Cưng Chiều Cả Đời

Chương 25: Chương 25: Chúng ta đấu địa chủ đi!




Đường chân trời vừa chuyển sang màu trắng bạc, Đường Tử Thiến không tình nguyện thức dậy, người thích ăn hơn phân nửa đều thích ngủ, nhưng vì kế sinh nhai, nên không còn cách nào.

Sáng sớm hôm nay Cố Hoành quay cảnh hôn mê, anh phải dậy sớm hoá trang. Làm trợ lý, đương nhiên cũng phải dậy theo.

Cố Hoành và Lý Húc ngủ chung một cái lều, đèn bên trong đã sáng lên. Bởi vì điều kiện có hạn, nên cũng phải tiến hành hoá trang ở bên trong.

Đường Tử Thiến rửa mặt qua loa xong thì đi vào giúp đỡ: “ Mọi người, chào buổi sáng.” Cô mỉm cười chào hỏi với mọi người.

Chuyên viên trang điểm liếc mắt một cái thì thấy quầng thâm dưới mắt Đường Tử Thiến: “Tử Thiến, tối qua cô ngủ không ngon sao? Vành mắt thâm đen thật rõ ràng.”

Quả thật Đường Tử Thiến ngủ không ngon, bởi vì tướng ngủ của Nhiễm Tĩnh thật sự là khó mà một lời nói hết: “Có lẽ do không quen giường.”

Chuyên viên trang điểm: “Buổi tối đắp túi trà một chút. Hay là cô trang điểm nhẹ chút đi, vốn là bị bệnh sắc mặt đã không tốt, bây giờ còn thêm thâm quầng mắt, bộ dáng này của cô giống hệt lúc Cố Hoành hóa trang người bệnh.”

“Có khoa trương như vậy không?”

Ở trước mặt Cố Hoành có một cái gương, Đường Tử Thiến đi qua nhìn một cái.

Xung quanh gương có một vòng đèn LED, chiếu đến sắc mặt càng trắng hơn. Cố Hoành và cô cách nhau rất gần, Cố Hoành có thể thấy rõ lông mi của cô, từng cọng một, hơi cong, giống như trong ảnh chụp.

“Em quay về ngủ đi, ở đây không cần em.” Cố Hoành hờ hửng nói.

Đường Tử Thiến biết anh quan tâm mình: “Tôi thức dậy thì không muốn ngủ nữa, buổi trưa tôi ngủ một lát là được.”

“Em ở đây cản trở.”

Đường Tử Thiến: “Tôi mới không cản trở, tôi có thể làm rất nhiều việc.” Nói xong, cô động tay sửa sang lại đạo cụ trang phục diễn, hơi bừa bãi trong phòng.

Dám đem lời nói của boss xem như gió thoảng qua tai.

Chuyên viên trang điểm thấy Cố Hoành nhíu mày, thì đứng ra hoà giải: “Đi theo boss đẹp trai như vậy, đổi lại là tôi cũng không muốn nghỉ ngơi, chỉ muốn làm việc.”

Đường Tử Thiến nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Cố tiên sinh, anh đẹp như vậy tôi lúc nào cũng muốn làm việc.” (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô đã nghỉ ngơi hơn một ngày rồi, nếu tiếp tục lười biếng, nơi này vĩnh viễn không dùng cô.

“Bất cứ lúc nào sao?” Cố Hoành nhìn cô trong gương, nói sâu xa.

Bất cứ lúc nào đương nhiên là lời nói phóng đại rồi, Cố ảnh đế anh đừng nghiêm túc như vậy được không?

Anh làm một bộ dáng chờ cô trả lời, Đường Tử Thiến dưới ánh mắt xem náo nhiệt của chuyên viên trang điểm, xấu hổ nói: “Đương nhiên.” Trong lòng cô bỏ thêm chữ “Không” nữa.

Cố Hoành khẽ cười một tiếng, nói một câu: “Khẩu thị tâm phi(*).”

(*) Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường, lòng nghĩ một nẻo.

Chuyên viên trang điểm bật cười, ảnh đế thật đúng là... quá vô tình.

Đường Tử Thiến đã quen với cách nói chuyện như vậy của Cố Hoành, cô chỉ coi như chưa nghe thấy gì.

“Tôi tới rồi đây!” Giọng nói của Nhiễm Tĩnh vang lên, giây tiếp theo người đã đi vào: “Tử Thiến, sao cô không kêu tôi dậy?”

