Lâm Cảnh Trăn nghiền răng nói: “Lâm Tích Bạch, hôm nay có rất nhiều bạn học ở đây. Tôi nghĩ dù gì cũng là bạn học nên mới mời cậu. Phiền cậu chú ý ngôn từ một chút.”
Lâm Tích Bạch tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
Tô Thính Ngôn nhìn Tô Khuynh Tình mỉm cười.
Cô ta đã bước tới với vẻ mặt giả tạo.
“Chị, chị có thể đến em rất vui.”
“Cô dám mời tôi, thì vì chút can đảm này của cô đương nhiên tôi sẽ đến.” Tô Thính Ngôn liếc nhìn Lâm Cảnh Trăn, “Hơn nữa, cũng đã lâu rồi tôi không gặp ông nội.”
Sắc mặt Lâm Cảnh Trăn tối lại.
Anh ta đã quên mắt cái này.
Hôn sự của hai người là do ông nội định ngay từ đầu.
Ông già độc đoán đó đặc biệt thích Tô Thính Ngôn.
Đề cập đến việc này, Lâm Cảnh Trăn có chút bực bội.
Ngay cả giọng nói cũng hạ xuống một chút.
“Trước mặt ông nội cô chú ý một chút. Đừng tưởng rằng làm nũng với ông nội thì sẽ có được thứ gì. Từ ngày hủy hôn ước đến giờ, tôi và cô không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Tô Thính Ngôn nở nụ cười nhẹ như mây.
“Lâm tiểu thư quá lo lắng rồi, tôi cũng không có hứng thú quay đầu lại, huống hồ lại là một con lừa đã từng bị gặm nhắm qua.”
“Tô Thính Ngôn, mày mới vừa nói gì cơ?” Lại Mỹ Lâm tức giận thở hỗn hển đi tới từ phía sau.
*A, thật xin lỗi, trong lúc mau mồm mau miệng, nói nhầm rồi, tôi cũng thấy có gì đó không đúng, nói như vậy không phải đang ám chỉ Khung Tình là cái thứ gì đó…sao, Khuynh Tình, hôm nay là ngày đại hỉ của cô, vui vẻ là quan trọng nhát, tôi có nói gì thì nói, dù thế nào thì cô cũng đừng tức giận nha, tức giận là điều không may, vắt vả lắm mới được kết hôn, mà lại xui xẻo thì phải làm sao.”
“Tô Thính Ngôn, cái loại miệng quạ nhà mày, đang có ý tới để xúi quầy có phải không.”
Tô Thính Ngôn xem thường anh mắt của Lại Mỹ Lâm, quay về cũng chẳng ngoảnh lại nói một câu, với dáng vẻ chẳng thèm đặt bà ta trong mắt, càng khiến cho người ta phải giật mìn.
Phía sau còn có khách mời, Lâm Tĩnh Bạch kéo Tô Thính Ngôn: “Này, không phải bây giờ cô đang hối hận không muốn cho chúng tôi vào nữa sao.”
Tô Khuynh Tình vội vàng nói, “Không hề, chị tới đây em cũng rất vui mừng, mời hai người cùng vào.”
Hai người đường đường chính chính kiêu ngạo bước vào trong.
Ông nội của Lâm Cảnh Trăn là Lâm Tồn Chí đã sớm ngồi bên trong, Tô thính Ngôn đã tới đây, đương nhiên muốn vào thăm người ông nội đối xử yêu thương cô.
Liếc mắt một cái đã thấy Tô Thính Ngôn tới, ông cụ run rẫy đứng dậy, “Thính Ngôn đấy hả…”
Trước mặt bao người, tiếp theo những người bên cạnh cũng lập đứng đứng lên.
“Tô Thính Ngôn?”
*Sao lại tới được hôn lễ.”
*Nếu như Cảnh Trăn không hủy hôn giữa chừng, thì trong hôn lễ ngày hôm nay, cô ấy phải là nhân vật chính nha.”
“Vậy thì sao cô ta vẫn còn chạy tới, thật là không biết xấu hỗ.”
Phó Lan lộ vẻ xấu hổ, rồi ngáng chân, nhìn Tô Thính Ngôn, xung quanh có có rất nhiều người, cũng không dám nói mấy lời khó nghe, bà ta cười khan, nhìn Tô Thính Ngôn từ trên xuống, “Tô Thính Ngôn, sao cô lại tới đây?”
Tô Thính Ngô đáp lời: “Tôi tới thăm ông nội.”