Sau khi anh ta hủy hôn,thì có tình tìm tới Lâm Nhứ?
Làm thế nào mà cô lại lửa được Lâm Nhứ?
Lâm Nhứ nhìn Lâm Cảnh Trăn, anh ta đang nheo. mắt lén nhìn Tô Thính Ngôn, cầm trái cây trong tay bóp qua bóp lại, dường như trút tất cả tức giận lên trái cây.
Lâm Nhứ cười nói với Tô Thính Ngôn: “Em đói bụng không?”
Người trong nhà vừa nghe Lâm Nhứ kêu đói, khẩn trương nói: “Đúng vậy, sao nhà bếp còn chưa dọn đồ ăn.”
Lâm Nhứ đưa Tô Thính Ngôn đến bên cạnh chiếc bàn dài, kéo ghế ra bảo Tô Thính Ngôn ngồi xuống, chính mình mới ngôi ở bên cạnh cô, sau đó đặt cho cô đĩa và giây trên bàn, nhìn cô cười nhẹ, “Ăn nhiều một chút.”
Tô Thính Ngôn vâng dạ hai tiếng, nhìn thấy Lâm Cảnh Trăn ở đằng kia vẫn luôn trừng mắt nhìn mình, ánh mắt như muốn mọc ở đây, trong thâm tâm cô hừ lạnh.
Đây gọi là thiên đạo luân hồi!
Xứng đáng.
Ăn xong, Tô Thính Ngôn đi rửa tay.
Ngay khi cô rời đi, cô đã thấy Lâm Cảnh Trăn đang đợi cô.
Tô Thính Ngôn trừng anh ta một cái.
“Cô đứng lại cho tôi.” Lâm Cảnh Trăn nói.
Tô Thính Ngôn cười đánh giá anh ta, “Đây là thái độ đối với trưởng bối sao?”
“Tôi…” Lâm Cảnh Trăn cảm thấy tức giận, sắc mặt xám lại, tái mặt nói, “Tô Thính Ngôn, tại sao cô lại ở cùng chú ba, cô dùng biện pháp gì lừa gạt chú ba, cô có mục đích gì?”
Tô Thính Ngôn nghe xong buồn cười, “Anh hủy hôn còn không cho tôi lấy người khác sao? Buồn cười, anh hỏi tôi, sao anh không hỏi chú ba của anh?”
“Tô Thính Ngôn.” Lâm Cảnh Trăn tức giận đến mức không kiềm chế được cảm xúc của mình, nắm lấy cánh tay Tô Thính Ngôn để ngăn cô rời đi, “Cô đừng nghĩ rằng cô có thể trả thù tôi bằng cách này, chú ba cũng không dễ chọc, cô đùa với lửa như này có ngày chết cháy, cẩn thận sau này không ai cứu được cô.”
“Anh nói đủ chưa? Trả thù anh sao? Mặt của anh cũng thật lớn.”
Tô Thính Ngôn vẫy cánh tay anh ta, nhưng không thể vẫy ra được.
Phía sau…
“Ngôn Ngôn?”
Thanh âm Lâm Nhứ truyền đến, Lâm Cảnh Trăn lập tức chấn động, sợ hãi buông tay ra.
Tô Thính Ngôn khit mũi coi thường, nhìn thấy Lâm Nhứ đi tới, nhìn chằm chằm phương hướng của Lâm Cảnh Trăn hừ lạnh.
Lâm Nhứ thuận thế nhìn phía Lâm Cảnh Trăn.
“Con ở chỗ này làm gì?”
SOI Lâm Cảnh Trăn nói với vẻ mặt không tự nhiên, “Không có gì, chú ba.”
Lâm Nhứ kéo qua Tô Thính Ngôn, vươn tay tự nhiên ôm lấy eo cô, nhìn anh ta, “Cảnh Trăn, chú biết, trước đây con và Ngôn Ngôn từng có hôn ước.”
Lâm Cảnh Trăn chắn động ngắng đầu lên, hoảng loạn nói: “Chú ba…”
Lâm Nhứ nói: “Nhưng hiện tại Ngôn Ngôn đã là trưởng bối của con, đối đãi trưởng bối như thế nào, không cần chú dạy cho con chứ?”
“Vâng…” Lâm Cảnh Trăn thật sự sợ Lâm Nhứ, bị răn dạy cũng không dám ngắng đầu.
Giọng nói của Lâm Nhứ không nhanh không chậm, “Qua đi các người như thế nào, đều là chuyện quá khứ, bây giờ’ Ngôn Ngôn là vợ của chú, con hiểu không?”.
“Hiểu được…” Lâm Cảnh Trăn không khỏi run lên khi nghe.