“Tô Thính Ngôn?”
Lâm Cảnh Trăn kinh ngạc nhìn Tô Thính Ngôn.
“Tại sao cô lại ở chỗ này.”
Tô Thính Ngôn nhìn anh ta bước nhanh tới, nhìn thấy Tô Thính Ngôn, cau mày nói, “Ai mang cô tiến vào? Làm sao cô dám chạy khắp nơi trong vườn.”
Tô Thính Ngôn lộ vẻ tươi cười, “Nơi này mặc dù là nhà cũ nhà họ Lâm nhưng mà hình như cũng không phải nhà cũ của anh, tôi ở đây thì làm sao?”
“Cô... Tô Thính Ngôn, rốt cuộc cô muốn dụ dỗ ai ở nhà họ Lâm, bắt kể là ai, nhà cũ cũng không phải nơi có thể tùy tiện đến chơi, nếu cô đụng vào Lâm Nhứ, tôi xem cô giải quyết như thế nào, chú ấy không thích có người xa lạ đi lung tung.”
Tô Thính Ngôn chớp mắt, “Có vẻ anh thật sự anh ấy nhỉ?”
“Tôi... Tôi là kính trọng chú ấy, đó là trưởng bối của tôi.”
“Ò, tôi còn cho rằng lúc ở tiệc đính hôn bị dạy bảo nhiều ấy chứ.”
Trên mặt Lâm Cảnh Trăn hoàn toàn trắng bệch.
Môi xanh mét, cuối cùng nhìn Tô Thính Ngôn một cái.
“Cô tự thu xếp ổn thỏa đi, tự tìm chết không trách được người khác.”
Lâm Cảnh Trăn đi vào bên trong.
“Thím, chú, dì ba, ông nội họ, mọi người đều ở đây ạ2”
Lâm Cảnh Trăn rất buồn rầu, mỗi lần tới nhà cũ, những người có tuổi tác không lớn hơn mình bao nhiêu, bối phận đều lớn hơn anh ta một lứa, lớn tuổi chút thì thành bà nội.
Anh ta ngồi xuống, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều là lạ.
Anh ta bất giác sờ mặt mình một cái, “Con có gì sao? Mọi người nhìn con làm gì?”
Mọi người tự tiêu phi tiêu nhìn Lâm Cảnh Trăn.
“Cảnh Trăn à, đính hôn thì làm rất tốt, lúc ấy chú ba con dạy con, con cũng phải nghe, còn không phải là do con tự do phóng khoáng nhưng mà không nên tức giận với chú ba… Chú ba con làm gì... Cũng nhất định có lý của…
Hồ “Sao con dám….” Lâm Cảnh Trăn dám oán trách Lâm Nhứ chứ?
Lúc ấy mặc dù tức giận, nhưng ngay cả rắm cũng không dám thả.
Mọi người cười sâu xa một tiếng, lúc này, thấy Lâm Nhứ đi ra.
“A Nhứ, cậu tới đó à.”
Lâm Cảnh Trăn vội vàng cúi đầu cung kính đứng lên.
Cũng không ngẳng đầu, mà khôn khéo kêu câu, “Chú bạ,”
Lúc cẩn thận ngẳng mặt lên một cái thì khiếp sợ nhìn thấy người đứng bên cạnh Lâm Nhứ là ai? Là ai 2 Tô Thính Ngôn?
Anh ta gắng gượng nuốt nước miếng, không thể tin nhìn hai người.
Tô Thính Ngôn nhướng mắt, nhìn Lâm Cảnh Trăn đã chắn kinh đến ánh mắt cũng không nháy lấy một cái.
Lâm Nhứ cầm tay của Tô Thính Ngôn, con ngươi sắc bén như diều hâu hơi nhíu lại, trong ánh mắt thâm thúy hiện lên ánh sáng lạnh, nụ cười thản nhiên hiện lên bên mép, nhìn Lâm Cảnh Trăn nói, “Cảnh Trăn tới... Ngồi đi, đứng làm gì chứ.”
Vừa nói, anh kéo Tô Thính Ngôn ngồi ở một bên sa lon, ngẳng đầu nhìn Lâm Cảnh Trăn còn sững sờ đứng ở nơi đó, “Thế nào?”
Ánh mắt Lâm Cảnh Trăn đờ đẫn nhìn về Tô Thính Ngôn.