Trần Tiểu Ngoạn kéo tay Tề Tiểu Hiên đang định
rời đi, thì ở cửa lại xuất hiện một ngừơi đàn ông trung niên lạ, mang kính đen
dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Tiểu Ngoạn, khiến cho người ta có chút quái lạ.
“Tránh ra, nếu không tôi sẽ cho ông đẹp mặt.”
Trần Tiểu Ngoạn bày ra tư thế muốn đánh nhau, cảnh cáo người đàn ông trước mặt.
Sao cô lại cảm thấy người đàn ông ở trước mắt nhìn hơi quen mắt nha, kỳ quái.
“Mẹ nuôi, con tới giúp mẹ.” Tề Tiểu Hiên cũng
bày ra tư thế tính cùng với Trần Tiểu Ngoạn liên thủ đánh bại người ở trước
mặt.
“Đựơc, đã lâu rồi chúng ta không có liên thủ,
xem phối hợp còn ăn ý không.” Nhưng Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên bày tư thế
đã lâu mà người đàn ông trước mặt cũng không ra tay, cũng không nói câu nói
nào, mà ngơ ngác nhìn Trần Tiểu Ngoạn.
“Mẹ nuôi, người này hình như có ý với mẹ nha.”
Tề Tiểu Hiên thu hồi tư thế, hoài nghi nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó to
gan đi về phía trước, muốn đi tới chạm vào ông ta, kết quả còn chưa có đụng thì
đã bị Trần Tiểu Ngoạn kéo về.
“Tiểu Hiên, con làm gì đấy? Người này là ai con
cũng không biết, sao lại tùy tiện đến gần ông ta chứ.”
“Mẹ nuôi, con cảm thấy người này không có ác ý
đâu, ông ấy thật sự có ý với mẹ. Mẹ nuôi, số đào hoa của mẹ đã tới rồi.” Tề
Tiểu Hiên nói giỡn.
“Cái tên nhóc này, nói chuyện hoang đường gì
đấy, đây là thái độ của con nói chuyện với mẹ nuôi sao.” Trần Tiểu Ngoạn không
vui khiển trách. Cái gì chứ, Trần Tiểu Ngoạn cô dù tệ thế nào, cũng sẽ không
tìm một ngừơi có thể làm đựơc ba của cô để kết giao chứ, tuyệt đối sẽ không.
“Mẹ nuôi, con nói thật sự không có sai mà, hì
hì.” Tề Tiểu Hiên cười hì hì, nói xong thì đi tới bên cạnh Trần Tiểu Ngoạn.
“Chút nữa sẽ tính sổ với con.” Trần Tiểu Ngoạn
khinh thường nhìn Tề Tiểu Hiên, sau đó cảnh giác nhìn người đàn ông trước mắt.
Người đứng ở trước mặt Trần Tiểu Ngoạn và Tề
Tiểu Hiên, không phải ai khác chính là Hác Cường
“Cô tên là Trần Tiểu Ngoạn.” Hác Cường kích động
hỏi Trần Tiểu Ngoạn, nhưng mà vẫn không cởi mắt kính ra.
Cũng do hôm qua ông mới vừa nghe Tăng Hải Lâm
nói, Diệp Tầm Phương bắt một cô gái và một đứa bé. Tên của cô gái gọi là Trần
Tiểu Ngoạn, cho nên mới dốc sức tìm kiếm tung tích của bọn họ.
“Đúng thì sao? Ông muốn làm gì? Tôi cho ông
biết, tôi không phải là dễ bắt nạt.” Trần Tiểu Ngoạn càng cảnh giác cao hơn.
Người này biết cô tên là Trần Tiểu Ngoạn tuyệt không kỳ quái, có lẽ người này
chính là người của Diệp Tầm Phương, nên đương
nhiên biết cô tên Trần Tiểu Ngoạn.
“Cô thật sự là Trần Tiểu Ngoạn, Trần Tiểu Ngoạn
của võ quán Trần gia.” Hác Cường nhấn mạnh lần nữa.
“Làm sao ông biết tôi là Trần Tiểu Ngoạn của võ
quán Trần gia. Chẳng lẽ ông là chủ nợ của ba tôi, khoản nợ sáu năm trước tôi đã
trả xong rồi, không thể còn thiếu nợ ông, nhất định là lường gạt. Tôi cho ông
biết, Trần Tiểu Ngoạn tôi không phải dễ bắt nạt đâu.” Trần Tiểu Ngoạn thu lại
tư thế, ngược lại trở nên tức giận. Vừa nghĩ tới năm đó, ba vì mắc nợ mà vứt bỏ
cô một thân một mình rời đi, thì cô nổi giận nhưng mà cô lại muốn tìm ba mình
trở về, thật là mâu thuẫn.
Có lẽ năm đó ba vì tránh né nợ nần mới trốn đi,
nhưng mà khoản nợ đã được trả sạch. Tại sao ông ấy còn chưa xuất hiện, để gặp
đứa con gái là cô đây. Chẳng lẽ thật sự không cần cô sao. Trần Tiểu Ngoạn vừa
nghĩ tới ba của mình thật sự không cần mình, thì trong lòng khổ sở châu chặt
chân mày.
