Tô Thính Ngôn nghe xong, có chút bất ngờ chớp mắt nhìn hắn: “Chỗ của anh? Anh không phải không có chỗ ở hay sao?”
“Ai nói anh không có chỗ ở, là em căn bản không nghe lọt tai những lời anh nói.”
Cái gì?
Tô Thính Ngôn kéo tay Lâm Nhứ hỏi lại: “Anh có nhà để sống sao?”
“Đúng vậy!”
Sau khi đến địa điểm, Tô Thính Ngôn nhìn con đường nhỏ yên tĩnh bên ngoài, bốn phía xung quanh cũng không có người, cả con đường trải dài, phía sau là tường cao cổng rộng màu đồng, lát gạch đỏ phía sau trông vô cùng nguy nga tráng lệ.
Tô Thính Ngôn xuống xe, nhìn thấy trên tường gạch đỏ có một tắm bảng viết “Biệt viện Hoa Phủ”
Nhìn căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, Tô Thính Ngôn nhất thời cứng miệng, chỉ vào bên trong, không dám tin mà nói: “Nơi, nơi này là nhà của anh?”
Lâm Như mỉm cười, vươn tay ôm lấy eo cô, sau đó bước vào bên trong.
Vừa đi, Tô Thính Ngôn vừa cảm thấy bản thân há hốc miệng kinh ngạc.
Bên trong có một sân cỏ rộng lớn.
Woa, còn có một hồ phun nước lón.
Vườn hoa thì giống như hậu viện hoàng cung.
Mẹ ơi, căn biệt thự ba tầng lầu, diện tích ít nhất cũng phải hơn một ngàn mét vuông.
Tô Thính Ngôn khi bước vào trong phòng khách, cảm giác cằm dưới của cô sắp rót xuống đất.
“Anh, anh…Lâm Nhứ, anh không lẽ đã bị phú bà bao nuôi?”
&Ặ Lâm Nhứ gác tay lên vai cô, nhìn sâu vào đôi mắt thông minh lanh lợi của cô.
Đôi mắt hắn lạnh lùng, cô đơn, hờ hững lạnh nhạt, ẳn chưa biết bao nhiêu toan tính.
Sau đó hắn lại chỉ nhìn thấy trong đôi mắt xám ấy, chỉ thấy được nét chân thật trong đó.
Rốt cuộc vẫn là cô gái ngốc, cho đến hiện tại vẫn không biết bản thân đã kiếm lầm người.
“Trong mắt của em, anh như thế nào lại trở thành một tên trai bao không có bắt cứ thứ gì chứ?”
“Anh…anh không phải hay sao?”
Tô Thính Ngôn bị anh ta chăm chú quan sát, lúc này lại có chút chột dạ.
Lâm Như thở dài, lắc đầu nói: “Em đã gặp qua đầu bảng nào có dáng vẻ giống như anh hay chưa?”
NH Cô tất nhiên chưa từng nhìn thấy qua đầu bảng nào khác rồi.
Nhưng câu nói này của Lâm Nhứ, ngược lại khiến cho cô như hiểu được chút gì đó.
“Anh, anh có ý gì? Anh không phải sao?”
Mang theo nét kinh ngạc vô hạn, Tô Thính Ngôn vươn tay chỉ thẳng vào mặt hắn: “Làm sao có thể như vậy được?”
Lâm Nhứ bắt lực nói: “Anh vốn dĩ không phải là đầu bảng gì cả, là do em muốn nhằm lẫn, anh từ trước đến nay chưa từng đi qua bắt kỳ hội quán nào cả.”
Làm sao có thể?
Tô Thính Ngôn không cách nào tin tưởng được.
“Vậy tôi như thế nào…lại tìm được anh? Anh lại như thế nào cùng tôi đến khách sạn chứ?”
Lâm Nhứ nhướng đôi chân mày anh tuấn nói: “Chuyện này phải do anh hỏi em mới đúng, em như thế nào lại tìm được anh?”
*Tôi, tôi gọi điện thoại, kêu người sắp xếp nhân viên tốt nhất trong tiệm của họ đến…”
“Sau đó thì sao?” Lâm Nhứ nghiêng đầu, nhìn Tô Thính Ngôn đang cố gắng nhớ lại.
“Sau đó, tôi uống một ly rượu, sau đó đến chỗ đã hẹn.”
“Sau đó, em liền sà vào lòng anh, sau đó kéo anh đến khách sạn”
“.% “Ngày thứ hai em liền một mực cho rằng anh chính là đầu bảng, anh…cũng muốn hỏi em, vậy thì đầu bảng của em đâu?
Em cho người ta leo cây, không lẽ anh ta không liên lạc với em sao?”
“Khu, việc của tôi đã làm xong, cần gì phải giữ lại số điện thoại của người ta chứ, tôi đã kéo anh ta vào danh sách đen, tránh sau này anh ta đến làm phiền gây rối cho tôi…”
Tô Thính Ngôn lúc này đã chìm vào một khoảng hoảng loạn, cảm giác đầu óc bản thân lúc này trong thoáng chốc không đủ dùng, tin tức bất chợt đến này, khiến cho cô cảm giác căng trướng khó chịu.