Cố Hoành mở miệng trước Đường Tử Thiến: “Cô ấy lại không phải là trợ lý của em.”

“Tuy rằng cô ấy không phải là trợ lý của em, nhưng cô ấy là bạn cùng giường nha.” Nhiễm Tĩnh có lý chẳng sợ.

Cố Hoành lạnh mặt: “Đêm nay em ngủ một mình đi.”

“Tại sao! Em và Tử Thiến rất tốt, anh đừng chia rẽ bọn em.” Nhiễm Tĩnh kháng nghị.

Cố Hoành: “Anh của em từng nói tướng ngủ của em cực kì xấu, không nên làm ảnh hưởng giấc ngủ của người khác.”

“Tôi làm ảnh hưởng đến cô sao? Tử Thiến.” Nhiễm Tĩnh nhìn về phía Đường Tử Thiến đòi công bằng.

Trong lòng Đường Tử Thiến rất tán thành lời nói của Cố Hoành, nhưng cô không thể nói thẳng ra được, nếu không sẽ đả kích lòng tự trọng của Nhiễm Tĩnh. Trong lúc cô chần chờ một hai giây, Nhiễm Tĩnh đã nghĩ ra cách giải quyết: “Vậy chúng ta chia giường ngủ đi, dù sao cô vẫn phải ngủ chung phòng với tôi.”

Cách này Đường Tử Thiến không có ý kiến: “Được.”

Mọi chuyện đã được giải quyết, Nhiễm Tĩnh vui vẻ tới ôm Đường Tử Thiến một cái: “Ai nha, tôi thật thích cô, cục cưng, chi bằng cô đến làm trợ lý của tôi đi.”

Không khí trong nháy mắt lạnh thêm mấy độ, ánh mắt hung ác nham hiểm của Cố Hoành nhìn về phía Nhiễm Tĩnh, Nhiễm Tĩnh lại trưng vẻ mặt vô hại cười với anh, hơn nữa còn trưng cầu sự đồng ý của anh: “Có được không, anh Hoành? Dùng chung cũng được, dù sao một trợ lý anh cũng không dùng bao nhiêu, bây giờ còn có hai người, thật là lãng phí nhân tài.”

Cố Hoành hừ lạnh một tiếng: “Đừng gọi tôi là anh, tôi không quen với em. Còn trợ lý của tôi, tôi làm sao nỡ để cô ấy cực khổ.”

Nhiễm Tĩnh thất vọng thở dài: “Haiz! Thật nhỏ mọn.”

Nội tâm Đường Tử Thiến ngũ vị tạp trần(*), Nhiễm Tĩnh cả ngày đều trêu chọc Cố Hoành, lá gan thật lớn. Không biết vì sao, Đường Tử Thiến có chút khao khát, rất lâu sau đó, cô cũng thật muốn giống như Nhiễm Tĩnh dũng cảm giận dỗi Cố Hoành.

(*) Ngũ vị tạp trần: ngọt chua cay mặn đắng cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.

Đáng tiếc cô có tà tâm nhưng lại không có lá gan lớn.

“Đường Tử Thiến.” Cố Hoành đột nhiên kêu cô.

“Hey.” Đường Tử Thiến lên tiếng trả lời.

Cố Hoành: “Hôm nay em ở bên cạnh tôi, cách xa Nhiễm Tĩnh một chút.”

Đường Tử Thiến: “...”

Nhiễm Tĩnh đắc ý cười: “Lý Húc đâu?” Cô ta nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Lý Húc.

Chuyên viên trang điểm thay mặt trả lời: “Lý Húc đi hỗ trợ tổ Đạo cụ.”

“À, thì ra là như vậy, mọi chuyện có vẻ như đã được sắp xếp.” Nhiễm Tĩnh như có ẩn ý nói.

Cố Hoành hơi hối hận khi kể chuyện tình cảm với bạn thân. Lúc trước phát tán ra ảnh chụp anh bế Đường Tử Thiến, Nhiễm Nhất Chu đã gọi điện thoại tới chất vấn, anh nói đơn giản một chút. Không ngờ, nha đầu nhiều chuyện Nhiễm Tĩnh này cũng biết. Hiện anh đang lo lắng Nhiễm Tĩnh sẽ bày ra cái chủ ý xấu xa nào đó cho Đường Tử Thiến. Nhiễm Tĩnh chuyện gì cũng có thể làm được.

Vì để cho an toàn, vẫn là để Đường Tử Thiến ngốc nghếch ở bên người là tốt nhất.

