Anh thế mà lại đưa ánh mắt vô tội nhìn cô, biểu tình thể hiện như đang hỏi, làm sao vậy?
Cái người này….như thế nào?
Tô Thính Ngôn thật muốn mắng chửi người mà!
Lúc này…
*“Lâm….Lâm tổng, ngài đến đây từ lúc nào vậy ạ.”
Ở phía sau, bỗng nhiên có một người đàn ông đi đến, mặc một bộ tây trang, giày da, thoạt nhìn thân hình cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt lại phúc hậu, tỏ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Nhứ…
Lâm Nhứ cười cười: “Chào ông, Trần tổng.”
“Ôi trời, thật là, Lâm tổng ngài tới Hải Thành sao không nói trước với chúng tôi một tiếng, sao ngài không đi vào phòng vip, trong thẻ của ngài còn không ít tiền đâu.”
“À, vậy sao? Đầu tôi hơi có chút lộn xôn… Thật xin lỗi, tôi đã quên mắt rồi.”
Lâm Nhứ mỉm cười.
Lúc này Tô Thính Ngôn nói thẳng, “Nếu bên kia đã chuẩn bị sẵn, ngài Lâm không cần phải chen chúc cùng chúng ta, mau đi vào nhanh đi.”
Tẳằng Lê tuy rằng không tình nguyện nhưng cũng nhanh miệng, “Đúng vậy đúng vậy, anh mau đi đi.”
Trần tổng ở một bên vẫn luôn thúc giục, Lâm Nhứ chỉ có thể cười cười rồi đứng dậy.
“Nếu tôi từ chối thì thật thát lễ quá.”
Nhìn về phía hai người tỏ ý đứng dậy, kêu Trần tổng đi nhanh về phía trước để dẫn đường, người đứng ở hai bên gập eo cúi xuống một đường tỏ ý cung kính, mơ hồ eo như muốn gãy.
Nhưng mà, sau khi Lâm Nhứ rời đi, liền đứng thẳng dậy, biểu cảm dường như không tốt.
Tằng Lê không để ý tới sắc mặt bọn họ, lại vội vàng kéo một nhân viên tạp vụ qua,”Lâm tổng, là Lâm tổng nào thế?”
“Còn ai vào đây nữa….là Lâm tổng của tập đoàn Lâm Vũ, Lâm Nhứ!”
“hụt”
Tằng Lê suýt phun ra một ngụm.
Trên mặt cô tràn đầy vẻ kích động, cô căng thẳng túm lấy cánh tay Tô Thính Ngôn.
“Nhanh lên, mau cấp cứu cho tôi, tim tôi đập nhanh quá, hô hấp cũng không thông, tôi sắp chết rồi, mau lên…”
Cánh tay của Tô Thính Ngôn bị cô nhéo đến tê rằn, *Ui…Cô nhéo đau tay tôi đáy.”
Tẳằng Lê nhìn thấy gương mặt thản nhiên của Tô Thính Ngôn, “Cô, cô chưa bị hù chết sao, Lâm Nhứ… Lâm Nhứ…Ôi trời! Chúng ta thật sự ở chỗ như thế này lại có thể gặp được Lâm Nhứ, tôi muốn nói, lúc đầu nhìn thấy người này vừa đẹp trai vừa có khí chất như vậy…nhất định không phải là người bình thường.”
Tô Thính Ngôn nhai đồ ăn, “Cô mau ăn đi, làm tôi sợ muốn chết!”
Ở bên kia.
Lâm Nhứ đã đi được vài bước Bỗng nhiên anh quay đầu lại, nhìn Trần tổng.
Trần Tổng vội vàng cúi đầu cười nói, “Là chúng tôi chuẩn bị không chu đáo…Lâm tổng…”
Lâm Nhứ nhìn cái người đầy vướng víu này.
“Nhà hàng của ông phục vụ không tôi.”
“Không có không có….”
Trần Tổng không biết như thế nào lại cảm thấy biểu cảm của Lâm Nhứ có chút không đúng.