Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh

Chương 140: Chương 140




“Tôi vẫn có yêu cầu rất cao đối với bạn bè của mình.”

Em: Tô Thính Ngôn trực tiếp xua tay và rời đi.

Nhưng cô cũng không trở lại quán ăn.

Lâm Nhứ vẫn còn ở bên trong nên cô cũng không muốn quay trở vào.

Cô một mình đi trên đường, trong lòng rất rõ ràng, chính mình và nhà Lâm Nhứ không môn đăng hộ đối, cô nghĩ nghĩ sẽ làm mọi chuyện trở nên phức tạp, chỉ một lòng muốn lấy lại Tô Tè.

Lại không nghĩ đến sẽ trêu chọc vào Lâm Nhứ.

Mà ở bên kia…

Lâm Nhứ đứng ở phía sau lan can.

Nhìn Lâm Cảnh Trăn ở phía dưới, nói với Chu Đỉnh: “Anh ta gần đây có vẻ rất nhàn rỗi?”

Chu Đỉnh nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Lâm Nhứ, trong lòng cũng tháy lạnh.

Được rồi, vị đại thiếu gia này lại gây chuyện…

Thật sự là muốn đi tìm cái chết.

Lâm Cảnh Trăn cũng không biết chính mình bị làm sao.

Nhìn thấy Tô Thính Ngôn bỏ đi, anh ta bực bội vò đầu bứt tóc.

Lúc này…

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, là người nhà gọi cho anh ta.

“Cảnh Trăn, công ty vừa gọi điện thoại tới, nói rằng gần đây thành tích của anh không tốt, cử anh đến vịnh Hải Thành giám sát công trường cầu.”

“Giám sát?”

Anh làm ở bộ phận thị trường, làm giám sát như thế nào được?

Vậy không phải là anh ta sẽ đến công trường chứ?

Dãi nắng dầm mua, làm như thế nào mà trải qua được?

Hắn tức giận nói:“ Tại sao muốn tôi đi, tôi không đi.”

“Không đi không được…Lệnh từ trụ sở chính của Lâm Vũ, ai bảo anh bình thường cứ cà lơ phát phơ.”

Khi người bên kia kết thúc cuộc gọi, Lâm Cảnh Trăn lại một lần nữa gãi đầu.

Làm sao lại có chuyện như vậy được?

Trong phòng riêng.

Cố Nam đình ăn no uống say, nhìn đến chai rượu máy triệu đồng, nói với Tống Tinh Thần: “ Thật sự, quán ăn này đắt nhất cũng chỉ tiêu tiền đến mức độ này, quá đáng tiếc, quán ăn này sao mà rẻ như vậy.”

Người phục vụ ở một bên cảm tháy xáu hồ khi nghe lời nói này.

Những người này đã tiêu phí trên mười triệu đồng, đây là mức tiêu phí mà quán ăn của bọn họ từ trước đến nay chưa từng có, sao mà còn rẻ nhất được.

Tống Tinh Thần nói: “ Được rồi, cậu cũng đã ăn rất nhiều đồ ăn rồi.”

“Dù sao cũng là Lâm Nhứ trả tiền.”

Cậu ta đang rất vui vẻ, đột nhiên chuông điện thoại reo lên.

Lâm Nhứ nói thẳng ở trong điện thoại: “ Tôi đi về trước, các cậu cứ ăn đi.”

Có Nam Đình hét lên: “ Này, ý của cậu là gì, tiền cơm còn chưa trả cậu đã rời đi, cậu trở lại cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.