“Chưa có ăn thử.”
Một bên Tô Thính Ngôn dựa vào người anh, một bên hỏi thắc mắc hỏi, “Anh đã làm gì trước khi làm việc này…, tại sao mấy cái này còn chưa ăn qua nữa?”
“Lúc trước…. Đi học.”
“À, đi học cũng không được ăn mấy thứ này sao?”
“Tôi học đại học ở nước ngoài.”
“Anh cũng đi nước ngoài sao? Nếu như mà đi đánh bóng tên tuổi, làm giá lên thì sẽ thêm phần giống thật.”
“Cũng không nhát định vậy đâu…”
Khi anh trở về thì liền nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Lâm Vũ, thật ra học ở đâu thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc anh vào Lâm Vũ.
Tô Thính Ngôn nghe xong cảm thấy hơi kì lạ, “Ban đầu tôi nghĩ anh dựa vào khuôn mặt này mà kiếm cơm, nhưng mà hiện tại anh làm việc này cũng rất cố gắng rồi, không tệ không tệ, bảo sao anh nhìn vậy mà có khí chất cực kì, vượt qua tất cả, không giống ba cái loài vịt hoang trong nước.”
Chủ Đỉnh đứng ở một bên không kìm được mà nói, “Vịt hoang cái gì, cô đang nói ai đó hải!”
Tô Thính Ngôn sợ hết hồn, liền chui vào trong lồng ngực của Lâm Nhứ.
Lâm Nhứ thấy hành động của cô, hơi ngẳng đầu lên, “Chu Đỉnh, ở đây hết chuyện cho cậu rồi.”
Giọng nói hiện tại với vừa rồi không giống nhau, tuy Lâm Nhứ nói chuyện ôn hòa, nhưng ánh mắt lại điềm tĩnh, làm cho Chu Đỉnh chắn động.
Cậu ta nhìn Tô Thính một cách u oán, sau đó tức giận đứng lên, nhanh chóng chạy.
Tô Thính Ngôn nói, “Sao cậu trợ lí này nóng nảy thế?”
Lâm Nhứ nhìn theo hướng Chu Đỉnh đi, hạ giọng thấp xuống nói với cô, “Em không thích cậu ta à?”
Tô Thính Ngôn bĩu môi, cô cảm thấy thuê trợ lí rất lãng phí, anh tự nhiên thuê trợ lí làm chi…
“Tại cậu ta không thích tôi thôi, được rồi được rồi, không sao cả, sai cậu ta chạy việc vặt cũng được, à đúng rồi hợp đồng của hai người đến khi nào?”
“Việc này… Tôi không biết nữa.” Những việc này là do cấp dưới quản lí, không tới phiên anh nên anh cũng không rõ.
Tô Thính Ngôn thở dài nói, “Anh đúng là đồ ngốc, ngoài du học ở nước ngoài, thì cái gì cũng không biết hét.”
Anh lấy bàn tay vỗ vỗ vào lồng ngực, “Em yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ giúp em tiết kiệm, đảm bảo không tiêu xài hoang phí tiền của em.”
Lâm Nhứ bị cô chọc cười.
“Có bà xã giúp giúp đỡ, cuộc sống sau này của tôi sẽ tốt hơn v rồi.
Bà xã?
Mặc dù hồi nãy cô cũng gọi ông xã, nhưng khi nghe anh cất giọng nói cô là bà xã…
Liền cảm thấy tâm can như mềm nhữn ra.
Lúc hai người đi về, Tô Thính Ngôn cố ý nhìn ra phía sau, thấy một đám sắc nữ đang nhìn họ.
Khi nhìn thấy ánh mắt hâm mộ, ghen tị thì Tô Thính Ngôn cảm thấy không uỗng phí mình cả ngày thể hiện tình cảm.
Tâm tình của Tô Thính Ngôn không tệ, xóa sạch cảm xúc âm u trên yến hội ở Tô gia, cùng Lâm Nhứ trở về phòng trọ.
“Tô Thính Ngôn, đây là người đàn ông của cô à?”
Vừa vào cửa, liền nghe thấy giọng nói giận dữ của Tô Thịnh Quốc truyền đến.
Tô Thính Ngôn khựng bước, nụ cười trên mặt cứng lại, chậm rãi ung dung quay người về phía sau.
Lâm Nhứ ở bên cạnh cũng thắc mắc, cùng quay lại.
Tô Quốc Thịnh đi cùng với Lại Mỹ Lâm.
Thấy Lâm Nhứ quay đầu lại, Lại Mỹ Lâm liền chắn động.
Người đàn ông này…. Thật sự quá đẹp…
Lại Mỹ Lâm lớn tuổi như này rồi, mà nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt.
Nhưng Tô Thịnh Quốc lại không quan tâm máy thứ này, vừa nhìn thấy Tô Thính Ngôn đã nổi giận đùng đùng.
Ở một bên đánh giá Lâm Nhứ, nhô cao cái bụng, chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt uy nghiêm, “Cậu làm nghề gì?”