Lúc nắng sớm hơi lờ mờ, bắt đầu quay phim.

Cảnh diễn là bên trong nhà gỗ, không gian chật hẹp, từ bên cạnh cửa sổ và ở trên nóc nhà đều là góc quay, căn nhà nhỏ chật kín người.

Cố Hoành sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, từ từ tỉnh dậy, anh chợt ngồi dậy, vết thương trên ngực là do thanh kiếm độc đâm bị thương, quấn vải mỏng. Hô hấp khó khăn, anh ho khan một tiếng. Nhiễm Tĩnh đang chuẩn bị bưng chậu gỗ vào để lau mặt cho Cố Hoành thì nghe thấy, lập tức chạy vào quan tâm hỏi han: “Công tử, sao lại ngồi dậy rồi?”

Cô ta đặt chậu gỗ ở bên chân, sau đó đưa tay đỡ anh, nhưng lại bị hất ra. Trong kịch bản, Cố Hoành là người lạnh lùng không thích người khác đụng chạm mình.

Nhiễm Tĩnh đơn thuần lương thiện, không để ý đến động tác của anh. Ngồi xổm xuống vắt khăn đưa cho anh lau mặt. Sau khi Cố Hoành nhận lấy, cô chủ động nói về chuyện gặp được Cố Hoành trong núi.

Bởi vì cốt truyện xảy ra vào lúc sáng sớm, nếu chậm trễ thì mặt trời sẽ mọc lên, đến lúc đó phải kêu công nhân dựng quang cảnh sáng sớm, như vậy rất phiền phức. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đoạn này chủ yếu là quay biểu cảm của Nhiễm Tĩnh, may mắn không khó, Nhiễm Tĩnh diễn rất tự nhiên, ngoại trừ nửa đường cười hố hai lần, cái khác đều rất thuận lợi.

Lúc Ngô đạo nhắc nhở, Nhiễm Tĩnh cúi đầu xuống: “Diễn với Cố Hoành thật là khó a.”

Ngô đạo cười ha ha: “Có cái gì khó, nhân vật này của cô sau này chắc chắn sẽ khiến nhiều fan nữ ghen tị nha.”

Nhiễm Tĩnh liếc mắt nhìn Cố Hoành một cái, không thể không thừa nhận: “Nói cũng đúng. Haiz, nếu không phải em là hoa đã có chủ, sợ là em cũng động tâm với anh.”

Cố Hoành lãnh đạm nói: “Lời nói này của em, tôi sẽ kể lại cho anh ta nghe.”

Nhiễm Tĩnh không cẩn thận đào một cái hố cho mình, cô ta lấy lòng Cố Hoành: “Em nói giỡn thôi mà.”

Cố Hoành không lên tiếng, Nhiễm Tĩnh liếc mắt nhìn Đường Tử Thiến đang đứng ở ngoài cửa không được vào một cái, nói: “Nếu anh không ở trước mặt anh Thiên Lỗi nói lung tung, em sẽ giúp anh theo đuổi Đường Tử Thiến.” Nửa câu sau, cô nói ở bên tai Cố Hoành, không để cho người khác nghe thấy.

Cố Hoành nhìn cô một cái, Nhiễm Tĩnh nhướng mày với anh, tỏ vẻ bản thân tin được.

Cố Hoành không phản đối, vậy có nghĩa là đồng ý.

7:00 tối đoàn phim kết thúc công việc, ban đêm trong núi rất mát mẻ, sinh hoạt khá buồn tẻ, nhưng có nhiều người, luôn nghĩ ra rất nhiều trò vui.

Các loại dụng cụ bài bạc, trước khi tổ Đạo cụ đến đã chuẩn bị xong.

Mọi người hợp lại chơi hai bàn mạt chược, đạo diễn và Giang tổ trưởng lại chơi cờ tướng. Lý Húc cũng đi chơi mạt chược.

Cố Hoành và Đường Tử Thiến không chơi mạt chược, Nhiễm Tĩnh cầm một bộ bài poker đến: “Chúng ta đấu địa chủ(*) đi.”

(*) Đấu địa chủ: trò chơi phổ biến ở Trung Quốc. Trò chơi có ít nhất 3 người, với 54 lá, một người sẽ là địa chủ, 2 người khác sẽ là nông dân, địa chủ được thêm 3 con cuối, 2 nông dân sẽ đấu bài với địa chủ. Nếu địa chủ hết bài trước thì địa chủ thắng, còn 1 trong 2 nông dân ai hết bài trước thì 2 nông dân thắng. Bài này dùng cả Poker.

