An Mễ Hinh lại hơi kinh ngạc, tập đoàn Lâm Vũ?
Bà ta xác nhận đồng thời nhìn về phía Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn muốn cười, nói với An Mễ Hinh: “Xem như thế đi.”
An Mễ Hinh nghe Tô Thính Ngôn xác nhận, càng thấy kinh ngạc.
Lại Mỹ Lâm nhìn xem vẻ giật mình của bà ta, tự cho là đã dọa được bà, trực tiếp kêu gào: “Cho nên cô muốn đi báo cáo ở đâu? Cô xem một chút cục cảnh sát dám tiếp.”
Tô Thính Ngôn nói: “Tôi khuyên các người nên quên đi, tìm đường chết như vậy không tốt lắm.”
An Mễ Hinh vòng tay ở ngực: “Tại sao chưa tôi nghe nói qua tập đoàn Lâm Vũ có các người?”
Lại Mỹ Lâm khinh miệt nhìn bà ta từ trên xuống dưới, rất xem thường.
Tập đoàn Lâm Vũ là công ty lớn như vậy, bà có thể biết được à? Nhất là những người như chúng tôi, là nhân vật quan trọng của Lâm Vũ, sẽ để cho các những bình dân như các người biết? Thật sự là không tự mình hiểu lấy mình.”
Tô Thính Ngôn cười nói: “Không biết không tự mình hiểu lấy là ai đâu.”
Cô cười nói với An Mễ Hinh: “Chúng ta đi trước, không cần phải để ý đến mấy người này.”
Lại Mỹ Lâm nhìn một cái, đi lên muốn xé rách da mặt.
“Các người trở lại cho tôi, không bồi thường tiền đã muốn đi? Không có cửa đâu, vừa nghe đến tập đoàn Lâm Vũ đã bị dọa muốn chạy? Khuynh Tình, con gọi điện thoại bảo Cảnh Trăn đến. Hừ, đắc tội nhà chúng ta còn muốn chạy?
Xin lỗi cũng không nói đã muốn đi.”
Tô Khuynh Tình lo lắng nhìn Lại Mỹ Lâm.
Đều là người trong nhà…
Tô Thính Ngôn nói: “Đừng, tôi cũng không phải người nhà mấy người, nhà chúng tôi không có đứa chó như con trai như vậy.”
“Cô… Được rồi, Khuynh Tình cô nhìn xem, cô coi người ta như người trong nhà nhưng người ta có coi cô như người trong nhà đâu, gọi điện thoại cho tôi.”
Tô Khuynh Tình vẻ mặt không có cách nào khác, chỉ có thể nói: “Chị, để em gọi Cảnh Trăn đến tới khuyên mẹ em vài câu, có khả năng mẹ em sẽ không tức giận nữa.”
Nói xong đi ra một bên gọi điện thoại.
An Mễ Hinh nhìn Tô Thính Ngôn: “Tại sao người này lại gọi con là chị?”
Tô Thính Ngôn nhỏ giọng nói: “Chuyện này… Là em cùng cha khác mẹ với con.”
An Mễ Hinh giật nảy cả mình.
“Đây chẳng phải là…”
Ý của bà ta Tô Thính Ngôn hiểu được, nếu như là em gái cô, An Mễ Hinh có thể cân nhắc không so đo.
Nhưng là Tô Thính Ngôn nói thẳng: “Mẹ không cần lo lắng, mẹ con còn đang ở bệnh viện hôn mê bát tỉnh, tất cả đều là do bọn họ ban tặng, người em gái này còn đặc biệt chăm sóc cho mẹ con, mẹ con rõ ràng còn có. thể cứu, cô ta nhất định phải khuyên con từ bỏ trị liệu.”
Đôi mắt An Mễ Hinh ngưng lại.
Còn có dạng người như vậy…
Bà ta nhìn hai người càng tháy ghét.
Lại Mỹ Lâm hừ một cái: “Nữu Nữu nhà tôi nếu như có chuyện bắt trắc gì, máy người đừng nghĩ có thể tiếp tục lăn lộn ở thủ đô.”
Lại Mỹ Lâm còn đang thúc giục Tô Khuynh Tình ở bên cạnh.