Tề Hiên kéo chặt tay Ngãi Giai Giai đi rất
nhanh, làm cho Ngãi Giai Giai cũng phải cố hết sức.
“Thiếu chủ, anh làm sao vậy?” Thiếu chủ đang tức
giận, cô vừa làm gì mà chọc thiếu chủ tức giận. Trong lòng Ngãi Giai
Giai tự trách mình, cảm thấy mình luôn luôn chọc cho Tề Hiên mất hứng.
Tề Hiên không trả lời, chỉ là cố sức kéo
Ngãi Giai Giai đi, sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn thì biết anh đang tức giận.
Giai Giai rõ ràng lại cùng người đàn bà kia thỏa hiệp, lại còn cầu xin cô
ta nữa. Chuyện này làm cho anh rất mất hứng, bởi vì ý nghĩa này là Ngãi
Giai Giai muốn cầu cạnh Diệp Tầm Phương. Như vậy Diệp Tầm Phương sẽ có lý
do đả kích bọn họ, thậm chí sẽ phát sinh giống như chuyện của sáu năm trước.
Anh sẽ không để cho chuyện như vậy tái diễn nữa, tuyệt đối sẽ không.
“Thiếu chủ, chậm một chút đi.” Tề Hiên liều
mạng mà đi về phía trước, chỉ lo tốc độ bước chân của mình, căn bản không
có chú ý Ngãi Giai Giai, đã bị anh buông lỏng đi vài phần, làm cô ngã trên
mặt đất.
Tề Hiên không có chú ý, nhưng mà Tăng Hải Lâm
vừa vặn dừng xe ở ven đường lại phát hiện, thấy một màn như vậy nên cực kỳ tức
giận.
Tên đàn ông đáng ghét này lại đang bắt nạt Ngãi
Giai Giai, thật sự là làm mất hết mặt mũi của đàn ông.
Tăng Hải Lâm xuống xe vọt tới bên cạnh Tề Hiên
cùng Ngãi Giai Giai, không nói hai lời liền đưa tay kéo bọn họ ra, sau đó đem
Ngãi Giai Giai che chở ở trong ngực của mình.
Tề Hiên bị tình huống này đột nhiên hơi kinh
hãi không thể tin, không đầu không đuôi lại bị người kéo ra rất không vui. Tên
Tăng Hải Lâm này thật đúng là quá to gan, rõ ràng là đã đoạt vợ của anh.
Ngãi Giai Giai còn không biết là tình huống gì,
thì đã bị Tăng Hải Lâm ôm chặt, trừng to mắt nhìn trước mắt một lúc, nhưng mà
sắc mặt của Tề Hiên hình như càng lúc càng khó coi, làm cho cô có chút sợ hãi,
sợ hãi nên lập tức giãy khỏi cái ôm của Tăng Hải Lâm. Nhưng mà Tăng Hải Lâm ôm
quá chặt làm cô không thoát ra đựơc!
Tăng Hải Lâm này rốt cuộc lại phát bệnh gì đây,
xông lại liền ôm cô không tha. Bây giờ cô chính là phụ nữ đã có chồng nha!
“Tăng Hải Lâm, buông cô ấy ra.” Tề Hiên ra
lệnh.
“Tôi biết anh là tổng giám đốc của Tề thị có
quyền có thế, nhưng mà anh cũng không đươc bắt nạt Giai Giai. Giai Giai là
ngừơi mà tôi biết rõ, cô ấy rất yêu anh nhưng mà anh không thể bởi vì cô ấy yêu
anh, nên anh không biết quý trọng và bảo vệ cô ấy.” Tăng Hải Lâm chỉ trích Tề
Hiên.
“Tôi sao lại không biết quý trọng và bảo vệ cô
ấy.” Tề Hiên lạnh lùng cười, muốn cướp Ngãi Giai Giai về, nhưng mà đã bị Tăng
Hải Lâm che, làm cho anh không thể đoạt lại cứng rắn được, lo lắng sẽ làm Ngãi
Giai Giai bị thương.
“Trước kia anh đã làm cho Giai Giai thương tâm
gần chết, để cho cô ấy dầm mưa, bây giờ anh lại không để ý tới cảm thụ của Giai
Giai, mà kéo cô ấy đi, anh có biết vừa rồi thiếu chút nữa là Giai Giai ngã
xuống đất hay không. Anh đây gọi là quý trọng và bảo vệ cô ấy sao. Trước kia
tôi còn nghĩ có nên buông tha, thành toàn cho các người hay không, nhưng mà bây
giờ tôi tuyệt đối sẽ không buông tha, bởi vì anh không phải một ngừơi đàn ông
đáng để Giai Giai phó thác.” Tăng Hải Lâm khiển trách Tề Hiên một phen, sau đó
muốn kéo Ngãi Giai Giai đi, nhưng mà Ngãi Giai Giai cũng không nguyện ý.
“Xin anh thả tôi ra được không?”
“Giai Giai, anh ta đối với em như thế, em còn
không biết. Toàn bộ chuyện vừa rồi anh đều nhìn thấy, em mảnh mai như thế chẳng
lẽ anh ta không biết sao, lôi kéo em như vậy, sẽ làm em bị thương, em đừng có
lại si mê người đàn ông này. Anh ta không đáng để em yêu.” Tăng Hải Lâm nắm
chặt bả vai Ngãi Giai Giai mà oán trách. Kể từ khi biết thân phận của Tề
Hiên, anh đã từng rất nhiều lần nghĩ tới phải buông tha Giai Giai, dù sao Giai
Giai đi theo Tề Hiên sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Nhưng mà sự tình không như anh
tưởng tượng. Tề Hiên này không hiểu được quý trọng cô ấy. Vậy hãy để cho anh
đựơc quý trọng và bảo vệ cô ấy đi. Anh tin tưởng chân thành nhất định có thể đả
động đựơc tim của Ngãi Giai Giai.