Đường Tử Thiến xua tay: “Tôi không biết chơi.”

“Không biết thì học, dễ lắm.” Nhiễm Tĩnh lấy bộ poker ra xào bài, thủ pháp vô cùng thành thạo.

Đường Tử Thiến kinh ngạc cảm thán: “Bàn tay của cô thật linh hoạt.”

Nhiễm Tĩnh hất cằm lên: “Lợi hại không?”

Đường Tử Thiến chân thành gật đầu: “Lợi hại.”

“Cố Hoành còn lợi hại hơn nha, cô muốn xem không?” Nhiễm Tĩnh căn bản cũng không phải là hỏi, bởi vì cô ta đã đưa bộ bài poker tới trước mặt Cố Hoành, đồng thời nháy mắt với anh mấy cái, ám chỉ anh thể hiện nhanh lên.

Cố Hoành nhận lấy, đặt toàn bộ lá bài trên lòng bàn tay, tay kia thì nhẹ nắm, kéo nó lên trên, một xấp bài di chuyển ở giữa hai tay của anh tạo thành hình một con rồng.

Một chút lại một chút, Đường Tử Thiến một mặt sùng bái, kinh ngạc cảm thán nói: “Oa! Thật lợi hại.”

Cố Hoành thu hồi bài, chia làm hai phần, xáo trộn các lá bài, âm thanh “Tạch tạch, tạch tạch” rất có tiết tấu. Ngón tay anh vốn dĩ đã rất dài và đẹp mắt, cộng thêm động tác xào bài thành thạo, Đường Tử Thiến nhìn thấy rất hưởng thụ.

“Chưa từng chơi?” Cố Hoành hỏi.

Đường Tử Thiến gật đầu: “Ừm, chỉ từng xem người khác chơi.”

“Biết cách chơi không?”

“Biết một chút.”

Nhiễm Tĩnh chen vào nói: “Cố Hoành, anh dạy trước cho Tử Thiến một chút, em đi lấy chút đồ ăn rồi quay lại.”

Chỉ còn lại Cố Hoành và Đường Tử Thiến, Cố Hoành mở bài poker ra, bắt đầu dạy đấu địa chủ.

Vài phút sau, Đường Tử Thiến đã biết cơ bản, vừa vặn Nhiễm Tĩnh mang rất nhiều đồ ăn tới.

Trợ lý của cô ta nhìn thấy, liền nói với cô ta: “Buổi tối cô không thể ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy.”

Nhiễm Tĩnh cười hì hì, nói: “Biết rồi, tôi đây là đem cho Đường Tử Thiến ăn.”

“Cô đừng lấy Đường Tử Thiến ra làm lá chắn, sau khi cô đến, đoàn phim chúng ta liền thêm một đồ tham ăn.” Ngô đạo trêu chọc nói.

“Cho dù là đồ tham ăn, chúng tôi cũng là đồ tham ăn xinh đẹp.”

“Ha ha ha, đúng đúng, đồ tham ăn xinh đẹp.”

Trong lúc nói giỡn, Nhiễm Tĩnh đem đồ ăn đưa tới trước mặt Đường Tử Thiến: “Đồ tham ăn xinh đẹp, thắng mới được ăn nha.”

Đường Tử Thiến: “...” Đột nhiên cô có chút ngại ngùng.

“Đừng ngại, cô vốn rất xinh đẹp.” Nhiễm Tĩnh nói xong, hỏi Cố Hoành: “Anh nói có đúng không?”

Cố Hoành bất đắc dĩ, tiếp đó nhìn Đường Tử Thiến một cái, nói: “Đẹp.”

Đường Tử Thiến bỗng nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên, thông thường ảnh đế đối mặt với loại tình huống này đều sẽ không nói lời nào mà?

Nhiễm Tĩnh: “Được rồi, bây giờ chúng ta thảo luận một chút về hình phạt sau khi thua.”

“Hả? Còn có cả hình phạt nữa à?” Đường Tử Thiến kinh ngạc.

“Điều đó là tất nhiên, bằng không sẽ chẳng thú vị.”

Đường Tử Thiến một mặt khốn khổ nhìn về phía Cố Hoành, dùng ánh mắt cầu xin anh phản đối ý kiến này.

Nhưng mà Cố Hoành giống như không hiểu được ý của cô, hỏi Nhiễm Tĩnh: “Hình phạt là gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.