại hô,
"Ai đuổi được người đàn bà này đi, tôi cho người đó một vạn đồng
tiền."
Lời nói vừa mới rơi xuống, một đám người từ trên
xuống, đem bà mẹ kế kia lôi đi, mà ngay cả cái cuốc trong tay bà cũng đều bị
đoạt đi, ném ra xa.
"Các người —— ai nha ——" Bà mẹ kế
không ngừng giãy dụa, cả người chật vật không chịu nổi, đáng tiếc là mặc kệ bà
giãy dụa như thế nào, vẫn là bị người kéo đi rất xa.
Không lâu sau, thì có nhiều gã đàn ông chạy tới
đòi tiền ông Lâm, ông Lâm phát tiền cho từng người, sau khi phát xong tiếp tục
nói, "Nếu như người đàn bà này còn gây chuyện, ai ra mặt đuổi bà ta đi,
tôi đều đáp tạ người đó."
Ngãi Giai Giai ngồi ở trong nhà, nghe toàn bộ chuyện
ở phía ngoài, trong lòng rất nặng nề.
Một vạn đồng, một vạn đồng nhất định rất nhiều
a, bác Lâm vì cô mà lãng phí cả một vạn đồng như vậy, cô làm thế nào mà đáp tạ
bác Lâm đây?
"Giai Giai, xem đi, ta nói bác Lâm sẽ không
có chuyện gì." Bà Lâm nghe ở bên ngoài đã không còn tiềng ồn ào vì vậy vui
vẻ nói.
"Nhưng mà bác Lâm vì con mà lãng phí quá
nhiều tiền."
Nhiều tiền như vậy, hẳn là đủ cho cô đi học
nhiều năm, đáng tiếc lại không được như vậy.
"Giai Giai, con nhớ kỹ, mỗi một phân tiền
tốn ở trên người con, đều không phải là bác Lâm và mẹ Lâm, là tiền cuả một
người thật sự quan tâm đến con." Bà Lâm nghiêm túc nói.
Tuy thiếu chủ không muốn lộ ra thân phận của cậu
ấy, nhưng bà cảm thấy hãy để cho cô bé này biết một chút, như vậy cô mới có thể
đối với thiếu chủ của bọn họ mà sinh ra cảm kích.
" Người thật sự quan tâm đến con, người kia
là ai vậy?" Bây giờ thật sự quan tâm cô không phải là bác Lâm và mẹ Lâm ư,
còn có ai?
"Cái này sau này con sẽ biết, còn bây giờ
chỉ cần nhớ kỹ, trên thế giới này có một người vô cùng vô cùng quan tâm
con."
Người vô cùng vô cùng quan tâm cô, có người như
vậy tồn tại sao?
Ngãi Giai Giai tràn ngập nghi hoặc, nhưng cô
không muốn hỏi nhiều hơn nữa, bởi vì trên mặt bà Lâm đã viết lên nỗi niềm khó
nói, có chút khổ sở, cô không muốn nhìn thấy bà Lâm khổ sở, cho nên không hỏi
bà nữa.