Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu

Chương 77: Chương 77: sáu năm sau




Ads Một bé trai năm tuổi, trên người mặc quần áo đơn giản, thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, thời gian chưa bao lâu liền leo lên trên cây, đào trứng chim. .

"Oa, nhiều trứng chim thiệt nha, lấy về nấu cho mẹ và mẹ nuôi ăn, mẹ và mẹ nuôi nhất định rất cao hứng nha." Cậu bé trai hưng phấn nói, sau đó đem từng cái từng cái trứng chim bỏ vào trong túi áo.

"Ngãi Tiểu Hiên, con đang ở trên đó làm gì?"

Cậu bé ở trên cây bị thanh âm này làm giật mình, luống cuống một chút, đứng không vững, kết quả một chút không cẩn thận đã rớt từ trên cây xuống, đau đớn kêu một tiếng.

" ôi ——"

Ngãi Tiểu Hiên quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng kêu đau.

"A — — Tiểu Hiên, con không có bị thương chứ, để cho mẹ nuôi nhìn xem." Trần Tiểu Ngoàn từ xa liền nhìn thấy một cậu bé trên tàng cây, vì vậy hét lớn một tiếng, nhưng mà không nghĩ tới lại làm cho cậu bé ấy sợ tới mức ngã rớt xuống, vì vậy xông lên, nhìn xem đứa nhỏ có thương tích gì không.

"Tiểu Hiên thế nào ——" Ngãi Giai Giai đang nấu cơm trong nhà, đột nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết ở phía ngoài, nên chạy ra.

" Mẹ, mẹ nuôi, con không sao, khỏe lắm, nhưng ——" Khuôn mặt Ngãi Tiểu Hiên khổ sở, rất tiếc trứng chim trong túi của mình .

Vừa rồi cậu rơi từ trên cây xuống, trứng chim đều bị đập vụn .

"Nhưng cái gì, Tiểu Hiên, đừng hù dọa mẹ, nói cho mẹ, bị thương ở đâu." Ngãi Giai Giai ngồi xổm xuống, lo lắng nhìn con trai của mình.

"Mẹ, mẹ đừng nghe gió cho là mưa, con không sao, chỉ là trứng chim trong túi áo của con mất ráo." Ngãi Tiểu Hiên thở dài.

Vốn còn muốn lấy những trứng chim này tặng cho mẹ và mẹ nuôi, toàn bộ sẽ nấu canh.

"Nhóc con, hù chết ta cùng mẹ con, nhanh đi rửa tay ăn cơm, đợi tí nữa còn phải đi học !" Trần Tiểu Ngoạn răn dạy.

"Dạ." Ngãi Tiểu Hiên rất giống một cục cưng khoái hoạt, lập tức nhảy lên, chạy vào trong nhà.

"Tiểu Ngoạn, cuộc sống như vậy, cậu không hối hận sao?" Ngãi Giai Giai nhìn con trai mình chạy về, có chút khổ sở miễn cưỡng hỏi.

Ban đầu lúc cô đang rời khỏi, ở ngoài cửa gặp được Trần Tiểu Ngoạn, không nghĩ tới người bạn này theo cô bốn năm, không chút lựa chọn đi theo cô cùng nhau rời khỏi thành phố lớn phồn hoa, đi tới nơi sơn thôn [1] này một nơi gần như nguyên sơ.

[1] Sơn thôn: ngôi làng nhỏ ở vùng núi

"Giai Giai, vấn đề này cậu đã hỏi mình sáu năm rồi, cậu không có ngán thì mình nghe cũng phiền. Cậu cũng biết tình huống của mình, lẻ loi một mình, chỉ có cậu là bạn tốt, tự nhiên đi theo cậu. Mình không có gì hối hận, nơi này không tệ a, không có bất kỳ ô nhiễm, rất yên tĩnh, đằng sau còn có một ngôi chùa, có thể làm sạch lòng người đây?" Trần Tiểu Ngoạn cười hì hì nói.

Khi cô biết được Ngãi Giai Giai vì Tề Hiên mà rời đi, cô ngây ngẩn cả người, rất là bội phục dũng khí của cô ấy. Nhưng cô cũng không còn thân nhân, đi nơi nào cũng vậy thôi.

"Tiểu Ngoạn, cậu vốn có thể ở trong thành phố lớn phát triển tương lai của mình, nhưng mà bây giờ lại theo mình ở nơi lạc hậu này, nhưng những năm này nếu như không có cậu, mình thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, rất cám ơn cậu." Ngãi Giai Giai cảm kích.

Cô đem tất cả tiền bạc đều để lại cho Tề Hiên, kể cả ba trăm vạn chính mình cất giữ bốn năm, trên người không có tiền. Nhưng mà mới rời đi không lâu liền phát hiện mình mang thai. Đây là con của thiếu chủ, cô phải sinh hạ đứa nhỏ này. Những năm gần đây, ăn dùng, đều là tiền của Trần Tiểu Ngoạn, cô rất băn khoăn, vẫn cố gắng kiếm tiền, trả lại một chút cho cô ấy.

"Chúng ta là chị em, nói cám ơn cái gì, huống chi Tiểu Hiên chính là con nuôi của mình mà, đi thôi, đi vào ăn cơm đi." Trần Tiểu Ngoạn kéo tay Ngãi Giai Giai, đi tới một ngôi nhà nhỏ giữa sườn núi.