“Mẹ nuôi, người này thật sự là chủ nợ sao? Mẹ
còn thiếu người ta bao nhiêu tiền vậy? Con nghe nói ba con rất nhiều tiền, con
kêu ba con giúp mẹ trả được không?” Tề Tiểu Hiên quan tâm kéo tay Trần Tiểu
Ngoạn. Cậu tuyệt đối không biết mẹ nuôi còn thiếu tiền người ta. Nếu như mà
biết đựơc , cậu nhất định sẽ bảo ba giúp mẹ.
“Tám phần là chủ nợ, nhìn cái dạng kia của ông
ta thì biết. Ba của mẹ nuôi thiếu tiền rất nhiều người, có thể năm đó còn thiếu
tiền của người này.” Trần Tiểu Ngoạn vẫn nhìn chằm chằm Hác Cường, rất không
thân thiện. Năm đó những ngừơi kia đòi nợ đều là rất hung hãn, không có tiền
nên ra tay đánh người. Cũng chính vì cái dạng này, cô mới nỗ lực tập luyện, để
cho mình trở nên có năng lực như vậy, mới có thể bảo vệ mình.
“Mẹ nuôi, nếu là chủ nợ thì tốt thôi. Mẹ lấy
tiền trả cho ông ấy là đựơc, còn đánh làm gì, đừng có đánh.” Tề Tiểu
Hiên kéo tư thế của Trần Tiểu Ngoạn xuống.
“Đúng, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện hiển
nhiên. Nếu ba tôi nợ tiền của ông, thì tôi trả tiền cho ông. Nói đi thiếu bao
nhiêu, tôi nhất định trả, nhưng không phải bây giờ, bởi vì bây giờ tôi không có
tiền.” Vẻ mặt Trần Tiểu Ngoạn bất đắc dĩ nói, căn bản không để ý đến Hác Cường.
Nếu là đến đòi nợ, cô trả tiền là được, có gì phải sợ.
“Tiểu Ngoạn, tôi” —— Hác Cường muốn nói lại
thôi, càng lúc càng kích động muốn đưa tay ra đụng vào khuôn mặt của Trần Tiểu
Ngoạn, nhưng lại không có cái dũng khí đó. Con gái của ông, con gái mà ông đã
tìm sáu năm, lại là ở trường hợp như vậy mà gặp được nó, mà nó chính là bị Diệp
Tầm Phương bắt cóc chừng mấy ngày. Người của ông tại sao không tới sớm một
chút. Nếu như tới sớm một chút, nó cũng sẽ không khổ sở nhiều như vậy.
“Dừng lại, đừng có gọi thân thiết như vậy.
Tôi với ông không quen, sau khi trả tiền cho ông, thì sau đó chúng ta đều không
thiếu nợ nhau, ông đi đừơng quan đạo của ông, tôi đi cầu độc mộc của tôi.” Trần
Tiểu Ngoạn nghe Hác Cường gọi cô thân mật như vậy, thì có chút quái lạ.
“Tiểu Ngoạn thật ra thì tôi” —— Hác Cường muốn
nói thật ra thì ông là ba của cô, nhưng lại nói không nên lời. Năm đó ông vứt
bỏ con gái, không biết đứa con gái này còn nhận người ba như ông hay không.
“Đã nói ông đừng có gọi thân mật, mà ông còn
nói nữa. Yên tâm đi ba tôi nợ tiền ông, tôi nhất định sẽ trả lại cho ông, không
cần bộ dạng nôn nóng lo lắng như tôi sẽ không trả tiền lại vậy.” Trần Tiểu
Ngoạn cố gắng nhấn mạnh, mình sẽ trả tiền.
Nhưng cô càng nói như thế, Hác Cường lại càng
không nói nên lời, nói cho cô biết ông là ba của cô.
“Mẹ nuôi chúng ta đi thôi. Ông bác này, nếu như
mà mẹ nuôi tôi thật sự nợ tiền ông, vậy ông đến Tề thị tìm ba tôi. Tôi nói cho
ông biết, ba tôi gọi là Tề Hiên.” Tề Tiểu Hiên kéo tay Trần Tiểu Ngoạn đi ra
khỏi cửa, nhưng Hác Cường lại không có cản bọn họ lại, mà lưu luyến nhìn bóng
lưng của Trần Tiểu Ngoạn.
Con gái của ông lại không nhận ra ông, là cố ý
không nhận ông hay là thật sự đã quên ông đây. Hác Cường nhìn Trần Tiểu Ngoạn
và Tề Tiểu Hiên biến mất, sau đó mang theo đau buồn ở trong lòng rời đi. Mặc kệ
như thế nào cuối cùng cũng đã tìm được con gái, ngày sau cũng nên bồi thường
cho đứa con gái này thật tốt.
Trần Tiểu Ngoạn quay đầu lại liếc mắt nhìn Hác
Cường, cảm thấy người này rất quen thuộc, có một loại cảm giác rất thân thiết,
nhưng cô vẫn không nói ra đựơc là cảm thấy giống ai. Tại sao người này lại
giống như người ba kia, thật sự là ba của cô sao. Sẽ không, nếu như ba có trở
lại tìm cô, thì đã sớm trở lại.
Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên mới vừa đi, thì
Nghiêm Chính Phong mang theo một đám người vọt vào, tìm kiếm khắp nơi thì thấy
một người chết. Thấy không còn có ai ở trong này, vì vậy khẩn trương lo lắng,
trong lòng tức giận đến nơi khác đi tìm, gần như tìm khắp nơi có xăng của thành
phố.