“Anh hiểu lầm rồi, chuyện không phải như thế.”
Ngãi Giai Giai cực lực biện hộ cho Tề Hiên. Cô biết rõ thiếu chủ đang tức
giận, tức giận cô ăn nói dịu dàng với Diệp Tầm Phương, nếu như cô không có
làm như thế thì thiếu chủ tuyệt đối sẽ không tức giận, cho nên nói người sai
chính là cô.
“Mặc kệ chuyện như thế nào. Nhưng mà một ngừơi
đàn ông chân chính sẽ không làm như thế với một phụ nữ, nếu vừa rồi Giai Giai
té ngã thì sao đây, chẳng lẽ anh cảm thấy xin lỗi một cái là được rồi sao.”
Tăng Hải Lâm liếc Tề Hiên, tiếp tục chỉ trích là anh không phải.
Tề Hiên nghe Tăng Hải Lâm nói như thế, thì mới
ý thức được chính mình vừa rồi lại phát sinh sai lầm giống vậy. Anh không nên
đem tâm tình của mình lên trên ngừơi Ngãi Giai Giai. Kinh nghiệm lần trước đã
là một bài học, nhưng mà lúc này anh lại tái phạm nữa, thật sự là không thể tha
thứ.
“Giai Giai thực xin lỗi, xin em tha thứ cho anh,
lần sau sẽ không bao giờ như vậy nữa.” Tề Hiên đầy áy náy mà xin lỗi với Ngãi
Giai Giai.
“Không phải như thế đâu thiếu chủ, kỳ thật em
không sao, em đây không nên chọc làm cho thiếu chủ tức giận, em thực xin lỗi.”
Ngãi Giai Giai dùng sức bỏ Tăng Hải Lâm ra, chạy đến trước mặt Tề Hiên cũng
nói xin lỗi với anh. Mặc kệ thế nào cô chọc cho thiếu chủ tức giận, thì chính
là không đúng.
“Giai Giai em đừng ngốc, nếu như anh ta thật sự
yêu em, thì vừa rồi cũng không đối xử với em như thế, sau đó lại xin lỗi thì
được gì. Đừng bị lời nói ngọt ngào của anh ta lừa dối.” Tăng Hải Lâm sốt ruột
mà khuyên Ngãi Giai Giai. Cô gái ngốc này, sao lại u mê như vậy.
“Giai Giai, em sao lại ngốc như vậy, rõ ràng là
lỗi của anh, em còn nói chính là lỗi của mình, em thật sự làm cho anh thấy rất
hổ thẹn.” Tề Hiên duỗi tay ra ôm lấy Ngãi Giai Giai, khuôn mặt rất lấy làm
tiếc mà nhìn cô.
“Thiếu chủ vĩnh viễn cũng sẽ không sai, chỉ có
em sai, ha ha.” Ngãi Giai Giai ngây ngốc cười. Yêu một người là phải bao dung
hết tất cả của anh, mà cô yêu thiếu chủ, cho nên nguyện ý bao dung hết mọi
chuyện của anh.
Tăng Hải Lâm nhìn thấy một màn ấm áp của bọn họ
mà lại ghen tị, mà lại là tức giận ân ái của bọn họ, tức giận Ngãi Giai Giai
ngu ngốc. Tề Hiên đối với cô ấy như thế, mà cô còn một lòng yêu anh ta, một
câu oán hận cũng không có. Cô gái này quá ngu ngốc, ngốc đến nỗi làm cho người
ta đau lòng.
“Giai Giai từ hôm nay trở đi anh sẽ triển khai
truy đuổi em, Tề Hiên anh hãy đợi để tiếp chiêu đi.” Tăng Hải Lâm hạ chiến thư
với Tề Hiên.
“Tăng Hải Lâm, đã quên nói cho anh biết, Giai
Giai và tôi đã kết hôn rồi, bây giờ chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, nếu phá
hư hạnh phúc của gia đình người ta, thì chính là phạm pháp. Cẩn thận tôi tố cáo
anh lên toà án.” Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai, bộ dạng ra vẻ tham muốn giữ lấy,
nhìn Tăng Hải Lâm, để chứng minh với anh ta rằng Ngãi Giai Giai là của anh.
“Kết hôn thì có thể ly hôn, bây giờ tỉ lệ ly hôn
rất cao. Thời đại kết hôn rồi ly hôn là chuyện rất bình thường. Chỉ cần đối
phương không có ai là đựơc rồi. Giai Giai, anh đi trước, nếu như Tề Hiên bắt
nạt em, thì nhớ rõ hãy tới tìm anh, ngực của anh lúc nào cũng hoan nghênh em.”
Tăng Hải Lâm nói rất mập mờ, sau đó đi về xe của mình, phát ra
một cái hôn gió với Ngãi Giai Giai.
Cái hôn gió của Tăng Hải Lâm, làm cho toàn thân
Ngãi Giai Giai không đựơc thoải mái, không chỉ có nổi da gà, mà ngay cả trong
lòng cũng nhảy dựng lên. Tăng Hải Lâm này và Diệp Tầm Phương giống nhau, khó
chơi cực kỳ, thật không biết sau này anh ta sẽ làm ra chuyện gì.