Bà ta nhìn lên thấy Tô Thính Ngôn đang bước vào, bà ta vô thức lùi về phía sau hai bước, ôm con chó cưng của mình tránh xa cô.
“Tô Thính Ngôn, tại sao lại là cô.”
Tô Thính Ngôn đi tới chỗ An Mễ Hinh.
“Không có việc gì đi?”
An Mễ Hinh thấy cô đến liền nói: “Mẹ cũng không muốn làm phiền con, nhưng bà ta nói rằng con chó này bị đá chảy máu muốn mẹ bồi thường. Bồi thường là điều đương nhiên, nhưng mẹ không biết nên trả bao nhiêu? “
An Mễ Hinh luôn ở châu Âu, chưa bao giờ xử lý những vấn đề nhỏ nhặt như này, vì vậy đối với chuyện này không quá hiểu biết.
Tô Thính Ngôn chỉ hỏi một số vấn đề nhỏ.
Hóa ra An Mễ Hinh đang đi dạo trong trung tâm thương mại thì bất ngờ có một con chó chạy đến, tuy nó còn nhỏ nhưng vì An Mễ Hinh vốn luôn sợ hãi những con vật này, An Mễ Hinh thấy nó sủa đuổi theo mình. Nên mới đá nó một cước chảy máu.
Nhưng khi Lại Mỹ Lâm nghe xong thì tỏ ra vô cùng khó chịu.
“Ý của bà là chỉ đá có một cước, vậy tại sao chỉ một cước đá lại có thể chảy ra nhiều máu như vậy, bà thật sự có thể ra tay như vậy sao? Nhìn xem con chó của tôi bị đến như thế này, nó còn vẫn nhỏ như vậy? Nó có thể làm gì bà không? Bà chỉ là nhìn không vừa mắt mà trực tiếp đến đánh nó đến gần chết. Nếu bà không thích chó, thì bà cũng không thể vô nhân đạo như vậy. Trên đường tôi thấy con kiến cũng cẩn thận không dám giết, dù gì thì nó cũng là một sinh mệnh mà, một người độc ác như bà đối với một con chó nhỏ cuũng không tha,không biết ở bên ngoài sẽ tàn độc như thế nào. “
Lại Mỹ Lâm vừa ôm con chó vừa nói vừa khóc.
Lại Mỹ Lâm nói, ôm chú chó bật khóc.
Người bên cạnh thấy bà ta khóc mà đau lòng, nói với An Mễ Hinh: “Dù không thích cũng không nên đánh nó, còn đánh tàn nhẫn như thế.”
“Cho dù không có tình cảm, nhưng nó vẫn là một sinh mệnh.”
* Đáng yêu như vậy, làm sao có thể đánh được chứ?”
Tô Thính Ngôn nhìn bà ta,đánh giá một chút “Này, rõ ràng là do bà xích chó không cần thận, làm cho người ta sợ hãi, đánh nó có một cái, liền nói ra tay tàn nhẫn sao.”
*Bé cún nhà tôi nhỏ như vậy còn dễ thương nữa. Cùng lắm là sủa vài tiếng. Thực sự rất hiếm khi cắn người.”
An Mễ Hinh cũng không muốn làm lớn chuyện, đây cũng không phải chuyện lớn gì.
“Được rồi,Thính Ngôn con xem coi phải bồi thường bao nhiêu,chúng ta bồi thường là được.”
Lại Mỹ Lâm, “Một trăm vạn,tôi mua từ Châu Âu về, chăm sóc kỹ lưỡng ăn uống đều là đồ tốt nhất. Một trăm vạn là đã nghĩ cho cô rồi, sợ cô không có nhiều tiền.”
Thực sự là công phu sư sử ngoạm.
An Mễ Hinh nhìn về phía bên này “Muốn nhiều như vậy sao?”
Cô tưởng cùng lắm là tám vạn mười vạn thôi chứ.
Tô Thính Ngôn nghe xong liền nhếch mép cười nhạo.
Cô thừa biết Lại Mỹ Lâm là một kẻ tham lam vô độ, nhưng thật không may, cô lại là người keo kiệt,bủn xin…
“Một trăm vạn? Ò, một vạn, lấy hay không?” Tô Thính Ngôn nói.
“ Một vạn? Cô xem tôi là ăn xin sao, bảo bối nhà tôi thức ăn mỗi ngày đã trên một vạn.”