Không đợi Tô Thính Ngôn nói thêm điều gì nữa, Lâm Nhứ.
tiến lại gần, dán sát trán của cô.
Mùi hương trên người anh vĩnh viễn dễ ngửi như vậy, cũng không phải mùi hương nước hoa, khiến người ta cảm tháy lạnh lẽo, nhưng lại rất thoải mái.
Vì vậy anh lại gần hôn cô, cô không hề có cảm giác kháng cự, cũng không cảm thấy khó chịu.
Chiếc quần âu dáng đứng, lộ ra đôi chân dài miên man cùng vòng eo cực chuẩn của anh, tỉ lệ này giống như: người bước ra từ truyện tranh, khiến người xem không khỏi chậc lưỡi.
Cô nhìn chằm chằm vào anh như vậy, trong lòng vẫn không ngừng cảm thán, chà, thật là một người đàn ông hoàn mỹ.
Lúc này, giọng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu.
“Em ngơ ngắn cái gì? Đến ăn cơm..”
*Hả… Vâng.”
Tô Thính Ngôn vội vàng bước tới.
Lâm Nhứ mỉm cười nhìn nàng ăn.
Cô ăn rất nhanh, khóe miệng cũng lây dính nước sót.
Anh nhìn cô, trong lòng không hiểu vui sướng, hỏi cô, “Em định ở Hải Thành bao lâu?”
“Ba ngày.”
“Vậy thì vẫn còn kịp, em muốn đi dạo nơi nào, anh sẽ đưa em đến đó.”
“Anh có quen thuộc Hải Thành không?” Tô Thính Ngôn ngắng đầu.
“Khá tốt. Ở đây có chi nhánh của Lâm Vũ, cho nên trước kia anh thường xuyên đến họp. “
Tô Thính Ngôn vừa cắn cái thìa vừa hỏi, “Tập đoàn Lâm Vũ của các anh có nhiều chỉ nhánh không?”
“Cả nước không có thành phó nào không có chỉ nhánh của bọn anh, hơn nữa, bởi vì tập đoàn Lâm Vũ còn có Lâm Vũ hàng không thuộc quyền quản lý của tập đoàn Lâm Vũ, cho nên nơi nào có sân bay, đều có cao ốc Lâm Vũ.”
*…” Tô Thính Ngôn giật mình nói, “Nhà các người đầu tư rộng như vậy.”
“Rốt cuộc lão nhân kia khôn khéo giảo hoạt, tầm nhìn của ông rất chuẩn, lựa chọn ra quyết sách cũng rất lợi hại.”
Lão nhân kia nhất định là lão nhân Lâm Vũ.
Tô Thính Ngôn nghĩ, lão nhân kia khôn khéo, tính tình cổ quái, nhưng xác thật xem ra rất lợi hại.
Không đúng, nếu lão nhân khôn khéo như vậy, lại giao toàn bộ gia tộc cho Lâm Nhứ quản lý…
Điều đó không phải nói Lâm Nhứ cũng rất khôn khéo?
Tô Thính Ngôn nhìn anh, có thể nào lúc nãy là một cách để anh tự tâng bốc bản thân mình?
Cô ăn sạch, lau miệng, đứng lên nói, “A, thật thỏa mãn, em phải về phòng, nếu không Tằng Lê nên lấy làm lạ.”
“Đợi anh một chút.”
Lâm Nhứ bỗng nhiên kéo cô từ phía sau.
Cô quay lại, và cô nhanh chóng bị anh ôm vào lòng…
Anh cúi đầu nói, “Trên miệng em có cái gì.”
PHẾ Cô còn chưa kịp phản ứng, anh bỗng nhiên dựa gần cô cúi xuống…
Cô chỉ cảm thấy độ ấm và hơi nóng, khiến thần kinh cô căng thẳng.
Sau khi kết thúc, anh đã lùi lại.