Ngôi nhà nhỏ này là các cô dùng tiền của mình xây, sở dĩ lựa chọn ở nơi vắng vẻ này, vì chính là không muốn Tề Hiên tìm được. Sáu năm nay, cuộc sống các cô trôi qua gần như là loại đoạn tuyệt.

Ngãi Giai Giai mỉm cười, không thảo luận cái đề tài này nữa.

Bỏ đi, chuyện cũng đã là như thế này rồi, cô lại đi hỏi những vấn đề hối hận không hối hận kia , một chút ý nghĩa cũng không có.

Nơi này là một sơn thôn nhỏ, trong thôn chỉ có một khu nhà tiểu học, Ngãi Tiểu Hiên năm nay năm tuổi bắt đầu đi học .

"Tiểu Hiên, trên đường chú ý, ra về sớm một chút trở về, đừng ham chơi." Ngãi Giai Giai đưa Ngãi Tiểu Hiên ra cửa, dặn dò vài câu.

"Mẹ, con cũng không phải lần đầu tiên đến trường học, hơn nữa mẹ còn chưa tin bản lãnh của con trai mẹ ư, con được mẹ nuôi chân truyền [2], thậm chí là trò giỏi hơn thầy." Ngãi Tiểu Hiên tự tin nói.

[2] chân truyền (trên phương diện kỹ thuật hoặc học thuật nhận được sự tinh tuý của một người hay một phái nào đó truyền lại)

Từ nhỏ cậu đã tập võ với Trần Tiểu Ngoạn, tư chất cậu bé thông minh, học cái gì cũng nhanh. Hơn nữa Ngãi Giai Giai và Trần Tiểu Ngoạn còn tự mình bổ túc thêm cho cậu, đem những điều mình biết đều dạy cho cậu.

"Tuyên bố trước, không cho phép đánh nhau." Ngãi Giai Giai cảnh cáo.

Cô cũng không muốn giáo viên chạy đến nhà mà nói con của cô ở trường học đánh nhau. Ngãi Tiểu Hiên khá hiếu động, nhìn chuyện không thuận mắt liền vui vẻ mà ra tay. Lần trước một cô bé cùng lớp bị bắt nạt, cậu không nói hai lời, liền duỗi nắm tay ra đánh người, khiến cho giáo viên tìm tới cửa .

"Mẹ, mẹ lại lải nhải không ngừng, con sẽ đến muộn, đến lúc đó cô giáo hỏi con nguyên nhân bị trễ, con có phải nên nói thật hay không a, nếu như mà nói thật, thì con đây sẽ nói là vì mẹ lải nhải mà bị trễ." Ngãi Tiểu Hiên đùa giỡn hỏi.

"Được rồi, nhanh đi, trên đường cẩn thận đó!" Ngãi Giai Giai liên tục dặn dò.

May mắn những năm này có Tiểu Hiên cùng cô, bằng không cô thật sự không biết nên làm sao. Mỗi khi nhớ tới Tề Hiên, cô sẽ ôm Tiểu Hiên ngẩn người, nén chịu lấy cái loại đau khổ của tương tư.

Cảm tạ ông trời, cho cô một Tiểu Tề Hiên, không để cho cô như vậy. Tuy sinh Tiểu Hiên thiếu chút nữa muốn mạng của cô, nhưng mà cô cũng không hối hận.

Ngãi Tiểu Hiên đeo cặp sách, chính là vui sướng đi trên đường, khi thì chạy khi thì nhảy, có đôi khi còn trở mình lộn nhào, khiến cho vui vẻ vô cùng.

Sơn thôn này đều là đường đi đến trường của đứa trẻ, bởi vì trường học cũng không xa lắm, nhưng cũng không có xe, nơi này cũng không phải là nơi phồn hoa đô thị gì.

Trên đường đến trường học đều phải trải qua ngôi chùa phía sau núi, mỗi lần đi ngang qua chỗ đó, đều nhìn thấy rất nhiều du khách, có người đôi khi còn có con ngươi màu lam cái mũi hình móc câu.

Lúc Ngãi Tiểu Hiên đi qua ngôi chùa, dừng bước lại, nhìn xem hôm nay có người có con ngươi màu lam cái mũi hình móc câu hay không. Nếu như có, liền hiếu kỳ mà nhìn vài lần.

Nhìn kỹ một chút, không có.

Không có, vậy đi đến trường thôi.

Xem—— thật sự là cực kỳ giống.

Nghiêm Chính Phong lơ đãng nhìn thấy bé trai này trước cửa, vô cùng kinh ngạc, tròng mắt đều không động đậy, nhìn chằm chằm vào Ngãi Tiểu Hiên xem.

Ông trời, cậu bé này sao mà giống như bộ dạng thiếu chủ khi còn bé a, thật sự là quá giống.

"Thiếu chủ, cậu bé kia ——" Nghiêm chỉnh nhẹ giọng ở bên tai Tề Hiên nói.

"Cái gì cậu bé?" Tề Hiên đeo kính râm, lãnh mạc mà hỏi.

"Cậu nhìn cậu bé kia xem ——"

Tề Hiên nhìn thấy Nghiêm Chính Phong kinh ngạc như vậy, vì vậy theo hướng anh ta chỉ nhìn lại, cũng trợn tròn mắt giống nhau, lập tức cỡi kính râm ra, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Ngãi Tiểu Hiên ngoài cửa.

Ông trời, cái cậu bé này nhìn kỹ chính là cùng anh một khuôn mẫu khắc ra, trên thế giới thực sự có hai người không hề quan hệ mà có hình dáng tương tự như vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.