Tề Hiên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chính là vẻ
mặt khinh thường. .
Thì ra tên Tăng Hải Lâm kia chính là lão đại của
đám lưu manh này, thượng bất chính, hạ tất loạn, xem ra Tăng Hải Lâm này cũng
không phải là tốt.
"Là anh, anh chính là lão đại của những xấu
người này?" Ngãi Giai Giai dùng ngón tay trỏ chỉ vào Tăng Hải Lâm, vẻ mặt
không thể tin.
Lần đầu tiên lúc nhìn thấy Tăng Hải Lâm, còn
tưởng rằng anh ta là một nhân viên cửa hàng, tối đa cũng chỉ là một người quản
lý hoặc anh ta chính là ông chủ cửa hàng, chỉ không nghĩ tới anh ta thật sự là
lão đại của những người này.
Ngãi Giai Giai bởi vì Tăng Hải Lâm là lão đại
của đám lưu manh này mà cảm thấy chán ghét, càng không muốn có có bất kỳ liên
quan nào với anh ta.
"Sao lại là các người?" Tăng Hải Lâm
cũng giật mình, thậm chí hơi sợ.
Anh vốn muốn cho Ngãi Giai Giai một ấn tượng
tốt, hiện tại mất ráo, vì sao chuyện luôn không thuận theo ý của anh vậy chứ,
luôn để cho anh nếm mùi thất bại. Nhưng không sao, anh có thể cố gắng bẻ lại
tình thế.
"Lão đại, anh biết bọn họ sao?" Tên
lưu manh quỳ trên mặt đất nhìn thấy lão đại của mình đến, vì vậy đứng lên đi
đến bên cạnh anh ta rất đắc ý, cái gọi là ỷ thế hiếp người, chính là cái dạng
này của anh ta.
"Tăng Hải Lâm, không nghĩ tới anh là lão
đại của những người này nha, hạnh ngộ hạnh ngộ." Giọng điệu của Tề Hiên
tràn ngập châm chọc, bộ dạng có vẻ chê cười Tăng Hải Lâm.
Anh còn tưởng rằng người họ Tăng này chính là
công dân tuân thủ luật pháp chứ, thì ra anh nhìn lầm rồi, đây cũng là lần đầu
tiên Tề Hiên anh nhìn lầm người, chỉ có thể nói họ Tăng này đóng kịch quá tốt.
Nhưng lần đầu như thế, Giai Giai càng thêm chán ghét với người này, mối quan hệ
bạn học kia trong lòng anh dường như đã biến mất không ít nha.
"Lầm thôi, tất cả chuyện này đều là hiểu
lầm." Tăng Hải Lâm gượng cười.
"Lão đại, tên này ra tay đánh em, không
phải hiểu lầm." Tên lưu manh không phục, muốn Tăng Hải Lâm xả giận cho hắn
ta.
"Câm miệng." Tăng Hải Lâm tức giận ra
lệnh.
"Thiếu chủ, chúng ta đi thôi ." Ngãi
Giai Giai không muốn ở lại chỗ này thêm một khắc nào nữa.
Tề Hiên lần này rất cam tâm tình nguyện để cho
Ngãi Giai Giai kéo đi, đắc ý nhìn Tăng Hải Lâm, trong lòng vô cùng sung sướng.
Tăng Hải Lâm có thể nói xem như là tình địch của
anh, hiện tại tình địch bị đánh bại, anh đương nhiên cao hứng.
"Giai Giai. " Tăng Hải Lâm chặn Ngãi
Giai Giai.
"Xin anh tránh ra được không?" Ngãi
Giai Giai lạnh nhạt cầu xin.
Cô không thích loại người bắt nạt người nhỏ yếu,
nhất là cái loại lưu manh này, bây giờ nhìn thấy người đứng đầu của bọn họ, cô
cảm thấy chán ghét hơn, một khắc cũng không muốn ở lại.
"Giai Giai, em nghe tôi giải thích, sự tình
không phải như em nghĩ." Bộ dạng Tăng Hải Lâm thoạt nhìn có vẻ rất sốt
ruột.
Đúng vậy, anh là lão đại đám lưu manh này, nhưng
nếu như không có lời của anh, những tên lưu manh này càng điên cuồng ngang
ngược hơn, anh cũng từng dạy bọn họ, đừng nên làm những chuyện tổn hại đến
người khác, chỉ tiếc nói thế nào bọn họ vẫn là như cũ.
"Tăng Hải Lâm, không có gì để nói, tránh
ra." Tề Hiên kéo tay Ngãi Giai Giai, sau đó đẩy Tăng Hải Lâm sang một bên,
đi ra ngoài.
"Đứng lại." Tăng Hải Lâm gọi lại Tề
Hiên và Ngãi Giai Giai đã đi tới cửa.
Tề Hiên dừng bước, quay người lại, mặt không
biểu tình nhìn Tăng Hải Lâm, "Anh còn có chuyện gì ư, nếu như là muốn ra
tay đánh nhau, tùy thời tiếp nhận."
"Giai Giai, người đàn ông này ngày hôm qua
còn khiến cho em thương tâm như vậy, em liền dễ dàng tha thứ cho anh ta như thế
sao?" Tăng Hải Lâm nhớ tới ngày hôm qua Ngãi Giai Giai đau đớn gặp mưa,
muốn dùng cái cớ này, chia rẽ bọn họ.
