Cô thấp giọng nói, sau đó liếc mắt nhìn những người đang vây quanh, nhưng tuyệt đối không nhớ ra được đám người này là ai, bản thân trong giây phút này vậy mà lại bị đám tiểu nhân vây quanh soát người sỉ nhục.
Nhưng…
Lâm Nhứ lại thông minh như vậy “Giọng nói của em như thế nào lại không thích hợp vậy?”
Giọng nói của anh ta có chút kiềm hãm.
Tô Thính Ngôn nói: “Không có gì…tôi cúp máy trước đây. Hiện tại tôi vẫn đang đi dạo phó!”
Cô nhanh chóng cúp điện thoại, giây phút khuôn mặt ngước lên đã khôi phục nụ cười lạnh lùng.
“Đến đây, cứ lục soát, tôi phải xem thử các người có thể sỉ nhục tôi như thế nào.”
Trong văn phòng.
Các chủ quản cao cấp đều im lặng chờ đợi.
Lâm tổng của bọn họ vừa rồi đã gọi điện thoại với ai vậy chứ?
Giọng nói dịu dàng đến mức khiến cho bọn họ cho rằng như đang nằm mơ.
Lâm tổng của bọn họ khi nào lại trở nên dịu dàng như vậy chứ?
Lúc này, Lâm Nhứ thu hồi biểu cảm, đột nhiên đứng bật dậy.
“Lâm tổng…”
Sau đó Lâm Như đột nhiên bước ra ngoài.
Cả đám người trong phòng hoảng hót không biết xảy ra chuyện gì chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ hiện tại nên làm như thế nào đây? Nội dung họp vừa rồi chỉ mới nói được một nữa, hiện tại bọn họ có cần tiếp tục phát biểu hay không?
Tô Thính Ngôn nhìn những người trước mặt đang từ từ bước đến gần, ngước đầu nhìn, nụ cười trên khuôn mặt cô khiến cho người khác cảm giác giống như băng tuyết ngoài khung cửa sổ, lạnh lẽo đến mức khiến sau lưng không ngừng toát lạnh.
Nhưng…
Cầm tiền người nhát định phải làm việc của người, ai kêu cô ta không phải có tiền chứ, đáng đời bị thiên hạ sỉ nhục.
“Còn chờ đợi cái gì nữa chứ, đều bước sang đó cho tôi.”
Lúc này có một vài người bắt đầu tiến lên bao vây lấy hai người bọn họ, Lâm Tích Bạch thất thanh nói: “Các người đừng đến đây, nếu các người dám bước đến tôi sẽ kêu người… Thính Ngôn, chúng ta báo cảnh sát đi, báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát sao, các người cứ báo, dù cho cảnh sát có đến đây thì các người cũng là đồ ăn cắp mà thôi.” Lại Mỹ Lâm đứng một bên hưng phần nói, hận không thể sớm chút nhìn thấy Tô Thính Ngôn bị người khác cởi sạch quần áo, chuyện này cũng đủ khiến cho bà xả cơn giận cả tháng nay.
“Tôi xem trong các người kẻ nào dám động đến đến thiếu phu nhân nhà chúng tôi.”
Một giọng nói đột nhiên chen vào, nhưng lại khiến người khác không nhịn được run rầy.
Giọng nói này…
Tô Thính Ngôn quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Đỉnh lúc này đang dẫn theo vài người đàn ông cao lớn lực lưỡng bước đến.
So với đám bảo vệ nữa mùa này mà nói, những người đàn ông vừa bước vào này, chỉ so về mặt trọng lượng cũng đã đủ đè bẹp đám người bảo vệ này rồi.
Một đám người bảo vệ nhất thời ngừng lại mọi động tác trên tay.
Chu Đỉnh dẫn người đẩy đám người trước mặt, bước đến bảo vệ trước mặt Tô Thính Ngôn.
“Chu Đỉnh?”
Tô Thính Ngôn ngước mắt nhìn anh ta: “Anh như thế nào…”
: Biểu cảm trên khuôn mặt Chu Đỉnh nghiêm túc, nghiêm khắc nhìn những người trước mặt, sau khi xoay người nhìn Tô Thính Ngôn, vẫn là khuôn mặt không chút độ ấm nào.
“Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?”
“Không có vấn đề gì!”
Chu Đỉnh – người từ trước đến này luôn khiến người khác căm ghét, giây phút này đột nhiên lại trở nên cao lớn hơn rất nhiều.
Một chút cũng không giống với người trợ lý vô dụng chỉ biết lừa gạt tiền bạc của Lâm Như.
Chu Đỉnh hừ một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn sang đám người bên cạnh.
“Cũng không nhìn xem người này là ai, là người mà các người có thể tùy tiện đụng vào hay sao?”
Lại Mỹ Lâm đột nhiên bị khí thế những người vừa bước đến làm hoảng hốt một phen.
Bà nghỉ ngờ nhìn những người trước mặt này.
“Các người từ đâu đến đây, là do cô ta trộm đồ cho nên quản lý khu thương mại mới lục soát người, các người không lẽ chính là đồng bọn của cô ta?”
Nhân viên cửa hàng lúc này mới phản ứng lại.
“Đúng vậy, chính là do cô ta ăn cắp đồ, bọn tôi đang truy cứu trách nhiệm mà thôi.”
Chu Đỉnh buồn cười nhìn những kẻ ngu ngốc không biết gì trước mặt mình: “Ăn cắp? Chúng tôi thiếu tiền sao? Chúng tôi mà phải cần đi ăn cắp đồ sao?”
“Đồ trang sức trị giá một triệu tệ, anh nói xem có thiếu hay là không!” Nhân viên cửa hàng nhướng mày lên tiếng, trong giọng nói tràn ngập giọng điệu kiêu ngạo.
Đối với người bình thường mà nói, phải mất bao nhiêu năm mới có thể kiếm được một triệu tệ chứ.
Đây dù sao cũng là số tiền lớn.
“Chỉ là một triệu tệ mà thôi.”
Chu Đỉnh không chút khách khí lướt mắt nhìn đám người đứng xung quanh, sau đó lên tiếng nói với những người khác: “Các người trước mắt dẫn thiếu phu nhân đi xuống, chỉ vì chút tiền này mà làm kinh sợ đến thiếu phu nhân cũng không tốt.”
Hắn mặc dù nhìn không vừa mặt vị thiếu phu nhân nhà mình, nhưng dù sao cũng là người mà tiên sinh thương yêu, không thể nào bị những kẻ như thế này ức hiếp được.
Lâm Tích Bạch kinh ngạc nhìn tình cảnh đang diễn ra, nhanh chóng kéo tay Tô Thính Ngôn, dưới sự bảo vệ của những người đàn ông lực lưỡng liền nhanh chân rời khỏi đây.
“Các người…” Lại Mỹ Lâm không nghĩ đến, kế hoạch mà bà đã dàn xếp ổn thỏa đột nhiên vì những người vừa xuất hiện này mà bị phá hỏng mắt.
“Các người đang làm cái gì vậy chứ, người đêu đã bị bọn họ mang đi mắt rồi?”
“Chu Đỉnh.” Lúc này, trong một góc khuất âm u bên ngoài vang lên một giọng nói khiến người khác chắn kinh.
Chu Đỉnh vội vàng nói: “Tiên sinh…ngài đã đến, hiện tại phải xử lý như thế nào?”
“Hỏi bọn họ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Vâng!”
Lại Mỹ Lâm cùng Tô Khuynh Tình cũng cảm thấy kinh ngạc khi nghe thấy giọng nói này, tò mò quay người sang xem thử.