"Anh sai rồi, là tôi yêu cầu anh ấy tha
thứ, không phải anh ấy muốn tôi tha thứ, thiếu chủ, chúng ta đi thôi." Lúc
này đây Ngãi Giai Giai kéo tay Tề Hiên đi lên phía trước.
Trước kia thiếu chủ không thích người này, cô đã
không có cảm giác gì, bởi vì thiếu chủ không thích, cho nên cô muốn cách xa
người này, mà bây giờ cô lại không thích người này, muốn cách xa anh ta, vì
người này không phải là người tốt.
Tề Hiên rất vui để cho Ngãi Giai Giai kéo đi,
vẫn không quên cho Tăng Hải Lâm một ánh mắt thắng lợi.
Tăng Hải Lâm nhìn bóng lưng hai người bọn họ đi
xa, mất mát mà đứng yên tại chỗ.
Anh cảm giác tương lai của mình và Ngãi Giai
Giai rất xa vời, trước cũng đã rất mong manh, hôm nay xảy ra chuyện này, khiến
anh cảm thấy càng thêm mong manh.
"Lão đại, có phải anh yêu mến cô gái kia
hay không, các anh em giúp anh giành trở về." Những tên lưu manh đứng ở
bên cạnh Tăng Hải Lâm bắt đầu ồn ào.
"Câm miệng, hừ ——" Tăng Hải Lâm vô
cùng tức giận, trừng hai tên lưu manh đắc tội với Ngãi Giai Giai, sau đó một
mình rời đi.
Vốn anh cũng không hy vọng có thể giành được
Ngãi Giai Giai, bây giờ ầm ĩ như thế, anh càng không có cơ hội rồi, chẳng lẽ
cứ như vậy buông tha sao?
Con người khi còn sống có thể gặp được vài người
trong lòng mà mình thiệt tình, chẳng lẽ anh cứ như vậy mà buông tha sao? Sáu
năm trước anh không có buông tha thì mất đi cơ hội, bây giờ cơ hội tới anh
quyết sẽ không dễ dàng buông tha.
Tăng Hải Lâm trong lòng vẫn cổ vũ chính mình,
tuyệt đối sẽ không buông tha như thế, anh nhất định sẽ cùng bạn trai của Ngãi
Giai Giai tranh giành đến cùng.
Không xong, quên hỏi bạn trai của Ngãi Giai Giai
tên là gì rồi, không biết tên của anh ta, anh làm sao đi thăm dò tư liệu của
anh ta chứ, bây giờ anh đối với người kia tuyệt không hiểu rõ, sao cùng anh ta
tranh được chứ.
Tăng Hải Lâm càng nghĩ càng tức, vì vậy lấy điện
thoại di động ra, gọi cho những tên lưu manh vừa rồi, để cho bọn họ đi điều tra
chuyện về Tề Hiên.
"Điều tra về người đàn ông vừa rồi cho tao,
tao muốn biết tài liệu kỹ càng về anh ta." Tăng Hải Lâm nói xong thì cúp
điện thoại.
Nếu muốn đánh bại một người, đầu tiên biết được
anh là ai, nói tóm lại, mặc kệ anh ta là ai, trận đầu giữa bọn họ đã định rồi.
Tề Hiên bởi vì sự kiện này, mà cao hứng thật
lâu, cũng không còn đói bụng, cười đầy ý vị.
"Thiếu chủ, anh đã cười lâu rồi, rốt cuộc
chuyện gì làm cho anh vui như thế, không phải anh nói đói bụng sao, sao không
đi tìm thức ăn?" Ngãi Giai Giai chậm rãi mà đi theo Tề Hiên, thỉnh thoảng
liếc nhìn anh, phát hiện anh cười liên tục, cảm thấy rất kỳ quái.
Thiếu chủ rất ít khi như vậy, cho tới bây giờ cô
cũng chưa thấy thiếu chủ cười ngây ngô như thế, vì sao vậy?
"Em không nói anh còn quên bây giờ mình đã
đói bụng đấy, đi thôi, chúng ta đi chỗ khác ăn." Tề Hiên khôi phục lại bộ
dáng bình thường, nắm tay Ngãi Giai Giai đi lên phía trước, nhưng trên mặt vẫn
còn treo nụ cười.
"Thiếu chủ, anh là lạ ."
"Đó là bởi vì anh rất vui, đi thôi, đến nhà
hàng phía trước đi, anh cảm thấy bây giờ mình có thể ăn một đầu bò." Tề
Hiên kéo Ngãi Giai Giai đi đến phía trước.
Vừa rồi quá hưng phấn, quên chuyện mình đã đói
bụng, bây giờ nghĩ lại mới phát hiện, anh thật sự rất đói .
Ngãi Giai Giai nhìn đi phía trước, lúc này mới
phát hiện là nhà hàng này trước kia đã từng được Diệp Tầm Phương bao hết, trong
lòng không muốn đi, nhưng lại nghĩ tới Tề Hiên đói bụng, cũng không nói gì.
Thiếu chủ cũng nói, Tiểu Hiên chưa hẳn ở trong
tay Diệp Tầm Phương, cô còn sợ cô ấy làm gì chứ.